Bên
Đường Hình Như Vạt Áo Phai
Góc
quán vắng cũ
Một mình ngồi đó
Chiều
ngập ngừng đuổi bóng nắng chạy rong
Ngoài
phố
Thu
chưa về
Trời
chừng như đã vào đông
Bên
kia đường chân gót mềm dáng nhỏ
Người
con gái không quen
Nhặt
cánh phượng cuối mùa úa đỏ
Nhón
bước nhẹ đi qua
Sợ
sỏi đá quặn mình đau
Lâu
lắm từ ngày không gặp lại nhau
Đi
rồi về tôi cứ vẫn là người khách lạ
Sân
giáo đường
Lẻ
bạn thẫn thờ dưới chân tượng đá
Con
sáo già giương mắt mỏi mòn trông
Bài
tình ca hát cho nhau nghe ngày nào
Chỉ
còn lại trống không
Chút
nước mắt rơi bất chợt
Giọt
cà phê mặn đắng
Hồn
nhói đau khóc òa giữa chợ chiều quạnh vắng
Dáng
xưa em về
Đường
cũng con đường ấy
Chỗ
hẹn đầu
Thấp
thỏm chờ hồn lâng lâng em áo trắng
Tà
đôi tà thả gió hạ vờn bay
Hạ
bây giờ ngơ ngác ở quanh đây
Mùa
tựu trường vắng em
Phấn
bảng lớp học nhớ người da diết
Tiếng
ve lạc bạn tàn mùa gọi nhau buồn tha thiết
Em
đi và đi không nói một lời
Đường
phượng xưa giờ cành lá ngậm ngùi
Tôi
về gác trọ xơ xác gầy cửa khép
Bài
thơ thương người
Giữ
lâu rồi thôi không chép
Phố
tuổi thêm già để bút mực khẳng khiu
Từ
đó mình biền biệt xa nhau từ đó
Người
con gái lạ khuất lâu rồi cuối ngõ
Con
sáo già vẫn thẩn thờ gượng giương mắt mỏi
Tên
em nhói đau không dám gọi
Mờ
sương khói thuốc cay
Thoáng
bên đường hình như vạt áo đã phai
Thuyên
Huy
Essendon, chiều
ngồi một mình trong quán lạ thưa người 2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét