Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2025

Lây Nhây - Anh Khờ

                                                                   

      Lây Nhây

Hôm qua đi chợ chọn gà tây
Mắm muối hành tiêu chất gỉo đầy
Rươu đỏ "lang sa" mùi mẫn đấy             (*)
Khoai vàng "tếch xịch"  ngọt ngào đây   (**)
Nhìn quanh… vợ đã qua hàng giấy?
Kiếm kỹ nàng đang đợi chỗ quầy
Háy khẽ... xem chừng như giận lẫy
Thì ra... cũng tạị.. tật lây nhây!

Anh Khờ 

(*) France = phiên âm theo tiêng Hán-Việt xưa
(**) Texas = tùy theo giọng đọc từng người







LIỆU CÓ DÀI - Thơ Phượng Hồng và Thơ Họa

           

   LIỆU CÓ DÀI 

Tiếng sụt sùi tê tái dạ ai

Hoang mang mờ mịt chốn non đoài

Ngày nao xới đắp vun bồi mãi

Nay lại vần xoay đảo xoáy hoài…

Dốc sức mọn mưu cầu hạnh phúc

Góp tri thức khát vọng tương lai

Nào đâu bão tố vùi hy vọng

Đợi phút bình yên ,liệu có dài !!!

PHƯỢNG HỒNG


Thơ Họa:

SẦU NƠI ĐẤT KHÁCH

Bao nhiêu trăn trở nhói lòng ai

Mang kiếp lưu vong ở chốn đoài

Đất khách tình thân sao họa hiếm

Quê cha hình ảnh mãi thương hoài

Ngẩn ngơ ngùi cảm niềm sầu lụy

Thảng thốt khôn nhìn sự thái lai

Vất vưởng mùa sang cùng tiết đổi…

Tháng năm trôi mãi những ngày dài.

CAO BỒI GIÀ

  23-11-2025

 

       NHỚ QUÊ

Dương tà xuống núi, chẳng còn ai

Ngồi nhớ thôn đông với xóm đoài

Thuở nhỏ chăn trâu dang nắng mãi

Ngày thơ giữ vịt tắm mưa hoài

Đường tre bóng mát, người lui tới

Bến nước đò chiều, khách vãng lai

Bốn tám năm rời quê biệt xứ

Trôi sông lạc chợ, cứ dông dài

Lý Đức Quỳnh

   24/11/2025 


      VẤN NGƯỜI

(Gửi Cô và  các em tỵ nạn xứ Huê Kỳ)

Hỏi người, người có thấu tình ai

Đã mấy mươi năm biệt Xứ Đoài?

Giã Cội sầu mơ?... SẦU đọng mãi

Hồi Hương khát mộng?... KHÁT trôi hoài?

Phúc chưa trở lại mừng đoàn tụ

Họa cứ xô về  nghẽn thái lai?

Còn chút tàn hơi còn ngóng đợi

Về thơm nắm đất chốn THƯƠNG... dài!?

Nguyễn Huy Khôi

     24-11-2025

 

        AI GIỐNG AI

Cuộc sống muôn màu, ai giống ai?

Người thì hạnh phúc, kẻ u hoài

Cơ may thành đạt đường danh mở

Vận rủi gập ghềnh nẻo hướng lai

Đại phước, an vui nhà cửa rộng

Kém phần, khó nhọc tháng năm dài

Ta không mơ tưởng cầu quyền quý

Chỉ ước bình yên dẫu ở đoài.

      LAN

(24/11/2025) 


MIỀN TRUNG BÃO LŨ

Nước tuôn, lũ ngập thật bi ai

Thảm cảnh làng đông lẫn phố đoài

Hình ảnh đau thương tràn ngập khắp

Tiếng kêu thảm thiết vọng vang hoài

Rẫy nương, chuồng trại tan thê thảm

Nhà cửa, ruộng vườn nát láng lai

Ngửa cổ than trời cao có thấu

Miền Trung sao cứ khổ dài dài.

  Sông Thu

( 24/11/2025 )

 

    MIẾU XƯA

Ngôi miếu liêu xiêu! Là của ai?

Nằm bên góc khuất phía Tây đoài

Nhang tàn bụi bám sơn loang lổ

Khói lạnh nền rêu lệ chảy dài

Có phải anh hùng thởi chiến quốc?

Hay là nữ kiệt thuở xuân lai!!!

Ngang qua lòng bỗng bồi hồi lạ

Cảm xúc lâng lâng… nhẹ thở dài

Kiểu Mộng Hà

 Nov.24.2025

 

   CHẲNG CÒN DÀI

Nghe qua tê tái xót lòng ai,

Lặn ngụp quanh năm đọa chốn đoài.

Chặt phá đốn rừng hy vọng mãi,

Cầu xây xả lũ lấp sông hoài.

Sức mòn mỏi cạn mong tìm khúc,

Thân nhọc nhằn tiêu quả hậu lai.

Bão táp phong ba ầm xóa phận,

Nhìn nay sống phúc chẳng còn dài.

                        *

Tất cả do người chẳng trách ai!!!

Luật trả vay!

HỒ NGUYỄN

 (24-11-2025)

 

TRĂN TRỞ MỘT NIỀM MƠ

Suốt đêm trăn trở nỗi bi ai

Bão lụt Miền Trung cứ đến hoài

Nước lũ ngập tràn nơi ngõ Bắc

Mưa giông tàn phá chốn thôn Đoài

Hoang tàn vườn ruộng trông thê thảm

Tan nát cửa nhà khó tỉnh lai

Khát vọng yên bình cho cuộc sống

Sửa sang ắt hẳn kéo còn dài…

Songquang

 20251124 


   CHẲNG LÂU DÀI

Sụt sùi lệ đỗ nhớ thương ai

Tê tái đơn côi ở hướng đoài

Vun xới mưu sinh tô sửa mãi

Vần xoay thoát hiểm đổi thay hoài

Ðem tài trí sở cầu may mắn

Góp sức mình hy vọng thái lai

Vạ gió tai bay vùi ước nguyện

Bình yên chút ít chẳng lâu dài

MAI XUÂN THANH

Silicone Valley, November 25, 2025 


   THẬT BI AI

Miền Trung lụt ngập thật bi ai

Sông nước dâng cao cả xứ đoài

Thương cảm dân lành cơ cực khổ

Ngẩn ngơ trận bão xót xa hoài

Xóm làng dưới nước không nhà ở

Ruộng đất hoa mầu biệt láng lai

Thảm cảnh thiên tai hay tự hoại ?

Đốt rừng xây cất... lẫn than dài !..

                        Yên Hà

                      26/11/2025 
















Thứ Năm, 4 tháng 12, 2025

Dung Nhan Mùa Cũ - Vu Sơn

                                                                          


Dung Nhan Mùa Cũ

Mười năm chờ đợi cũng bằng không
Người bước sang ngang chẳng bận lòng
Kỷ niệm buông chùng con nước xoáy
Nghẹn ngào nước mắt… một giòng sông
Dĩ vãng đi về trên ngón tay
Vết răng người cắn thuở... thương đầy
Hằn sâu trong hố tình hoang lỡ
Máu chẳng đầm đìa bữa... ngất say
Ta vẫn như người giữa mộng du
Tóc hương năm tháng chẳng phai mù
Ôm dung nhan cũ… mùa giông bão
Nghiêng ngả phong trần bởi sắc thu
Người đã không về... ru phố xưa
Quẩn quanh khói thuốc lắng thêm thừa
Vòng tay đan kín từng hư ảnh
Khao khát môi tìm thấm chút mưa
Dĩ vãng vỡ òa tim vỡ mau
Chùng theo hơi thở dáng thu nhàu
Người phương nắng ấm phương ta lạnh
Hoang vắng hoen nhòe tuổi đớn đau

Vu Sơn










KHÚC TƯƠNG TƯ TRÊN SÔNG TRĂNG - Thơ Sông Thu và Thơ Họa


                              

KHÚC TƯƠNG TƯ TRÊN SÔNG TRĂNG 

Tương tư, khúc nhạc vẳng trên sông

Đàn thả cung tơ trải nỗi lòng

Thuyền lửng lờ trôi vào cõi mộng

Sương bàng bạc phủ khắp tầng không

Người say sưa hát, lời tha thiết

Kẻ ngẩn ngơ nghe, dạ ấm nồng

Vai nép kề vai, tình đắm đuối

Lung linh mặt nước, ánh trăng lồng.

  Sông Thu

( 22/11/2025 )


Thơ Họa: 

      ẨN ỨC

Thuở ấy?... Trăng vàng ngợp bến sông

Từ ly, ánh mắt gợi nao lòng!

Ì ầm sóng nước xao bờ mộng

Lay lắt chuông chùa lặng đỉnh không!

Kẻ ở hồn vương chưa vợi đắm

Người đi dạ tưởng vẫn khơi nồng!

Thu phong tàn héo duyên đôi lứa

Ẩn ức mờ xa... lõa nguyệt lồng!

Nguyễn Huy Khôi

     22-11-2025

 

SUY TƯ KHÚC NHẠC LÒNG

Khúc nhạc bi ai vẳng bến sông

Khiến người rơi lệ, kẻ xao lòng

Tơ chùng khắc khoải tràn nhân thế

Trăng sáng hiu sầu lửng cõi không

Trí lạc ru hồn tâm phảng phất

Rượu thơm cạn chén dạ cay nồng

Ngẫm đời muôn sự buồn vui lắm

Hòa thẫm trong đêm ánh nguyệt lồng.

CAO BỒI GIÀ

  22-11-2025

 

THUYỀN NEO BẾN VẮNG

Neo thuyền bến vắng cạnh bờ sông

 Nguyệt chiếu lung linh ngơ ngần lòng

Lấp lánh Ngân giang dòng nước ảo

 Lờ mờ ô thướt cõi hư không

Duyên tiên khắc khoải  tim đau thắt

Tình tục bơ vơ   dạ xót nồng

Lảnh lót tiêu thiều xa vọng lại

Tàn đêm giá lạnh khói sương lồng

    Hưng Quốc

Texas 11-22-2025

 

MỘNG TƯƠNG PHÙNG

Đêm buồn hóng gió ở bờ sông

Nhìn nước trông mây thấy nhẹ lòng

Sóng nhỏ lăn tăn xô bụi cỏ

Chim non ríu rít lượn trời không

Nhớ hôm đưa tiễn tâm lưu luyến

Mong buổi đoàn viên mộng mặn nồng

Tơ tưởng về chàng ngày bái tổ

Hoa giăng đầu ngõ với đèn lồng.

     LAN

(23/11/2025)

 

CUNG ĐÀN HIU HẮT

Văng vẳng cung trầm dạt bến sông,

Nghe sao tê tái xót xa lòng.

Người đi bỏ lại sầu ly mộng,

Kẻ ở đau buồn ngụp trống không!

Tiếng hót như than thân trách phận,

Lời ca tợ héo úa vơi nồng.

Tình yêu một thuở keo son gắn,

Nay bỗng tiêu tan hận cuốn lồng.

                           *

Người còn có nhớ kẻ này không?

HỒ NGUYỄN

 (22/11/2025)

 

    ĐÀ NẴNG TÌNH TA

Đà Nẵng tình ta ước mấy sông

Hàn giang, Cẩm Lệ ở trong lòng

Bạch Đằng, bến cảng còn mơ mộng

Cẩm Lệ đò Xu có biết không

Lớp học Trường Trung văn vẳng trống

Hương đồng cỏ nội tỏa thơm nồng

Đường xưa trúc mã bên nhau sống

Lối cũ thanh mai hiện nguyệt lồng

MAI XUÂN THANH

Silicone Valley, November 22, 2025

 

     ĐÀN TRÊN SÔNG

Đàn ai réo rắt bến chiều sông

U ẩn đường tơ khúc nhạc lòng.

Sợi nhỏ nỉ non đùa sóng bạc

Dây to sầm sập xé trời không.

Nắn buông tấm tức lời cay đắng

Im bặt say ngây phút mặn nồng.

Lả lả rừng phong xào xạc lá

Ngẩn ngơ lòng khách khói mây lồng.

  Mailoc

Nov-11-25

 

TÌM TRĂNG CHẾT DƯỚI SÔNG

Sau lụt, tìm trăng chết dưới sông

Mồ côi tử nạn, đớn đau lòng

Xưa Hàn Mặc Tử đem rao bán

Nay lũ bội tình nỡ bỏ không

Ân ái vị tha bền đượm mãi

Yêu đương ích kỷ sớm phai nồng

Khách chơi mua nguyệt vùi trinh tiết

Như sáo ngày xưa bị nhốt lồng

Lý Đức Quỳnh

  23/11/2025 


     TƯƠNG TƯ

      ( bát vận đồng âm)

Ai biết ta đây nhói cả lòng

Từ khi người ấy bước sang sông

Hồn như phiêu lãng vào cơn mộng

Dạ tựa ngẩn ngơ đắm giấc nồng

Nỗi nhớ hắt hiu miền ảo vọng

Niềm thương lãng đãng chốn thinh không

Chừng nghe tâm trí nhìn trăng lộng

Một thoáng chơi vơi ngọn gió lồng

Songquang

 20251122

 

ÔNG LÁI ĐÒ CHẠNH LÒNG

Độc cầm lay lắt vẳng bên sông

Ông lái đò xưa chợt chạnh lòng?

Nghe tiếng tơ rung rầu vọng tưởng

Thấm lời ca lảnh nẫu thu không!

Tương tư day dứt thời si đắm

Hoài niệm khôn khuây thuở mặn nồng!

Gác mái, dong sào im bến đợi

Ngùi trông bóng nước ngậm non lồng?!

Nguyễn Huy Khôi

      23-11-2025

 

TIẾNG SÁO TRÊN SÔNG

Thuyền đã rời bờ ra giữa sông

Lênh đênh tiếng sáo thả xa lòng

Trương Chi tưởng nhớ vầng hư huyễn

Nguyệt Lão vời theo ánh sắc không

Tương cố hay đơn thân giá lạnh

Hoài mơ tưởng đối diện hun nồng

Mỵ Nương ơi hỡi, nàng thương cảm

Một kẻ mê hoang tự nhốt lồng …

Rancho Palos Verdes  22 - 11- 2025

CAO MỴ NHÂN 


     TƯƠNG PHÙNG

Tương phùng dạo mát ở ven sông

Đôi bạn cao niên cảm ấm lòng…

Đêm nhớ tình lang trong ảo mộng…

Ngày thương người ấy giữa hư không…

Mùi hương mái tóc tình trân trọng

Bạn gái đồng song nghĩa mặn nồng

Hội ngộ cố nhân vui vẻ sống

Tương phùng tri kỷ nguyệt gương lồng…!

MAI XUÂN THANH

Silicone Valley, November 22, 2025

 

      ĐÊM KHUYA

Đêm khuya réo rắt vọng bên sông

Ai oán phận côi tỏ nỗi lòng

Gió nhẹ hiu hiu thuyền lách tách

Mơ hồ thoát tục cõi hư không

Đắm say đôi ngả sao vun trọn

Thương nhớ khó mơ phút mặn nồng

Vương vấn tiếng đàn tình đứt đoạn

Mơ tiên tỉnh giấc nhạt phai lồng ..

  Yên Hà

23/11/2025

 

THUYỀN TÌNH HẬN LỆ

Thuyền trôi lướt nhẹ sóng đùa sông,

Tiễn biệt người xưa chết mộng lòng.

Tiên cảnh đâu còn duyên nợ dứt,

Tiếng oanh kia hết nguyệt mây lồng.

Tiền căn nghiệp quả buồn chăn lạnh,

Tuyến ái lòng tơ thảm dạ nồng!

Triền dốc lạnh đời xuân luyến tiếc,

Thuyền tình hận lệ phải đành không!

(Bài thơ nầy có thể đọc ngược)

Liêu Xuyên

(23/11/2025)

 

     THƯƠNG TIẾC

Tiếng đàn văng vẳng phía bờ sông,

Nhạc khúc từ ly nghe não lòng.

Khắc khoãi điệu buồn than thế sự,

Trách hờn ai oán gởi ngàn phong...

Tơ dùn lạc phím hồn vương vấn,

Nhớ quá Người ơi!... Lệ ướt nồng.

Một thuở xuân tình trong ký ức,

Để giờ thương tiếc mãnh trăng nồng...

  Mỹ Nga

        24/11/2025. AL,06/10/ẤT TỴ 


     TƯƠNG TƯ KHÚC

Như một con thuyền trôi giữa sông

Lửng lơ vầng nguyệt khiến khơi lòng

Một thời dĩ vãng luôn đầy ắp

Nguyên mảng tình xưa chợt hóa không

Chẳng cứ đôi đường nên lạnh nhạt

Rồi do thế thái bớt thơm nồng

Nay thường tự vấn sao, sao nhỉ?

Nào phải oanh kia chửa thoát lồng.

Thái Huy

 11/25/25 


   ĐỪNG LỠ YÊU EM

Em vẫn chờ đây! Cạnh bến sông!

Anh ơi! Có hiểu ở trong lòng?

Đừng xa tít tắp tìm “thơ mộng”!

Chớ vắng tanh teo để “có không”!

Đẹp nhất thanh xuân! Tình khẩn thiết!

Tươi dòn tuổi trẻ! Ý thơm nồng!

Tỉnh hồn! Kẻo quá “mê” mà “đuối”!

Cưới hỏi! Em cam phận “chậu lồng”!

   Đức Hùng

Sydney, Úc Châu, 24/11/2025 


DẠO THUYỀN ĐÊM TRĂNG 

Người hẹn cùng ta ra bến sông

Trong đêm trăng đẹp đến nao lòng

Lung linh cõi mộng, làn sương phủ

Trôi nổi thuyền mơ, ngọn gió lồng

Âu yếm vai kề say tựa đã...

Khẽ khàng lời thốt nhẹ như không

Nguyện cùng giữ vẹn lòng chung thủy

Tình cảm yêu thương mãi mặn nồng.

Lưu Lan Hương

  ( 29/11/2025 )

 

  MỘNG ĐÊM TRĂNG

Ánh trăng vằng vặc khắp dòng sông

Mặt nước lung linh đẹp não lòng

Ngọn gió xạc xào qua vạn lối

Chuông chùa vang vọng giữa ngàn không

Thuyền trôi chầm chậm tay chèo lỏng

Khách đắm say sưa giấc mộng nồng

Thần trí miên man về dĩ vãng

Hai người vai tựa, bóng đan lồng.

Nguyễn Đông Anh

   ( 29/11/2025 )

 

   SẦU CHIA CÁCH

Tiếng hát đong đưa khuấy mặt sông,

Dìu nhau xe xoắn sợi tơ lòng.

Trông người mái ấm không còn nữa,

Thấy bóng căn nhà đã bỏ không.

Vẫn ngấm ngầm hoài mồi lửa bỏng,

Còn âm ỉ mãi những cơn nồng.

Tình thơ cứ xoáy cho tim thắt,

Kỷ vật còn đây khung ảnh lồng.

Đỗ Quang Vinh

   29-11-2025 


      UẨN KHÚC 

Vẳng tiếng hò đưa ảo não lòng

Như từng uẩn khúc gửi vào không!

Lời ca mái đẩy nghe buồn thấu!

Điệu ví Nam ai cảm mấy nồng

Chạnh ngẫm niềm riêng bừng nhớ thuở

Thương đồng khoảnh khắc buộc sang sông

Làm sao dứt nỗi tình xưa ấy

Chỉ thấy mình đây… Nguyệt khuyết lồng …

Mai Vân-VTT

    01/12/25

 

   PHÚT ĐAM MÊ

      (điệp tự 'nhất-lục')

Ánh sáng chan đầy tỏa ánh sông

Đàn đêm rạo rực tiếng đàn lòng

Hương yêu ngây dại vờn hương gió

Cõi tục mê cuồng vượt cõi không

Ý quyện đôi tim hòa ý thắm

Tình say một khắc đẫm tình nồng

Sao khuya tỉnh ngủ bừng sao lạc

Nguyệt cảm đồi nương bóng nguyệt lồng.

Phương Hoa

DEC 1, 2025 























Thứ Tư, 3 tháng 12, 2025

Đời Thủy Thủ III (Vũ Thất) - CHƯƠNG 20: CHIA TAY

                                

Đời Thủy Thủ III 

CHƯƠNG 20: CHIA TAY

Một tuần đã trôi qua kể từ đêm Như Oanh nói lời chia tay Vinh. Suốt bảy ngày, nàng vùi đầu vào việc soạn bài giảng dạy. Thỉnh thoảng hình ảnh Vinh, ký ức cũ thoáng hiện về, nhưng rồi câu nói “Bà Bộ trưởng” vang lên như tiếng chuông cảnh tỉnh, giúp nàng vững vàng hơn với lựa chọn của mình.
Sáng nay thứ Bảy, ngày vốn thuộc về Vinh suốt bốn năm ròng. Ánh nắng cuối thu xuyên qua khung cửa sổ, rải những vệt vàng ấm áp lên sàn nhà, không làm tan nỗi hồi hộp đang dâng lên. Nếu Vinh đến, liệu nàng nên lánh mặt hay cứ đối mặt cho rõ ràng, dứt khoát?

Ba mẹ nàng đã ra công ty xuất nhập cảng từ sớm để tiếp nhận lô hàng mới. Căn nhà yên ắng lạ thường như chờ cuộc gặp gỡ chắc chắn là chẳng ai vui.
Đúng 9 giờ, tiếng chuông cửa vang lên. Tim nàng thắt lại. Chờ đến hồi chuông thứ ba, như để tỏ ra không hề ngóng trông, Như Oanh mới từ từ mở cánh cửa.
Vinh đứng đó, trong bộ vest chỉnh tề, bó hồng nhung đỏ thắm trên tay. Nhưng ánh mắt anh không còn vẻ tự tin ngày trước, mà tỏ vẻ ngại ngùng, lúng túng. Hai người nhìn nhau, một thoáng im lặng nặng nề. Như Oanh đón bó hoa để không mở rộng vòng tay như mọi khi. Nàng khẽ nói:
– Mời anh vào.
Vinh bước theo nàng vào phòng khách. Anh ngồi xuống chiếc sofa mà trước đây anh vẫn xem như một phần không gian dành riêng cho anh và nàng. Như Oanh cắm hoa vào bình đặt lên bàn, rồi ngồi đối diện, thay vì vẫn cạnh kề nhau. Giọng Vinh có phần hối hả:
– Cám ơn em đã tiếp anh. Anh… anh đã sợ là em không muốn gặp mặt nữa.
Như Oanh cúi mặt, im lặng. Vinh lại tiếp:
– Anh xin lỗi về chuyện hôm trước. Anh đã có phần thô lỗ. Mong em bỏ qua cho anh…
Như Oanh ngẩng lên, giữ giọng điệu bình thản:
– Anh không cần phải xin lỗi. Suốt bốn năm qua em đã yêu anh, và biết ơn anh cho em những ngày tháng hạnh phúc ấy. Nhưng chuyến đi An Thới vừa rồi giúp em hiểu rõ mình muốn sống thế nào. Ở đó, con người bình dị, thiên nhiên thanh tịnh. Em thấy hoàn toàn thích hợp với em không như lối sống sang trọng, phô trương, hời hợt. Nghĩa là em nhận ra anh không còn là người đàn ông em mơ tưởng.
Vinh vội đáp lời:
– Em muốn sống ở đâu, anh cũng chiều. An Thới, Nha Trang, hay bất cứ tỉnh nào anh đều đồng ý. Em muốn anh thay đổi thế nào, anh sẽ làm đúng như vậy.
Nàng thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh:
– Nói thì dễ lắm. Nhưng bản tính đâu dễ thay đổi. Anh là người của chức vị, của uy quyền và danh vọng. Một khi rời những thứ ấy, anh sẽ khổ, và người khổ cùng anh – là em. Thử tưởng tượng anh làm một công chức tỉnh lẻ. Chắc chắn chỉ ngày một ngày hai là anh bất mãn. Rồi anh sẽ cáu gắt hơn, và rồi chính anh sẽ là người đòi ly dị.
– Không! Không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Anh hứa với em.
Giọng nàng vẫn nhẹ nhàng:
– Em không tin vào những lời hứa, kể cả của chính em!
– Nhưng ít nhất hãy cho anh một cơ hội…
Nàng bước đến lấy từ tủ lạnh ra một lon bia cho Vinh và một ly nước lạnh cho mình. Vừa ngồi lên ghế, nàng nâng ly uống vài ngụm. Khoảng lặng kéo dài. Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt nàng, u buồn, lạnh lẽo.
Vinh nhìn lon Budweiser nhưng không khui uống. Anh lặp lại:
– Như Oanh, hãy cho anh một cơ hội.
Nàng sửa thế ngồi, lên tiếng:
– Còn một điều nữa. Chính điều này khiến em dứt khoát…
Vinh ngạc nhiên, mắt mở to chờ đợi. Giọng nàng nghèn nghẹn:
– Trong Đêm Màu Hồng, anh nói thẳng với em: “Sao không nghĩ, một ngày nào đó, người ta sẽ gọi em là “Bà Bộ trưởng”?
Vinh vội xua tay:
– Anh chỉ muốn nói em xứng đáng có một cuộc sống sang giàu…
Như Oanh lắc đầu, giọng đầy chua chát:
– Tham vọng của anh, tự nó không có gì sai. Nhưng anh đem tham vọng ấy để gắn lên người em thì đó là sự xúc phạm. Em yêu con người của anh, chứ không phải vì tương lai thành “Bà Bộ trưởng”.
– Anh… anh xin lỗi. Anh không có ý đó.
– Khi còn là người yêu mà anh đã nghĩ như thế, thì khi thành vợ chồng, anh sẽ còn buông những lời nặng nề nào nữa? Khi nhân sinh quan khác biệt, tốt nhất là đừng làm khổ nhau.
Vinh cúi mặt, dáng vẻ khốn khổ, bất lực. Rồi bất ngờ ngẩng mặt, ánh mắt sắc lạnh:
– Vậy là… em đã có người khác rồi, phải không? Cái người ở An Thới đó?
Như Oanh bình thản:
– Đây là chuyện giữa anh và em, không ăn nhằm gì đến ai khác.
Vinh đứng phắt dậy, mặt đỏ gay. Như Oanh thản nhiên ngước nhìn. Vinh cố kìm nén cơn thịnh nộ, giọng run lên:
– Được rồi! Em muốn chia tay thì chia tay!
Anh quay người, bước những bước dài nặng nề ra cửa. Tiếng động cơ xe nổ rền, khục khặc phóng vụt đi. Như Oanh bước đến tựa lưng vào cánh cửa nhìn theo. Một cảm giác trống rỗng mênh mông ùa về. Hai hàng nước mắt trào ra, không vì tiếc nuối mà vì nhẹ nhõm.

Sáng hôm sau, Như Oanh đang ngồi soạn bài giảng dạy tuần tới thì mẹ bước vào. Giọng mẹ nhẹ nhàng:
– Oanh, ba chờ con dưới nhà.
Tim nàng khẽ chựng lại, và đoán là chuyện của Vinh. Xuống phòng khách, nàng thấy ba đang ngồi nghiêm trên ghế. Mẹ ngồi xuống bên cạnh, nét mặt trầm tư. Không khí có phần căng thẳng.
Ba nàng hắng giọng:
– Con ngồi xuống đi.
Như Oanh e dè ngồi, cố giữ bình tĩnh. Nhưng khi chạm phải ánh mắt nghiêm nghị của ông, một làn sóng bối rối khẽ dâng lên…
Giọng ông Khải ôn tồn, nhưng đi thẳng vào vấn đề:
– Ba vừa nói chuyện với ba của Vinh. Ông ấy bảo con giận Vinh nên không chịu làm lễ hỏi nữa. Có đúng không?
Như Oanh khẽ gật đầu:
– Dạ, đúng. Nhưng con không giận, chỉ là thấy… không thể sống với anh ấy.
– Chuyện gì đã xảy ra? Bốn năm vui vẻ, sao tự dưng đổi ý?
– Tụi con khác nhau quá, thưa ba. Anh ấy nóng nảy, và… không tôn trọng con.
Ông Khải nhíu mày:
– Nóng nảy thì sửa được. Còn không tôn trọng là sao?
– Ảnh cho rằng con mê ảnh vì tương lai ảnh làm bộ trưởng.
Ông Khải cau mày:
– Nó chỉ muốn con có cuộc sống khá hơn thôi. Bao cô mơ được như con.
– Nhưng con không muốn bị đo bằng tiền bạc hay chức vụ.
Nàng quay nhìn mẹ, tìm kiếm một sự đồng cảm:
– Thưa mẹ, nếu ngày xưa ba cũng phô trương như vậy, liệu mẹ có chịu làm vợ ba không?
Mẹ nàng nhẹ giọng:
– Con à, tình yêu bốn năm đâu dễ bỏ. Hãy cho nó một cơ hội.
– Nhưng con không muốn có một người chồng ba hoa, và thô lỗ. Ngay giữa chốn đông người, anh ấy cũng đã lớn tiếng với con.
– Bởi vậy nó mới hạ mình đến xin lỗi. Con còn muốn nó phải làm gì hơn nữa?
– Ba đối với mẹ lúc nào cũng dịu dàng, ân cần. Ba muốn con mình sau này bị chồng nạt nộ, rồi xin lỗi, rồi lại nạt nộ sao? Con không thể chấp nhận một cuộc sống như vậy.
Bà Khải dịu dàng:
– Con à, mẹ hiểu lòng con. Nhưng bỏ qua đi. Nó đã hạ mình xin lỗi rồi!
– Mẹ à, mẹ biết đó, “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Con không muốn cả đời phải bị ràng buộc với một người có tính tình như vậy.
Ông Khải thở dài. Quẹt lửa bật ba lần mới cháy, ông châm thuốc. Khói vờn quanh khuôn mặt u buồn:
– Con biết đó, việc làm ăn giữa ba và ba nó đang ở giai đoạn quan trọng. Nếu con rút lui, có thể hỏng hết.
Như Oanh nhìn thẳng vào ba, giọng kiên quyết:
– Chuyện làm ăn của ba không liên quan đến tụi con. Hai đứa mới gặp nhau sau này…
– Con đã hứa về lễ hỏi. Giờ con rút lui, người ta bảo gia đình mình thất tín.
– Lời hứa là của con. Con có quyền rút lại nếu thấy sự tình không đúng như lúc hứa.
Ông Khải trân trân nhìn con gái. Nó quá giống chị nó ngày nào: thẳng thắn, cương nghị, lý lẽ vững vàng. Ông đổi giọng nhẹ nhàng hơn:
– Con quên một mối ràng buộc. Đó là ân nghĩa giúp con được dạy học ở trường gần nhà.
– Con không hề nhờ anh ấy. Anh ấy tự nguyện giúp. Dù sao, con cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ xin đi dạy ở một nơi khác, để tránh những lời dị nghị.
Bà Khải kêu lên, giọng lo lắng:
– Không được đâu con! Ba mẹ chỉ còn mỗi mình con ở bên cạnh. Mẹ không muốn con đi xa.
Như Oanh chồm tới, nắm lấy tay mẹ:
– Mẹ à, nếu con lấy anh Vinh, thì con cũng phải theo chồng về nhà khác.
Ông Khải hít một hơi thuốc thật sâu, từ từ nhả khói. Ông hỏi:
– Ba của Vinh còn nói… con đã để ý người khác. Có thật không?
Nàng cúi đầu. Mẹ nàng ngạc nhiên, kêu lên:
– Thật sao? Sao có thể được!
Nàng đắn đo, rồi dứt khoát thưa:
– Con xin nói rõ, chuyện này không phải là lý do con tuyệt giao với anh Vinh. Con chỉ mới quen, tình cờ trong bữa tiệc ở nhà anh Thám. Chưa có gì rõ ràng, thậm chí không chắc gì gặp lại nhau.
Ông Khải hỏi dò:
– Người đó là ai?
– Cùng nghề với anh Thám… Hải quân. Nghe nói anh ấy là Hạm trưởng.
Ông Khải bật cười khô khốc:
– Hạm trưởng nghe thì oai, nhưng cũng chỉ là sĩ quan. Lương đâu đủ lo cho con?
– Chị con vẫn hạnh phúc dù đạm bạc.
– Con à, chị con đã sáu năm không có nổi căn nhà. Đời sống thì năm nay nơi này, năm tới nơi khác, y như tàu lênh đênh. Nhà này một hải quân là đủ rồi!
– Con cũng như chị, đó là cuộc sống con ước mơ. Còn hơn vạn lần, năm này qua năm khác, suốt ngày nghe lải nhải về hợp đồng, thuế má, thống kê…
Nàng nắm tay mẹ, giọng tha thiết:
– Ba mẹ đã cho chị của con quyền chọn chồng. Xin hãy cho con được như vậy. Con chọn – con chịu trách nhiệm.
Mẹ nàng đặt tay lên tay chồng, cười hiền hòa:
– Ngày xưa em cũng vậy thôi, anh nhớ chứ?
Khói thuốc bay lên, tan dần. Ông Khải nhìn vợ, rồi nhìn con. Trong ánh mắt ông chợt có nét dịu dàng, pha chút hoài niệm:
– Ba mẹ con sao giống nhau dữ. Ngày xưa, ba cũng chỉ là công chức nhỏ, nhưng mẹ con tin ba. Đúng là đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn…
Ông ngừng, giọng trầm xuống:
– Ba chỉ sợ con khổ. Chỉ sợ con tránh vỏ dưa, lại gặp vỏ dừa. Nếu người đó thật lòng, đủ bản lĩnh, hãy để ba mẹ gặp.
Giọng nàng buồn buồn:
– Con không biết có duyên gặp lại anh ấy không. Con cũng không biết ảnh có thương con không, có ước muốn cưới con không. Chỉ là linh cảm….
– Nếu có duyên gặp lại, con đối xử thế nào?
– Con sẽ tìm hiểu thêm về tư cách, tính tình. Nếu anh ấy độc thân, đàng hoàng và muốn tiến đến hôn nhân con sẽ đưa đến gặp ba mẹ.
Ông Khải trang nghiêm nhìn con gái:
– Vậy ba hỏi con điều cuối cùng. Nếu sau khi ba mẹ tìm hiểu và đi đến kết luận không đồng ý, con có nghe lời ba mẹ không?
Như Oanh nhìn sâu vào mắt ông, nụ cười tươi nở trên môi. Nàng gật đầu, giọng tôn kính nhưng kiên định:
– Dĩ nhiên con sẽ nghe lời ba mẹ, nếu thấy… thuyết phục.

Vũ Thất