Đời Thủy Thủ III
CHƯƠNG 20: CHIA TAY
Một tuần đã trôi qua kể từ đêm Như Oanh nói lời chia tay Vinh. Suốt bảy ngày, nàng vùi đầu vào việc soạn bài giảng dạy. Thỉnh thoảng hình ảnh Vinh, ký ức cũ thoáng hiện về, nhưng rồi câu nói “Bà Bộ trưởng” vang lên như tiếng chuông cảnh tỉnh, giúp nàng vững vàng hơn với lựa chọn của mình.
Sáng nay thứ Bảy, ngày vốn thuộc về Vinh suốt bốn năm ròng. Ánh nắng cuối thu xuyên qua khung cửa sổ, rải những vệt vàng ấm áp lên sàn nhà, không làm tan nỗi hồi hộp đang dâng lên. Nếu Vinh đến, liệu nàng nên lánh mặt hay cứ đối mặt cho rõ ràng, dứt khoát?
Ba mẹ nàng đã ra công ty xuất nhập cảng từ sớm để tiếp nhận lô hàng mới. Căn nhà yên ắng lạ thường như chờ cuộc gặp gỡ chắc chắn là chẳng ai vui.
Đúng 9 giờ, tiếng chuông cửa vang lên. Tim nàng thắt lại. Chờ đến hồi chuông thứ ba, như để tỏ ra không hề ngóng trông, Như Oanh mới từ từ mở cánh cửa.
Vinh đứng đó, trong bộ vest chỉnh tề, bó hồng nhung đỏ thắm trên tay. Nhưng ánh mắt anh không còn vẻ tự tin ngày trước, mà tỏ vẻ ngại ngùng, lúng túng. Hai người nhìn nhau, một thoáng im lặng nặng nề. Như Oanh đón bó hoa để không mở rộng vòng tay như mọi khi. Nàng khẽ nói:
– Mời anh vào.
Vinh bước theo nàng vào phòng khách. Anh ngồi xuống chiếc sofa mà trước đây anh vẫn xem như một phần không gian dành riêng cho anh và nàng. Như Oanh cắm hoa vào bình đặt lên bàn, rồi ngồi đối diện, thay vì vẫn cạnh kề nhau. Giọng Vinh có phần hối hả:
– Cám ơn em đã tiếp anh. Anh… anh đã sợ là em không muốn gặp mặt nữa.
Như Oanh cúi mặt, im lặng. Vinh lại tiếp:
– Anh xin lỗi về chuyện hôm trước. Anh đã có phần thô lỗ. Mong em bỏ qua cho anh…
Như Oanh ngẩng lên, giữ giọng điệu bình thản:
– Anh không cần phải xin lỗi. Suốt bốn năm qua em đã yêu anh, và biết ơn anh cho em những ngày tháng hạnh phúc ấy. Nhưng chuyến đi An Thới vừa rồi giúp em hiểu rõ mình muốn sống thế nào. Ở đó, con người bình dị, thiên nhiên thanh tịnh. Em thấy hoàn toàn thích hợp với em không như lối sống sang trọng, phô trương, hời hợt. Nghĩa là em nhận ra anh không còn là người đàn ông em mơ tưởng.
Vinh vội đáp lời:
– Em muốn sống ở đâu, anh cũng chiều. An Thới, Nha Trang, hay bất cứ tỉnh nào anh đều đồng ý. Em muốn anh thay đổi thế nào, anh sẽ làm đúng như vậy.
Nàng thở dài, nhìn thẳng vào mắt anh:
– Nói thì dễ lắm. Nhưng bản tính đâu dễ thay đổi. Anh là người của chức vị, của uy quyền và danh vọng. Một khi rời những thứ ấy, anh sẽ khổ, và người khổ cùng anh – là em. Thử tưởng tượng anh làm một công chức tỉnh lẻ. Chắc chắn chỉ ngày một ngày hai là anh bất mãn. Rồi anh sẽ cáu gắt hơn, và rồi chính anh sẽ là người đòi ly dị.
– Không! Không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Anh hứa với em.
Giọng nàng vẫn nhẹ nhàng:
– Em không tin vào những lời hứa, kể cả của chính em!
– Nhưng ít nhất hãy cho anh một cơ hội…
Nàng bước đến lấy từ tủ lạnh ra một lon bia cho Vinh và một ly nước lạnh cho mình. Vừa ngồi lên ghế, nàng nâng ly uống vài ngụm. Khoảng lặng kéo dài. Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt nàng, u buồn, lạnh lẽo.
Vinh nhìn lon Budweiser nhưng không khui uống. Anh lặp lại:
– Như Oanh, hãy cho anh một cơ hội.
Nàng sửa thế ngồi, lên tiếng:
– Còn một điều nữa. Chính điều này khiến em dứt khoát…
Vinh ngạc nhiên, mắt mở to chờ đợi. Giọng nàng nghèn nghẹn:
– Trong Đêm Màu Hồng, anh nói thẳng với em: “Sao không nghĩ, một ngày nào đó, người ta sẽ gọi em là “Bà Bộ trưởng”?
Vinh vội xua tay:
– Anh chỉ muốn nói em xứng đáng có một cuộc sống sang giàu…
Như Oanh lắc đầu, giọng đầy chua chát:
– Tham vọng của anh, tự nó không có gì sai. Nhưng anh đem tham vọng ấy để gắn lên người em thì đó là sự xúc phạm. Em yêu con người của anh, chứ không phải vì tương lai thành “Bà Bộ trưởng”.
– Anh… anh xin lỗi. Anh không có ý đó.
– Khi còn là người yêu mà anh đã nghĩ như thế, thì khi thành vợ chồng, anh sẽ còn buông những lời nặng nề nào nữa? Khi nhân sinh quan khác biệt, tốt nhất là đừng làm khổ nhau.
Vinh cúi mặt, dáng vẻ khốn khổ, bất lực. Rồi bất ngờ ngẩng mặt, ánh mắt sắc lạnh:
– Vậy là… em đã có người khác rồi, phải không? Cái người ở An Thới đó?
Như Oanh bình thản:
– Đây là chuyện giữa anh và em, không ăn nhằm gì đến ai khác.
Vinh đứng phắt dậy, mặt đỏ gay. Như Oanh thản nhiên ngước nhìn. Vinh cố kìm nén cơn thịnh nộ, giọng run lên:
– Được rồi! Em muốn chia tay thì chia tay!
Anh quay người, bước những bước dài nặng nề ra cửa. Tiếng động cơ xe nổ rền, khục khặc phóng vụt đi. Như Oanh bước đến tựa lưng vào cánh cửa nhìn theo. Một cảm giác trống rỗng mênh mông ùa về. Hai hàng nước mắt trào ra, không vì tiếc nuối mà vì nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, Như Oanh đang ngồi soạn bài giảng dạy tuần tới thì mẹ bước vào. Giọng mẹ nhẹ nhàng:
– Oanh, ba chờ con dưới nhà.
Tim nàng khẽ chựng lại, và đoán là chuyện của Vinh. Xuống phòng khách, nàng thấy ba đang ngồi nghiêm trên ghế. Mẹ ngồi xuống bên cạnh, nét mặt trầm tư. Không khí có phần căng thẳng.
Ba nàng hắng giọng:
– Con ngồi xuống đi.
Như Oanh e dè ngồi, cố giữ bình tĩnh. Nhưng khi chạm phải ánh mắt nghiêm nghị của ông, một làn sóng bối rối khẽ dâng lên…
Giọng ông Khải ôn tồn, nhưng đi thẳng vào vấn đề:
– Ba vừa nói chuyện với ba của Vinh. Ông ấy bảo con giận Vinh nên không chịu làm lễ hỏi nữa. Có đúng không?
Như Oanh khẽ gật đầu:
– Dạ, đúng. Nhưng con không giận, chỉ là thấy… không thể sống với anh ấy.
– Chuyện gì đã xảy ra? Bốn năm vui vẻ, sao tự dưng đổi ý?
– Tụi con khác nhau quá, thưa ba. Anh ấy nóng nảy, và… không tôn trọng con.
Ông Khải nhíu mày:
– Nóng nảy thì sửa được. Còn không tôn trọng là sao?
– Ảnh cho rằng con mê ảnh vì tương lai ảnh làm bộ trưởng.
Ông Khải cau mày:
– Nó chỉ muốn con có cuộc sống khá hơn thôi. Bao cô mơ được như con.
– Nhưng con không muốn bị đo bằng tiền bạc hay chức vụ.
Nàng quay nhìn mẹ, tìm kiếm một sự đồng cảm:
– Thưa mẹ, nếu ngày xưa ba cũng phô trương như vậy, liệu mẹ có chịu làm vợ ba không?
Mẹ nàng nhẹ giọng:
– Con à, tình yêu bốn năm đâu dễ bỏ. Hãy cho nó một cơ hội.
– Nhưng con không muốn có một người chồng ba hoa, và thô lỗ. Ngay giữa chốn đông người, anh ấy cũng đã lớn tiếng với con.
– Bởi vậy nó mới hạ mình đến xin lỗi. Con còn muốn nó phải làm gì hơn nữa?
– Ba đối với mẹ lúc nào cũng dịu dàng, ân cần. Ba muốn con mình sau này bị chồng nạt nộ, rồi xin lỗi, rồi lại nạt nộ sao? Con không thể chấp nhận một cuộc sống như vậy.
Bà Khải dịu dàng:
– Con à, mẹ hiểu lòng con. Nhưng bỏ qua đi. Nó đã hạ mình xin lỗi rồi!
– Mẹ à, mẹ biết đó, “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Con không muốn cả đời phải bị ràng buộc với một người có tính tình như vậy.
Ông Khải thở dài. Quẹt lửa bật ba lần mới cháy, ông châm thuốc. Khói vờn quanh khuôn mặt u buồn:
– Con biết đó, việc làm ăn giữa ba và ba nó đang ở giai đoạn quan trọng. Nếu con rút lui, có thể hỏng hết.
Như Oanh nhìn thẳng vào ba, giọng kiên quyết:
– Chuyện làm ăn của ba không liên quan đến tụi con. Hai đứa mới gặp nhau sau này…
– Con đã hứa về lễ hỏi. Giờ con rút lui, người ta bảo gia đình mình thất tín.
– Lời hứa là của con. Con có quyền rút lại nếu thấy sự tình không đúng như lúc hứa.
Ông Khải trân trân nhìn con gái. Nó quá giống chị nó ngày nào: thẳng thắn, cương nghị, lý lẽ vững vàng. Ông đổi giọng nhẹ nhàng hơn:
– Con quên một mối ràng buộc. Đó là ân nghĩa giúp con được dạy học ở trường gần nhà.
– Con không hề nhờ anh ấy. Anh ấy tự nguyện giúp. Dù sao, con cũng đã nghĩ đến chuyện sẽ xin đi dạy ở một nơi khác, để tránh những lời dị nghị.
Bà Khải kêu lên, giọng lo lắng:
– Không được đâu con! Ba mẹ chỉ còn mỗi mình con ở bên cạnh. Mẹ không muốn con đi xa.
Như Oanh chồm tới, nắm lấy tay mẹ:
– Mẹ à, nếu con lấy anh Vinh, thì con cũng phải theo chồng về nhà khác.
Ông Khải hít một hơi thuốc thật sâu, từ từ nhả khói. Ông hỏi:
– Ba của Vinh còn nói… con đã để ý người khác. Có thật không?
Nàng cúi đầu. Mẹ nàng ngạc nhiên, kêu lên:
– Thật sao? Sao có thể được!
Nàng đắn đo, rồi dứt khoát thưa:
– Con xin nói rõ, chuyện này không phải là lý do con tuyệt giao với anh Vinh. Con chỉ mới quen, tình cờ trong bữa tiệc ở nhà anh Thám. Chưa có gì rõ ràng, thậm chí không chắc gì gặp lại nhau.
Ông Khải hỏi dò:
– Người đó là ai?
– Cùng nghề với anh Thám… Hải quân. Nghe nói anh ấy là Hạm trưởng.
Ông Khải bật cười khô khốc:
– Hạm trưởng nghe thì oai, nhưng cũng chỉ là sĩ quan. Lương đâu đủ lo cho con?
– Chị con vẫn hạnh phúc dù đạm bạc.
– Con à, chị con đã sáu năm không có nổi căn nhà. Đời sống thì năm nay nơi này, năm tới nơi khác, y như tàu lênh đênh. Nhà này một hải quân là đủ rồi!
– Con cũng như chị, đó là cuộc sống con ước mơ. Còn hơn vạn lần, năm này qua năm khác, suốt ngày nghe lải nhải về hợp đồng, thuế má, thống kê…
Nàng nắm tay mẹ, giọng tha thiết:
– Ba mẹ đã cho chị của con quyền chọn chồng. Xin hãy cho con được như vậy. Con chọn – con chịu trách nhiệm.
Mẹ nàng đặt tay lên tay chồng, cười hiền hòa:
– Ngày xưa em cũng vậy thôi, anh nhớ chứ?
Khói thuốc bay lên, tan dần. Ông Khải nhìn vợ, rồi nhìn con. Trong ánh mắt ông chợt có nét dịu dàng, pha chút hoài niệm:
– Ba mẹ con sao giống nhau dữ. Ngày xưa, ba cũng chỉ là công chức nhỏ, nhưng mẹ con tin ba. Đúng là đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn…
Ông ngừng, giọng trầm xuống:
– Ba chỉ sợ con khổ. Chỉ sợ con tránh vỏ dưa, lại gặp vỏ dừa. Nếu người đó thật lòng, đủ bản lĩnh, hãy để ba mẹ gặp.
Giọng nàng buồn buồn:
– Con không biết có duyên gặp lại anh ấy không. Con cũng không biết ảnh có thương con không, có ước muốn cưới con không. Chỉ là linh cảm….
– Nếu có duyên gặp lại, con đối xử thế nào?
– Con sẽ tìm hiểu thêm về tư cách, tính tình. Nếu anh ấy độc thân, đàng hoàng và muốn tiến đến hôn nhân con sẽ đưa đến gặp ba mẹ.
Ông Khải trang nghiêm nhìn con gái:
– Vậy ba hỏi con điều cuối cùng. Nếu sau khi ba mẹ tìm hiểu và đi đến kết luận không đồng ý, con có nghe lời ba mẹ không?
Như Oanh nhìn sâu vào mắt ông, nụ cười tươi nở trên môi. Nàng gật đầu, giọng tôn kính nhưng kiên định:
– Dĩ nhiên con sẽ nghe lời ba mẹ, nếu thấy… thuyết phục.
Vũ Thất
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét