GỞI
TRỜI TÂY MỘT CHÚT TÌNH
Nhân sinh
số kiếp bẽ bàng
Trăm năm được mấy lão làng thảnh thơi?
Thà làm
hoa đẹp một thời
Hơn làm người sống bến đời phù vân!
Ngóng
chờ mỏi mắt đến Xuân phai tàn!
Trời Đalat mây trắng bàng bạc bay...
Quyện hơi thở... gởi trời tây chút tình...
Tháng
Giêng năm Mậu Tuất 2018-
vkp phượng ngày xưa
Họa ý:
TỪ TRỜI TÂY
Ở tận trời Tây gởi chút tình,
Qua bao năm tháng chỉ làm thinh.
Tình xưa lần lựa in meo mốc,
Mòn mỏi đau thương nhạt bóng hình.
Hoa xuân nhợt dáng lúc hè sang,
Có phải ưu tư khiến bẻ bàng?
Mủm mỉm nét ngài xưa đổi lệch,
Âu sầu giờ chuyển xệ hoa tan.
Đà Lạt sầu thương in sắc mây,
Môi tươi héo úa dáng hiu gầy.
Anh xin em bớt cơn hờn dỗi,
Cho nét xinh xưa mãi thắm đầy.
Trời Tây mãi nhớ bóng hình ai,
Dù cách xa xôi vẫn hiện hoài.
Môi thắm vẫn tròn môi sắc thắm,
Tình nồng luôn đậm chẳng hề phai!
Hồ Nguyễn
Qua bao năm tháng chỉ làm thinh.
Tình xưa lần lựa in meo mốc,
Mòn mỏi đau thương nhạt bóng hình.
Hoa xuân nhợt dáng lúc hè sang,
Có phải ưu tư khiến bẻ bàng?
Mủm mỉm nét ngài xưa đổi lệch,
Âu sầu giờ chuyển xệ hoa tan.
Đà Lạt sầu thương in sắc mây,
Môi tươi héo úa dáng hiu gầy.
Anh xin em bớt cơn hờn dỗi,
Cho nét xinh xưa mãi thắm đầy.
Trời Tây mãi nhớ bóng hình ai,
Dù cách xa xôi vẫn hiện hoài.
Môi thắm vẫn tròn môi sắc thắm,
Tình nồng luôn đậm chẳng hề phai!
Hồ Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét