CẢM XÚC KHI ĐỌC THƠ TRẦN LÂM PHÁT
(Hương Lệ Oanh)
NỖI
NIỀM CỦA THẦY GIÁO TLP MỘT CHIỀU SAU GIỜ DẠY TRÊN ĐƯỜNG VỀ NƠI NGHĨ TRỌ NHỮNG NGÀY
SAU 30/4/75 ANH GẶP NẠN!
Đọc bài thơ “EM DU KÍCH ĐẤT
ĐỎ” của Trần Lâm Phát lòng tôi bồi hồi xúc động nhớ lại chuyện năm xưa!
Giờ đây là quá khứ nhưng nỗi đau chưa nguôi dứt
từ những tháng ngày chiến tranh dai dẳng tàn khốc trên quê hương!
Những cảnh tượng xảy ra mồn một trong lòng người dân miền nam Việt Nam thời bấy
giờ đến nay ngót gần nửa thế kỷ!
Bài thơ đơn sơ mộc mạc đã nói lên tấm lòng của người thầy giáo với lòng vị tha
thương hại cậu bé du kích ngây thơ không được đến trường nơi anh dạy nên có
những nghĩ suy man dại định giết anh. . . !
Anh phân vân suy nghĩ sau nầy đời bé có được an lành không?
Trong lúc thập tử nhất sanh anh trơ trọi cô đơn giữa
đôi bờ sinh tử.
Tôi chạnh lòng cảm xúc nước mắt rơi tự lúc nào. . . !
Thương quê hương và ông thầy giáo trường Đất Đỏ Phước
Tuy với lòng bao dung anh vẫn xem em là em dại không được đến trường. . . Và mơ
ước giáo dục tuổi thơ. . . Trong thơ tác giả vẫn gọi tên du kích bằng
"em" và xưng "anh" như cách gọi đứa em trong gia đình hay
đứa học trò nhỏ trong lớp vậy. Điều nầy có thể làm khó chịu đối với người khó
tính, nhưng tôi thông cảm cho tác giả vì anh là một nhà giáo trước 75, đã thấm
nhuần đường lối giáo dục thời bấy giờ là
:nhân bản, dân tộc, khai phóng.
Đọc
thơ mà lòng tôi tuôn bừng lửa giận, nếu có mặt hôm ấy, với tính khí của tôi, chắc chắn
là tôi sẽ giăng 2 tay lấy thân làm tấm bình phong che thân xác thầy để chia xẻ
lúc cận kề sự chết của người thầy, của dân tộc tôi . Nguồn cảm xúc muộn màng
mong thầy quên đi ác mộng!
Tôi xin Cảm tác bài họa qua thể thơ thất ngôn trường thiên dựa theo bài thơ EM
DU KÍCH ĐẤT ĐỎ của tác giả TLP là câu chuyện có thật xảy ra cho anh ấy cách nay
44 năm về trước!
(Hình minh
họa từ nguồn google)
EM
DU KÍCH ĐẤT ĐỎ
Đất Đỏ chiều về anh bước vội,
Lối qua nhà trọ cạnh đường đi,
Bắt anh em dẫn vào lồng chợ
Trước tử thần hàng vạn hiểm nguy
*
Súng AK chỉa thẳng người anh
Tia mắt trừng trừng liếc thật nhanh
Như muốn giết anh ngay lập tức
Cho rằng
anh phạm luật thông hành
*
Mạt sát anh như kẻ tội đồ
Súng gườm muốn giết thỏa căm thù
Buộc anh đứng lặng như pho tượng
Hồn phách tiêu tan nước rỉ dò!*
*
Tin dữ truyền nhanh vùng Đất Đỏ
Dân trong làng kéo đến xin tha
Em du kích trái tim băng giá
Thừa thắng xông lên lý tưởng tà
*
Vận nước thân anh như ngọn sóng
Bập bềnh đưa đẩy đến trời xa
Bao nhiêu bão tố ngôi trường cũ
Đốt cháy ra tro chẳng chịu tha
*
Nơi đất lạ thương về chốn cũ
Bùi ngùi nhớ lại chuyện ngày xưa
Em du kích nghĩ suy man dại
Anh ước rằng dìu dắt tuổi thơ
*
Em bé ơi sao em máu lạnh
Hại anh muốn giết chết thân anh
Em cuồng điên dại vì ai thế?
Không
biết đời em có được lành???
huongleoanh va (23/7/2019)
* rỉ dò: ý nói tè trong quần
Dưới đây là bài cảm tác của Nguyễn Cang:
TÊN DU KÍCH ĐẤT ĐỎ
Tan học, chiều về, tôi bước vội
Lối qua nhà trọ thấy xa thêm
Bất ngờ du kích
xông ra chận
Cho biết rằng tôi phạm giới nghiêm!
Tuổi hắn độ mười lăm mười sáu
Súng AK chĩa
thẳng tim tôi
Miệng còn hôi sữa hung hăng quá
Như sẵn sàng nhả đạn thẳng tay
Hắn lùa tôi bước vô lồng chợ
Chưởi
bới răn đe chẳng tiếc lời
Tôi chết đứng như pho tượng gỗ
Tiêu tan hồn vía toát mồ hôi!
Tin dữ loan truyền vùng Đất Đỏ
Phụ huynh kéo đến để xin tha
Tên du kích trái tim băng giá
Quyết trận nầy rỡ mặt đảng ta
Vận nước chông chênh tôi ngọn sóng
Bập bềnh trôi nổi lạnh bơ vơ
Nhớ trường xưa bảng đen tường lỡ
Nay hận thù đâu dễ bỏ qua!
Nơi đất lạ thương về chốn cũ
Lòng bùi ngùi nhớ chuyện năm xưa
Phải chi du kích vào trường học
Tôi dạy
em luân lý tuổi thơ
Du kích ơi sao em máu lạnh
Hại người đời hại cả thân tôi
Em hăng máu bắt giam cho hết!
Không biết bây giờ em thế nào ???
Nguyễn Cang (25/7/2019)
Bài thơ gốc của Trần Lâm Phát:
EM DU
KÍCH ĐẤT ĐỎ
Đất đỏ trong
một chiều anh bước vội
Trên
đường về nơi quán trọ nhà bên
Nào ai
ngờ sóng gió chợt nổi lên
Em du
kích bắt anh vào lòng chợ
Với AK
em trừng trừng ánh mắt
Thốt
nặng lời và đòi giết chết anh
Em bảo
rằng anh vi phạm thông hành
Ra ngoài
phố vào anh giờ bị cấm
Phút
phút giây giây em gầm khẩu súng
Chỉa vào
anh và xỉ vả không ngừng
Em nhìn
anh như ngọn lửa đang bừng
Để thiêu
rịu căm hờn em sẵn có
Em bắt
anh đứng như pho tượng gỗ
Mặt xanh
rờn và nước đổ từng cơn
Tủi cho
mình với thân phận cô đơn
Hung tin
đó truyền nhanh nơi Đất đỏ
Người
quanh làng lũ lượt kéo nhau lên
Mở lời
xin cho anh được tha về
Em du
kích vẫn một lòng lạnh giá
Không
xiêu lòng để anh được buông tha
Anh: con
tàu trong bão tố phong ba
Và
thương cảm thân mình như Đất đỏ
Ngôi trường xưa dập vùi trong lửa khói
Mà tay
anh đã góp sức dựng lên
Nay đành
vùi thân xác lạnh buồn tênh
Ba mươi
năm sau nhớ về Đất đỏ
Anh bồi
hồi nhớ rỏ chuyện năm xưa
Vẫn một
lòng thương hại bé ngây thơ
Vì không
được đến trường nơi anh dạy
Nên mới
có những nghĩ suy man dại
Và điên
rồ đã tính hại thân anh
Em bé
ơi! đời em có yên lành?
Trần Lâm Phát
Virginia
tháng 10 năm 2009