Thứ Tư, 31 tháng 7, 2019

Nhớ Bông Súng Tím Quê Hương - Vkp.Phuợng Tím



NHỚ BÔNG SÚNG TÍM QUÊ HƯƠNG 

Ao bông súng ngăn hai nhà cuối xóm
Muốn quen em... anh biết phải làm sao?
Ngẩn ngơ say đắm  thấy em ra vào
Bị bắt gặp... vờ nhìn hoa mắc cở...
*
Biển Đông dậy sóng, mộng mơ tan vỡ
Anh đăng trình trường Lính Biển Nha Trang
Hoa súng tím  thương phai nhạt úa tàn
Lang thang bờ ao... võ vàng ngóng đợi
*
Anh trở về... tâm can em chới với
Đón mừng cố nhân một buổi chiều mưa
Bông súng dưới ao rực rỡ vào mùa
Mắt lệ rưng rưng tim già đau nhói!
*
Xưa, tiếc chi một lời yêu, không nói?

Saigon tháng 7/2019 
 vkp phượng tím









Mẹ (Mai Xuân Thanh)

Họa : 
  Đôi vần thơ tứ tuyệt: Mẹ
      (Bài Xướng Bên Dưới)

Thăm mẹ niềm vui nhất sáng nay
Qua đèo đỗ dốc quãng đường dài
Trèo non lội suối, xuôi về xứ
Thăm mẹ niềm vui nhất sáng nay

Tới bến qua sông phải lụy đò...
Đương đi khúc khuỷu lối quanh co
Mẹ về nước Chúa hồn nguyên quán
Tới bến qua sông phải lụy đò...

Chợt tỉnh giấc mơ tiếc biết bao
Hương hoa hồng trắng tỏa thơm ngào
Chân thành cầu nguyện, lâm râm khấn...
Chợt tỉnh giấc mơ tíếc biết bao

Mai Xuân Thanh
Ngày 26/07/2019






Đi Qua Lòng - Trầm Vân


     Đi Qua Lòng
Đi qua em mái tóc thề
Thấy lòng ngan ngát hương mê hẹn hò
Đi qua bến cũ con đò
Nghe từng tiếng sóng quanh co gọi người

Đi qua hè phượng đỏ môi
Tiếng ve lấp lánh nụ cười em xưa
Đi qua chiều đổ cơn mưa
Thấy nồng ấm thưở che dù cho nhau

Đi qua sông vịn nhịp cầu
Thấy lòng tơ nhện rối nhàu áo bay
Đi qua chiều rụng lá gầy
Thấy thu về giữa vòng tay mơ màng

Đi qua lòng ngược thời gian
Mắt em mở cửa thiên đàng hồ thu
Đời tôi em lỡ giam tù
Trong đôi mắt biếc giấc mơ hoe tròn
     Trầm Vân




Thứ Ba, 30 tháng 7, 2019

* Đương Về - Mailoc

    ĐƯỜNG  VỀ

Trước mặt sau lưng nắng nhạt rồi
Đường về hiu hắt một mình thôi.
Cổng thiền ẩn hiện chân lần bước
Ngoảnh lại buồn trông cảnh  chợ đời.

Vi vu đường núi gió rừng chiều
Bầy nhạn lưng trời tiếng chít chiu.
Sương khói mịt mờ hơi núi giá
Mơ hồ một bóng giữa cô liêu.

Vô thường ngắn ngủi kiếp nhân sinh
Trai trẻ ngay nao bóng sắc hình.
Mấy chốc già nua tay gậy chống
Chông chùa một tiếng vọng tâm linh.

Man mác vui buồn tuổi ấu thơ
Thời gian trở lại có bao giờ?
Một trời kỷ niệm miên man ấy
Tám bó đi về cứ mãi mơ.

Vẫn vui vẫn sống chẳng ơ hờ
Buông xả lần hồi chuyện cũ xưa.
Một kiếp trần gian, ôi! Tuyệt đẹp 
Vòng tay nhân loại mãi không mờ !
             Mailoc
           7-27-19





Hạ Vàng (Mai Xuân Thanh)


      Hạ Vàng

Hạ vàng cây cỏ úa phai màu
Gặp lại cố nhân tâm sự nhau
Viễn xứ bâng khuâng khi bạc tóc
Tha hương hồi tưởng thuở xanh đầu
Quê nhà, xả tắc, rơi dòng lệ
Đất nước, sơn hà, nhỏ giọt châu
Nhớ mẹ, nhìn về nghe cảm động !
Thương cha, ngoảnh lại thấy âu sầu !

Mai Xuân Thanh
Ngày 25/07/2019





Chào Em Tháng Bảy - Trầm Vân



Chào Em Tháng Bảy
Chào em tháng Bảy phượng hồng
Đỏ môi người đỏ khoan dung tình người
Tóc em đôi lọn buông lơi
Tình anh trú trọ một đời thơm hương

Chào em tháng Bảy mưa buồn
Hay là em thả dỗi hờn về đây
Buồn như làn gió xa cây
Tình xa hụt hẫng tháng ngày lẻ loi

Chào em tháng Bảy bồi hồi
Tình qua lối cũ bờ môi hẹn hò
Nụ hôn bừng cháy thơm tho
Mắt em sóng biếc đưa đò tình anh

Tiếng ve rơi xuống long lanh
Chào em tháng Bảy nghiêng vành nón che
Phượng hồng đỏ rực môi hè
Chờ em nhan sắc về khoe nụ cười

Trầm Vân




Thứ Hai, 29 tháng 7, 2019

Cảm Xúc Khi Đọc Thơ Trần Lâm Phát (Hương Lệ Oanh & Nguyễn Cang)



  CẢM XÚC KHI ĐỌC THƠ TRẦN LÂM PHÁT
                   (Hương Lệ Oanh)          


NỖI NIỀM CỦA THẦY GIÁO TLP MỘT CHIỀU SAU GIỜ DẠY TRÊN ĐƯỜNG VỀ NƠI NGHĨ TRỌ NHỮNG NGÀY SAU 30/4/75 ANH GẶP NẠN! 


Đọc bài thơ “EM DU KÍCH ĐẤT ĐỎ” của Trần Lâm Phát lòng tôi bồi hồi xúc động nhớ lại chuyện năm xưa!
 Giờ đây là quá khứ nhưng nỗi đau chưa nguôi dứt từ những tháng ngày chiến tranh dai dẳng tàn khốc trên quê hương!
Những cảnh tượng xảy ra mồn một trong lòng người dân miền nam Việt Nam thời bấy giờ đến nay ngót gần nửa thế kỷ!
Bài thơ đơn sơ mộc mạc đã nói lên tấm lòng của người thầy giáo với lòng vị tha thương hại cậu bé du kích ngây thơ không được đến trường nơi anh dạy nên có những nghĩ suy man dại định giết anh. . . !
Anh phân vân suy nghĩ sau nầy đời bé có được an lành không?
Trong lúc thập tử nhất sanh anh trơ trọi cô đơn giữa đôi bờ sinh tử.
Tôi chạnh lòng cảm xúc nước mắt rơi tự lúc nào. . . ! 
Thương quê hương và ông thầy giáo trường Đất Đỏ Phước Tuy với lòng bao dung anh vẫn xem em là em dại không được đến trường. . . Và mơ ước giáo dục tuổi thơ. . . Trong thơ tác giả vẫn gọi tên du kích bằng "em" và xưng "anh" như cách gọi đứa em trong gia đình hay đứa học trò nhỏ trong lớp vậy. Điều nầy có thể làm khó chịu đối với người khó tính, nhưng tôi thông cảm cho tác giả vì anh là một nhà giáo trước 75, đã thấm nhuần đường lối  giáo dục thời bấy giờ là :nhân bản, dân tộc, khai phóng.
Đọc thơ mà lòng tôi tuôn bừng lửa giận, nếu  có mặt hôm ấy, với tính khí của tôi, chắc chắn là tôi sẽ giăng 2 tay lấy thân làm tấm bình phong che thân xác thầy để chia xẻ lúc cận kề sự chết của người thầy, của dân tộc tôi . Nguồn cảm xúc muộn màng mong thầy quên đi ác mộng!
Tôi xin Cảm tác bài họa qua thể thơ thất ngôn trường thiên dựa theo bài thơ EM DU KÍCH ĐẤT ĐỎ của tác giả TLP là câu chuyện có thật xảy ra cho anh ấy cách nay 44 năm về trước!



                                 (Hình minh họa từ nguồn google) 

EM DU KÍCH ĐẤT ĐỎ 
Đất Đỏ chiều về anh bước vội,
Lối qua nhà trọ cạnh đường đi,
Bắt anh em dẫn vào lồng chợ
Trước tử thần hàng vạn hiểm nguy
*
Súng AK chỉa thẳng người anh
Tia mắt trừng trừng liếc thật nhanh 
Như muốn giết anh ngay lập tức 
Cho rằng anh phạm luật thông hành
*
Mạt sát anh như kẻ tội đồ
Súng gườm muốn giết thỏa căm thù
Buộc anh đứng lặng như pho tượng
Hồn phách tiêu tan nước rỉ dò!*
*
Tin dữ truyền nhanh vùng Đất Đỏ
Dân trong làng kéo đến xin tha
Em du kích trái tim băng giá
Thừa thắng xông lên lý tưởng tà
*
Vận nước thân anh như ngọn sóng
Bập bềnh đưa đẩy đến trời xa
Bao nhiêu bão tố ngôi trường cũ
Đốt cháy ra tro chẳng chịu tha
*
Nơi đất lạ thương về chốn cũ
Bùi ngùi nhớ lại chuyện ngày xưa
Em du kích nghĩ suy man dại
Anh ước rằng dìu dắt tuổi thơ
*
Em bé ơi sao em máu lạnh
Hại anh muốn giết chết thân anh
Em cuồng điên dại vì ai thế?
Không biết đời em có được lành???
huongleoanh va (23/7/2019)
* rỉ dò: ý nói tè trong quần 




Dưới đây là bài cảm tác của Nguyễn  Cang:
TÊN DU KÍCH ĐẤT ĐỎ


Tan học, chiều về, tôi bước vội
Lối qua nhà trọ thấy xa thêm
Bất ngờ du kích  xông ra chận
Cho biết rằng tôi phạm giới nghiêm!

Tuổi hắn độ mười lăm mười sáu
Súng AK chĩa  thẳng tim tôi
Miệng còn hôi sữa hung hăng quá
Như sẵn sàng nhả đạn thẳng tay

Hắn lùa tôi bước vô lồng chợ
Chưởi  bới răn đe chẳng tiếc lời
Tôi chết đứng như pho tượng gỗ
Tiêu tan hồn vía toát mồ hôi!

Tin dữ loan truyền vùng Đất Đỏ
Phụ huynh kéo đến để xin tha
Tên du kích trái tim băng giá
Quyết trận nầy rỡ mặt đảng ta

Vận nước chông chênh tôi ngọn sóng
Bập bềnh trôi nổi lạnh bơ vơ
Nhớ trường xưa bảng đen tường lỡ
Nay hận thù đâu dễ bỏ qua!

Nơi đất lạ thương về chốn cũ
Lòng bùi ngùi nhớ chuyện năm xưa
Phải chi du kích vào trường học
Tôi dạy em luân lý tuổi thơ

Du kích ơi sao em máu lạnh
Hại người đời hại cả thân tôi
Em hăng máu bắt giam cho hết!
Không biết bây giờ em thế nào ???


Nguyễn Cang (25/7/2019)



Bài thơ gốc của Trần Lâm Phát:
        EM DU KÍCH ĐẤT ĐỎ
Đất đỏ trong một chiều anh  bước vội
Trên đường về nơi quán trọ nhà bên
Nào ai ngờ sóng gió chợt nổi lên
Em du kích bắt anh vào lòng chợ
Với AK em trừng trừng ánh mắt
Thốt nặng lời và đòi giết chết anh
Em bảo rằng anh vi phạm thông hành 
Ra ngoài phố vào anh giờ bị cấm

Phút phút giây giây em gầm khẩu súng
Chỉa vào anh và xỉ vả không ngừng
Em nhìn anh như ngọn lửa đang bừng
Để thiêu rịu căm hờn em sẵn có
Em bắt anh đứng như pho tượng gỗ
Mặt xanh rờn và nước đổ từng cơn 
Tủi cho mình với thân phận cô đơn

Hung tin đó truyền nhanh nơi Đất đỏ
Người quanh làng lũ lượt kéo nhau lên
Mở lời xin cho anh được tha về
Em du kích vẫn một lòng lạnh giá
Không xiêu lòng để anh được buông tha

Anh: con tàu trong bão tố phong ba
Và thương cảm thân mình như Đất đỏ
Ngôi trường xưa dập vùi trong lửa khói
Mà tay anh đã góp sức dựng lên
Nay đành vùi thân xác lạnh buồn tênh

Ba mươi năm sau nhớ về Đất đỏ
Anh bồi hồi nhớ rỏ chuyện năm xưa
Vẫn một lòng thương hại bé ngây thơ
Vì không được đến trường nơi anh dạy
Nên mới có những nghĩ suy man dại
Và điên rồ đã tính hại thân anh
Em bé ơi! đời em có yên lành?
Trần Lâm Phát

Virginia tháng 10 năm 2009




Cảm Hoài (Mai Xuân Thanh)

      Cảm Hoài...
Tráng sĩ mài gươm dưới trăng 
(Qua thơ của Lão tiền bối Đặng Dung)

Sự đời ngẫm lão trả rồi vay
Đất rộng mênh mông cuộc tỉnh say
May mắn dân quèn lên rất dễ (1)
Rũi ro anh kiệt rớt càng cay (2)
Vai mang quả đất khôn kề chúa
Giáp gột sông Ngân khó cận mây
Nợ nước chưa đền đầu tóc trắng
Gươm mài dưới nguyệt đã lâu rày...(!)

Mai Xuân Thanh
Ngày 20/07/2019 
(1) lên : lên như diều gặp gió : thuận lợi
(2) rớt : rớt như diều đứt dây : không thuận lợi








Hỏi Tháng Bảy - Trầm Vân


      Hỏi Tháng Bảy
Hỏi tháng Bảy thế rồi em sẽ biết
Giọt mưa nghiêng bay về phía phương nào
Hàng phượng hồng đỏ nhớ gió nghiêng chao
Tóc em lượn về xa xưa lối hẹn

Có bẽn lẽn là ngày xưa bẽn lẽn
Nụ hôn đầu ửng đỏ mắt môi em
Nắng hoe tròn trên vết mộng lúm duyên
Chiều chếnh choáng trên bờ môi khờ dại

Có thơ thái là gót chân thơ thái
Con đường dài đi sao hết thương mong
Tình như mây cây cỏ gió phải lòng
Biển xanh gọi bãi bờ vàng tiếng hát

Có bát ngát là bầu trời bát ngát
Đưa em về con gió chải vai ngoan
Tình tôi chìm trong hồ mắt thiên đàng
Nào đâu biết bầu trời nghiêng địa ngục

Em xa quá dòng sông trôi vẩn đục
Con đò chờ hoang hoải bến tình xa
Vòng tay tình ôm rách nát thịt da
Còn mong siết đớn đau dài nỗi nhớ

Hỏi tháng Bảy hạ về rung nhịp thở
Em có ngồi nhớ lại giọt mưa xưa
Tí tách nhịp hôn, tí tách giọt mùa
Bay lồng lộng tiếng cười em phượng đỏ
         Trầm Vân




Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2019

Thơ Xướng-họa - Nhóm Vườn Thơ Mới/ Chủ đề: Niềm Đau Cây Kiểng


THƠ XƯỚNG HỌA - NHÓM VƯỜN THƠ MỚI
Chủ đề: Niềm Đau Cây Kiểng


Bài xướng:
 NIỀM ĐAU CÂY KIỂNG CẢNH

Cắt tỉa trau hình cá hóa long
Vì đâu kiểng cảnh xót xa lòng?
Cưu mang bền bĩ nào ra nụ
Thai nghén lâu dài chẳng kết bông
Sương trĩu dạn dày đeo nấm mốc
Mưa oằn dầu dãi bám rêu phong
Người đời quý chuộng điều ngay thẳng
Sao chỉ riêng mình chịu nét cong!
    Nguyễn Triêu Dương


Họa 1:
   NIỀM ĐAU CÂY KIỂNG

Tay người căt tỉa giả ngư long,
Xương cốt đớn đau, muối xát lòng…
Chặt nhánh uốn thân cho phải dáng,
Bón phân xịt thuốc ép ra bông.
Chẳng ham dị tướng nhân gian tạo,
Càng sợ hư danh thiên hạ phong.
Đày đọa cả đời bao trói buộc,
Thương mình thể chất mãi queo cong.
     Minh Tâm


Họa 2:
     NIỀM ĐAU CÂY KIỂNG

Con người mơ biến cá thành long
Mượn kiểng làm nên để thoả lòng
Cành uốn dịu dàng ra dáng vóc
Cây đan chằng chịt khó hương bông
Trải thân dày dạn cùng mưa nắng
Chịu cảnh lạnh lùng với tiết phong
Phận mỏng tránh sao đời giả dối
Sầu riêng ai oán nỗi veo cong.
      Kim Trân


Họa 3:
   NGHỀ GHÉP CÂY KIỂNG

Nghề làm kiểng biến hóa như long,
Cắt ghép cây xanh thể hiện lòng.
Tỉ mỉ cưa ra đem chiết nhánh,
Tháp vào cẩn thận đợi ra bông.
Gió mưa che đậy luôn gìn giữ,
Sương sớm bao trùm sợ ngọn phong.
Chăm chút ngày đêm đầy vất vả
Nâng niu chiều chuộng những đường cong.
    huongleoanh va 2019 


Họa 4:
THÚ CHƠI CÂY KIỂNG

Bôn sai uốn khúc tợ thanh long
Tiêu khiển thú vui thỏa tấc lòng
Cây cảnh chiều thu hồng mấy nụ
Sương lam gió chướng cúc vài bông
Sớm mai thức dậy thăm cây kiểng
Chiều tối đem vào ngại bắc phong
Thoải mái ngắm mây nhìn cảnh vật
An nhiên tự tại chẳng hề cong.
        Nguyễn Cang