LỜI CUỐI CHO ANH
Xin trả lại anh một cuộc tình,
Hàng cây Bến Ngự bóng lung linh.
Nắng vàng chiều muộn vương tà áo
Trả ánh trăng lên, chuyện chúng mình .
Xin trả lại anh một chuyến bay,
Tình thơ chớm nở ngát hương say.
Trả hình bóng cũ cho ngày ấy.
Trả chuyến xe đưa lạc bến này.
Xin trả lại anh chuyện xích thằng
Cho lòng em mãi vướng bâng khuâng.
Trả vùng Tây Lộc, trời Đà Nẵng,
Mấy bận đi, về... lắm trở trăn.
Xin trả lại anh vị nước cam,
Ngọt lịm đầu môi, ấm áp tim,
Trả lời hẹn ước trong tay nắm,
Trả cả sầu lên trong mắt đêm…
Xin trả lại anh, giấc mộng vàng
Ai ngờ phút cuối bỗng ly tan.
Trả đêm thao thức, ngày trông ngóng.
Trả vết thương lòng máu chửa đông.
Trả anh năm tháng chờ tuyệt vọng,
Cay đắng, đau lòng đã lỡ mang.
Trả cả hao gầy cùng biển lệ,
Trả ngọt tình thư mỏi mắt trông.
Xin trả lại anh có cùng không
Nỗi thương, nỗi nhớ, nỗi chờ mong.
Góp gom tất cả thời gian đợi
Trả hết cho anh mối hận lòng
Em về viết tiếp chuyện xuân hồng,
Viết lại tình ta thỏa ước mong,
Viết khúc giao hòa tròn mộng đẹp,
Ước hẹn ba sinh một chữ Đồng.
Vhp.Hải Vân
Nương Vận:
Giấc Mơ Hão
(Viết theo lời kể của một người bạn với thêm phần hư cấu của tác giả).
Đau xót thay cho một cuộc tình:
Những chiều bên Viện (1) nhuốm uy linh
Em, anh cùng bước sau giờ học
Vun quén cho nhau “Chuyện chúng mình”…
Đôi bồ câu lượn lượn bay bay
Âu yếm bên nhau hương ngất say
Ta ước chúng mình không khác vật
Xe duyên hò hẹn bến sông(1) này!…
Xin cho trọn mối sợi xích thằng
Khắc bóng hình ai dạ bâng khuâng
Thao thức từng đêm trong nỗi nhớ
Lăn qua lăn lại… cứ trở trăn…
Tình yêu ngào ngạt vị hương cam
Chân thành rung động cả con tim…
Tràn đầy tin tưởng tương lai đẹp
Chan chứa hẹn hò ở mỗi đêm…
Tô thắm tình yêu được vững vàng
Không bao giờ sợ phải lìa tan
Bên nhau rộn rã câu cười nói
Một năm Xuân cả, chẳng Thu Đông!
Tin tưởng vào nhau, đâu lo lắng
Năm năm học tập(2) chẳng hoang mang
Mà lạ tình yêu không nói được
Mỗi lần hò hẹn lại mong trông!
Đã lắm chiều ngồi ngó thinh không
Bỗng sao rạo rực nỗi chờ mong…
Những ngày nghỉ học dài nhung nhớ
Biết ngỏ cùng ai để thỏa lòng?…
Ra trường bổ dạy… nhỏ giọt hồng(3)…
Châu Đốc, Qui Nhơn trái ước mong
Đường xa cách trở thêm thời chiến
Để hận không sao vẹn chữ đồng!
Trần Văn Dật
Vĩnh Long 27/9/2022
(1) Viện Hán Học ở 14 Phan Đình Phùng, Bến Ngự, Huế.
(2) Thời gian học tập ở Viện 5 năm.
(3) Giọt hồng: Giọt nước mắt đau đớn như có pha cả máu. "Nhìn càng lã chã giọt hồng" (Kiều).
TRÁCH GIÙM (1)
Anh trách em những ngày xa xưa ấy,
Đã ưng anh sao không nói lấy một lời.
Để theo thời gian, gió xua… bèo rẽ mây trôi,
Giờ xa ngái, yêu trổi dậy, lòng rụng rời tiếc nuối...
*
Em trách anh thanh niên chi mà ngu ngơ, vụng dại,
Đi bên em mà chả dám xích lại cho gần.
Cứ theo xa xa, dáng cứ bẽn lẽn ngại ngần,
Giờ ngồi tiếc chẳng còn làm chi được.
*
Anh ở bên ni, em bên nớ,
Thương nhớ nhau, than thở được chi!
Xa cách không gian, đâu có sá gì!
Bật smartphone lên, lòng rộn ràng, hàng mi ướt đẫm.
*
Ôi! Tình già xa vạn dặm…
HĐ
29/9/2022
(1) Lấy hứng từ 2 bài thơ của hai bạn đồng khóa Viện Hán Học. Có một điều lạ: Viện Hán Học tồn tại từ 1959 đến 1965, sinh viên nam nữ có đến vài trăm, vậy mà hình như không có cặp nào, dù yêu đương, nên vợ nên chồng. Chắc cái lời dạy: "Nam nữ thụ thụ bất thân" đã thấm nhuần quá mức cần thiết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét