Đời Thủy Thủ II - Vũ Thất
Kết
Tiếng ‘cộc cộc cộc’ lớn dần khiến tôi tỉnh ngủ và nhận ra đó là tiếng gõ cửa. Tôi hỏi:
– “Ai đó?”
Giọng nói của Võ Bằng:
– “Cô Phượng chuẩn bị rời tàu. Chừng nào xong thì ra phòng ăn.”
Tôi lật đật ngồi dậy. Đồng hồ chỉ 21:05. Chậm thêm một tiếng so với dự trù. Tôi đã ngủ say sưa suốt ba bốn tiếng và mừng là được an toàn. Vĩnh biệt thủy lôi và phục kích! Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước đến mở túi xách lấy bọc trang điểm rồi vào buồng vệ sinh.
Mười lăm phút sau, tôi mang hai túi xách bước ra ngoài. Võ Bằng ngồi ở chiếc ghế vẫn nhường cho tôi và các sĩ quan hiện diện đông đủ. Ghế Hạm Trưởng còn trống. Vừa lúc, tôi nhận ra ông đang ngồi ở bộ salon với vị Thiếu Tá lạ mặt. Cả hai đang đăm đăm nhìn tôi. Tôi khẽ cúi chào, vội nói:
– “Xin lỗi nhị vị Thiếu Tá, tôi mải nhìn ghế Hạm Trưởng…”
– “Tôi biết.” Ông cười nhạo.
Tôi định nói lời cám ơn và từ biệt thì Hạm Trưởng lên tiếng:
– “Giới thiệu với cô Phượng, đây là Hải Quân Thiếu Tá Thái Quốc Tân, Trưởng Phòng An Ninh Bộ Tư Lệnh Hạm Đội. Thiếu Tá muốn gặp cô hỏi vài việc…”
Tôi lo lắng nhìn vị Thiếu Tá đang thong thả đứng lên. Ông tươi cười:
– “Tôi đã xin phép Hạm Trưởng mời cô lên Hạm Đội.”
Tôi cố giữ vẻ tự nhiên, hỏi:
– “Thưa Thiếu Tá, về việc gì?”
Ông đưa tờ giấy đang cầm lên ngang tầm mắt tôi:
– “Về việc này.”
Đó là tờ giấy phép quá giang của tôi. Chẳng lẽ họ đã biết đó là giấy giả? Tôi ra vẻ ngạc nhiên:
– “Thưa tôi không hiểu!”
– “Tôi được biết đó là giấy giả.”
– “Giấy giả?” Tôi kêu lên.
– “Vì vậy chúng tôi cần mời cô về Phòng An Ninh để hỏi thêm chi tiết.”
Tôi định nhìn Thiếu Úy Tiến, An Ninh chiến hạm nhưng kịp nhận ra không phải lúc. Nên tỏ ra vô tội bằng cách tiếp tục nhìn vị Thiếu Tá với vẻ mặt ngạc nhiên. Ông nói với Hạm Trưởng:
– “Tôi sẽ thông báo kết quả trong thời hạn sớm nhất.”
– “Cám ơn nhiều.”
Hạm Trưởng đứng lên chìa tay. Vị Thiếu Tá bắt tay và chào kính. Ông quay lui nói với anh Hạ Sĩ Quan tùy tùng đứng gần khung cửa giúp mang hai túi xách của tôi. Tôi muốn giữ lại một nhưng anh không đồng ý.
Võ Bằng đứng lên đến trước Hạm Trưởng:
– “Xin phép Hạm Trưởng cho tôi đưa cô Phượng lên hạm kiều.”
Ông gật đầu. Tôi lấy giọng tự nhiên:
– “Xin cám ơn Thiếu Tá đã cho dịp hưởng hai ngày đêm trên biển thật đẹp. Sẽ không bao giờ quên.” Tôi hướng về các sĩ quan: “Xin chào các anh. Chào Đại Úy Rick.”
Mọi người vẫy tay. Rick nói: ‘Bye, bye’. Vị Thiếu Tá đi trước. Võ Bằng và tôi theo sau. Anh Hạ Sĩ Quan đi sau cùng. Tôi giữ bước chân tự nhiên mà lòng tràn ngập lo âu. Rõ ràng tôi đang bị bắt và sẽ bị tra hỏi ai cung cấp giấy giả. Dĩ nhiên tôi sẽ khai là nhờ Hưng và hoàn toàn không biết đó là giấy giả. Hưng đáng để nhận mọi rắc rối và hình phạt. Tôi sẽ được ra về…
Nhưng nếu Võ Bằng không ném bỏ quả bom mà lại đem giao nộp? Trường hợp này, tôi sẽ thú thật mọi sự. Tôi sẽ khai tôi ở trong tổ chức đặc công của Hưng nhưng đã nhận ra sai lầm nên quyết cải tà quy chánh. Dù rằng tôi đã không cho nổ quả bom, nhưng nếu phải trả một giá nào đó, thì cũng là lẽ công bằng…
Bước ra hành lang, cơn gió hâm hấp ập tới khiến tôi gần ngộp thở. Tôi nhìn lên các ghế đá dọc bờ sông. Ghế nào cũng có cặp đôi. Tôi mong Hưng có mặt để nhìn tận mắt tôi bị bắt nhưng Hưng đã không đợi. Trên cầu tàu, gần chân hạm kiều, chiếc xe Jeep đã đậu sẵn.
Khi tôi bước đến trạm kiểm soát, Trung Úy Thân, anh Hạ Sĩ Quan và anh lính gác mỉm cười chào. Tôi đáp lễ, nói:
– “Xin chuyển lời từ biệt đến tất cả các anh.”
Vị Thiếu Tá bước lên hạm kiều. Trung Úy Thân hô ‘nghiêm’ và tất cả đưa tay chào. Vị Thiếu Tá chào đáp. Tôi dợm bước theo thì Võ Bằng nói:
– “Cô Phượng chưa rời tàu được.”
Tôi băn khoăn ngoảnh lui. Anh chàng cười:
– ‘Cô còn nợ tôi câu hỏi cuối cùng!”
Tôi cười thầm: ‘Biết ngay, dễ gì anh chàng quên!’. Tôi nói:
– “Rất vui được thanh thỏa!”
– “Chừng nào chúng ta ngao du núi Tao Phùng?” Võ Bằng chiếu tướng.
Câu hỏi bất ngờ ngoài dự đoán. Tôi đã nói lời vĩnh biệt trong thư, hơn nữa giờ đây là thân ‘cá chậu chim lồng’ thì sao nói được chừng nào. Nhưng chia tay đâu lẽ mang tiếng bội ước! Tôi cười chua xót, dịu giọng:
– “Chừng nào có dịp tình cờ!”
– “Dịp tình cờ?” Võ Bằng nhăn mặt.
– “Dà, dịp tình cờ!” Tôi nhỏ nhẹ.
– “Hãy dứt khoát: Một tháng, một năm, năm năm? Hay cô còn khó khăn hơn cả vua Thủy Tề là ‘chẳng bao giờ?’” Giọng Võ Bằng thiết tha.
Tôi nghẹn ngào nhìn Võ Bằng. Tôi có thể hứa láo nhưng đã tự thề là từ nay không sống bằng dối trá. Thôi thì đang mặt đối mặt, lời cuối gọi anh xưng em thay cho thời điểm hẹn hò:
– “Anh Bằng. Anh nói chỉ hỏi một câu duy nhất trước khi em rời tàu. Anh đã hỏi và em đã trả lời. Vừa rồi là câu hỏi thứ nhì!”
Hết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét