Thứ Năm, 31 tháng 7, 2025

Đưa Vợ... Đi Sanh - Anh Khờ

 Đưa Vợ... Đi Sanh 

 Đưa vợ đi sanh bổn phận chồng!
 Vượt đèn xanh đỏ mấy lần thông
 Nhìn sau... cảnh sát... theo đâu thấy
 Rối cạnh... bà bầu... đỡ vẫn trông 
 Bệnh viện còn xa chừng... bãi cát?
 Nhà thương chỉ cách khoảng... giòng sông?
 Nhấn ga thêm chút... lòng vui sướng
Nghĩ đến con ngoan kháu khỉnh bồng!

 Anh Khờ 










ĐỜI - Thơ VÕ NGÔ và Thơ họa

          

         ĐỜI

Dòng thời gian trôi đi lặng lẽ

Con đường trần quạnh quẽ cô liêu

Nhìn đời đôi mắt đăm chiêu

Tay thương níu được bấy nhiêu nỗi niềm.


Nơi đất khách mỗi chiều im ắng

Chốn quê người mưa nắng tuyết sương

Bao năm cuộc sống ly hương

Xót xa thân phận náu nương xứ người.


Sáng xách túi đến nơi công sở*

Chiều lê chân bước trở lại nhà

Mỗi đêm dõi mắt phuơng xa

Ẩn trong đôi mắt lệ hòa đêm đen.


Bốn sáu năm chưa quen cuộc sống

Ba vạn ngày gối mộng tàn canh

Nỗi buồn ngày tháng quẩn quanh

Bao nhiêu ước nguyện đã thành khói sương.

2025-07-24

 Võ Ngô

*Lunch Box 


Thơ Họa:

BỖNG THÀNH MÂY SƯƠNG

Anh xa rồi… tròn năm có lẽ

Ngày tháng buồn cô quẽ hoang liêu

Nhớ từng kỷ niệm chắt chiu

Bên hiên chiều lặng… bao nhiêu xót niềm


Nhìn vầng trăng chạnh thương người vắng

Ôi còn đâu bóng nắng giọt sương

Ngắm quỳnh đêm thoáng mùi  hương

Tách trà nguội lạnh còn nương tay người


Đêm nguyệt tận người Tần kẻ Sở

Anh quay về ba tháng rời nhà

Bùi ngùi hơi ấm người xa

Khi mờ khi tỏ nến hoà quyện đêm


Giờ vĩnh biệt người rời kiếp sống

Chỉ bên nhau trong mộng thâu canh

Chập chờn bóng hiện loanh quanh

Cách gì ôm giữ… bỗng thành mây sương

Kiều Mộng Hà

 July.24.2025

 

     LOANH QUANH 

                 m

Thương quá cô em làm bạn lẻ

Nơi quê người lặng lẽ hoang liêu

Khiến tôi cứ muốn ra chiêu  

Cô gạt bỏ được bao  nhiêu tị niềm

                m

Không hẹn bởi mai mưa hoặc nắng

Chỉ âm thầm lỡ vắng đường sương

Cũng là lữ khách tha hương

Nhưng vẹn tình ý gia nương của người

                 m

Rồi kiếm tìm công chuyện hãng sở

Nơi trường chợ đỡ sợ gần nhà

Lo toan đâu đó nào xa

Đêm cạn hòa bóng nhạt nhòa tối đen

                 m 

Nửa thế kỷ đã yên lẽ sống

Năm mươi năm ước vọng sang canh

Bâng khuâng bếp lửa loanh quanh

Hành thiện tâm nở đẹp cành sương  hoa …

                  m

Rancho Palos  Verdes  24 - 7 – 2025

CAO MỴ NHÂN 


  ĐÊM BUỒN VIỄN XỨ

Trăng nhạt nhòa, u buồn bởi lẽ

Đứng một mình, đơn lẻ, hoang liêu

Trà thơm tự rót, riêng chiêu

Tâm tư u uẩn liêu xiêu một niềm...


Cảnh vườn khuya im lìm, yên ắng

Bàn thờ thiên tĩnh lặng trong sương

Nhẹ nhàng thắp một nén hương

Cảm thương số phận thân nương đất người.


Ngày vất vả miệt mài việc sở

Đêm trở trăn thương nhớ quê nhà

Họ hàng, quyến thuộc gần xa

Mịt mờ tin tức nhạt nhòa khoảng đen.


Chán xã hội bon chen lối sống

Từng đêm dài dỗ mộng cầm canh

Ra vào luẩn quẩn loanh quanh

Nghe côn trùng khóc đoạn đành trong sương.

    Sông Thu

( 25/07/2025 )

 

     ĐỘC HÀNH

Nhìn mưa rơi lòng buồn vì lẽ

Bước chân đơn nặng nỗi sầu liêu

Một thời cậu ấm, cô chiêu

Sa cơ thất thế bao nhiêu ưu niềm.


Đêm về khuya càng thêm yên ắng

Bờ vai gầy ướt đẫm vì sương

Lang thang như kẻ tha hương

Hai bàn tay trắng khó nương nhờ người.


Đời phiêu bạt không quên xứ sở

Suốt đêm thâu trằn trọc nhớ nhà

Quê ơi!nay dẫu cách xa

Vẫn thương đất mẹ châu hoà tròng đen.


Dù khốn khó vẫn luôn vui sống

Cơm qua ngày đạm bạc rau canh

Bao nhiêu vất vả vây quanh

Tóc xanh giờ đã nhuốm thành pha sương.

    LAN

(25/07/2025)

 

BÈO DẠT MÂY TRÔI

Bèo dạt mây trôi thân đơn lẽ

Tựa cánh Bèo theo nước quạnh hiu

Mênh mông Trời Nước liêu xiêu...

Khi tan khi hiệp biết nhiêu nỗi niềm.

             xxx

Sông Hồ Bèo dạt sóng trôi êm

Nhấp nhô theo gió lượn sóng nhồi.

Bể Trần Bảo tố khắp nơi ,

Nhân gian thống khổ mưa rơi ngập trời...

              xxx

Bèo Nước thi không thể tách rời

Thung dung tự tại theo dòng trôi.

Dù Mây kia ở trên trời,

Một cơn gió thổi cũng rồi phù vân...

               xxx

Mặc Đời biếm nhẽ hay biệt phân,

Thân Bèo vẫn giữ tánh sạch  trong

Tâm hồn thanh thản an lòng,

Điềm nhiên mọi cảnh long đong không màng...

     Mỹ Nga

25/07/2025 ÂL,01/07/ẤT TỴ

 

    ĐỜI TÔI GIỜ

  (thể song thất lục bát)

Đời tôi giờ như chim xé lẽ

Đã xa bầy sống rẻ tịch liêu

Nhớ thời bên Mẹ chắt chiêu

Còn Cha dạy dỗ bao nhiêu nở niềm


Đời tôi giờ từng chiều sâu lắng

Ở xứ người trưa nắng tối sương

Khiến lòng chạnh nhớ quê hương

Có khu vườn lẫn ruộng nương bao người


Đời tôi giờ thân sơ thất sở

Sống bơ vơ chỗ ở không nhà

Chẳng người thân thích gần xa

Cô đơn lạc lõng phủ nhoà bóng đen

 

Đời tôi giờ xứ người kiếm sống

Nửa trăm năm lẻ bóng thâu canh

Lạ người lạ cảnh chung quanh

Rất nhiều mộng ước trở thành giọt sương

Songquang

 20250725

 

ĐỪNG QUAY LƯNG VỚI KẺ ĐAU KHỔ!

 

Ở đời sống sao cho phải lẽ,

Những người hay khoe mẽ quan liêu,

Đừng như cậu ấm cô chiêu,

Quay lưng kẻ khổ bao nhiêu nỗi niềm:

 

Vợ mong chồng vẫn biền biệt im ắng,

Nơi rừng sâu mưa nắng gió sương.

Tháng ngày chẳng thấy quê hương,

Thấy toàn những chuyện bất lương giết người.

 

Lết thân tàn héo hon khổ sở,

Lấy lồng giam cũi chó làm nhà.

Kín bưng nào thấy phương xa,

Đưa tay sờ soạng chỉ là bóng đen.

 

Chỉ biết cầu Ơn Trên cho sống,

Còn được nghe tiếng trống chòi canh.

Những là tính quẩn lo quanh.

Bao nhiêu ước vọng trở thành bụi bay.

Đỗ Quang Vinh

   26-7-2025

 

NỬA ĐỜI

 

Ta gặp người bao lâu có lẽ

Bù đắp đầy đơn lẻ quạnh liêu

Bình minh rọi ánh quang chiêu

Là chung chia sẻ bao nhiêu cạn niềm

 

Lỡ những lúc bệnh tình úng ắng

Và những ngày cảm nắng phong sương

Tưởng rằng mấy nỗi tha hương

Nhưng vòng tay ấy còn nương theo người

 

Có đôi khi chuyện đời xoay sở

Mộng đời kia đã lỡ quê nhà

Chập chùng mãi tận phương xa

Mắt ai nắng ấm chan hòa lánh đen

 

Tháng ngày đi vùi quen nhịp sống

Bó gối buồn gửi chốn thâu canh

Nửa đời còn mãi loanh quanh

Nơi kia thành quách mộng đành gác sương.

Lê Mỹ Hoàn

     7/2025 


TỬ SINH HỮU MỆNH

Mưa rơi lác đác buồn vô lẽ

Lại thương ai quạnh quẽ hoang liêu

Một thời vang bóng trăm chiêu

Mà nay viễn xứ  bao nhiêu chạnh niềm


Thân già yếu đất trời im lặng

Chốn tạm dung mưa nắng mù sương

Định cư sống cảnh tha hương

Tấm thân lưu lạc náu nương quê người


Áo cơm Hợp Chủng bao cơ sở

Được bình an nên trở lại nhà

Đêm dài mới nhớ tình xa

Đăm chiêu mắt lệ chan hòa tối đen


Bao nhiêu năm dài mưu sinh, sống

Biết mấy mùa gối mộng năm canh

Tuổi già lẩn quẩn loanh quanh

Tử sinh hữu mệnh, lạc thành gió sương…

MAI XUÂN THANH

      Silicone Valley July 28, 2025 

















Thứ Tư, 30 tháng 7, 2025

Nhớ Mẹ (I & II) - Nguyễn Cang

  Nhớ Mẹ (1)

 

Đêm khuya ngồi cạnh bóng đèn mờ
Một mình đối bóng lạnh trơ vơ
Nhớ về quê cũ hình dáng mẹ
Khắc khoải trong tim những bến bờ

Xa quá thật xa đời viễn xứ
Cuộc sống khó khăn con miệt mài
Vất vả thân gầy yên số phận
Lo đàn con nhỏ tóc bạc phai

Nhớ xưa mẹ dẫn con đi học
Lớp học trường làng vách trống toang
Chiều Rừng Da* giặc Miên xâm lấn
Con bỏ trường lớp cũng tan hoang

Trưa hè nắng đổ giọt hanh hao
Tiếng võng đưa lời ru ngọt ngào
Bóng mẹ hiền in sâu ký ức
Vẫn theo con giấc ngủ chiêm bao

Xin trả lại tôi thời tuổi dại
Chạy theo chân mẹ đi chợ về
Tối nằm lẫm thóc trong tay mẹ
Sưởi ấm tim con lạnh tứ bề

Ngày “Mother.s day” nhớ mẹ không thôi
Chờ trăng lên con ngắm sao trời
Tưởng chừng có mẹ đưa tay vẫy
Nghe lòng ấm lại lệ trào rơi!


Nguyễn Cang 
( Jul. 1, 2025)

    NHỚ MẸ (2)
Đêm khuya thao thức ngọn đèn mờ
Một mình đối bóng lạnh trơ vơ
Nhớ về quê cũ hình dáng mẹ
Khắc khoải trong tim những đợi chờ

Xa quá thật xa đời viễn xứ
Cuộc sống khó khăn con miệt mài
Vất vả thân gầy yên số phận
Lo đàn con nhỏ tóc bạc phai

Nhớ xưa mẹ dẫn con đi học 
Lớp học trường làng vách trống toang
Chiều Rừng Da* giặc Miên xâm lấn
Con bỏ trường lớp cũng tan hoang

Trưa hè nắng đổ giọt hanh hao
Tiếng võng đưa lời ru ngọt ngào
Bóng mẹ hiền in sâu ký ức
Vẫn theo con giấc ngủ chiêm bao

Xin trả lại tôi thời tuổi dại
Chạy theo chân mẹ đi chợ về
Tối nằm lẫm thóc trong tay mẹ
Sưởi ấm tim con lạnh tứ bề

Xuân về thương nhớ mẹ khôn nguôi
Chờ trăng lên con ngắm sao trời
Tưởng chừng có mẹ đưa tay vẫy
Nghe lòng ấm lại lệ trào rơi!

Hai mươi năm, trở lại quê nhà
Ngơ ngác cảnh đời chẳng nhận ra
Mộ phần cha mẹ tàn hương khói
Thẩn thờ nặng trĩu hạt mưa sa !!!

Nguyễn Cang ( Jul. 1, 2025)
















HƯƠNG ĐỒNG GIÓ NỘI - Thơ Duy Anh và Thơ Họa


                                                        

HƯƠNG ĐỒNG GIÓ NỘI

Bắt con cá bự, chị cười mừng

Về nấu món ngon đãi bậu cưng.

Đầu, ruột hấp hành, mùi béo ngậy

Bụng, đuôi nướng tỏi, khói thơm lừng.

Mong cùng thưởng thức, lòng hưng phấn

Nghĩ được yêu đương, má ửng hừng.

Thêm xị rượu Hương Đồng Gió Nội

Đêm nay hạnh phúc hưởng không ngừng...

DUY ANH

07/22/2025


Thơ Hoa:

     MỪNG VUI

Cá câu tổ chảng, thiệt là mừng

Vụt chạy về khoe với “bé cưng”

Nấu lẩu măng chua bừng vị ngát

Khui chai rượu mới tỏa hương lừng

Say sưa tiến tửu, chồng môi nhợt

Sảng khoái nâng ly, vợ má hừng

Ngựa giỏi đường xa rồi cũng nghỉ

Dẫu mong vui sướng chẳng nơi ngừng…

Lý Đức Quỳnh

   23/7/2025 


SINH THÁI MIỆT VƯỜN

Quăng chài lắm cá thiệt là mừng

Hối hả quay về với hội cưng

Con Bóng kho tiêu ngon hết sẩy

Thằng Bông hấp thủy ngọt thanh lừng

Cơm niêu thơm phức ăn mê tít

Cốc rượu nồng cay uống đỏ hừng

Sinh thái miệt vườn ôi! Thú vị

Eo ơi! Hưng phấn khó mà ngừng.

      LAN

(24/07/2025)

 

         CÁ TO

      (CÂU ĐƯỢC)

Câu được cá to, gả vội mừng

Món ngon chồng nấu đãi “Em cưng”

Đuôi đầu hấp tỏi mùi thơm phức

Bụng khúc kho hành vị béo lừng

Mời vợ ăn chơi cho dạ thỏa

Chúc nàng nhậu nhẹt để em hừng

“Hương đồng cỏ nội” thêm vài xị…

Hạnh phúc dài lâu khoái chẳng ngừng…!

        MAI XUÂN THANH

   Silicone Valley July 23, 2025 


       CÁ CẮN CÂU

Lần đầu trúng mánh vỗ tay mừng

Con cá trout ôi bự thấy cưng !!!

Lấp lánh vẩy den thêm sọc xám

Trơn tru bụng trắng mang hồng lừng

Thả vô thùng nhựa tha hồ quậy

Để dưới khoang ghe chắc nóng hừng ?

Nghĩ đến cuối tuần món ướp nướng

Chén thù chén tạc chuyện quên ngừng

Kiều Mộng Hà

July.24.2025

 

      TÁT ĐÌA

Gã khoe tíu tít, giọng vui mừng:

Mẻ cá đìa này đả quá cưng !

Trê, lóc ú nu gom mệt nghỉ

Sặc, rô béo ngậy bắt khôn ngừng

Đầy tràn ba thúng khiêng ì ạch

Trên dưới trăm cân, sướng lẫy lừng

Vợ lựa trắm ngon làm bữa nhậu

Cùng chồng thù tạc, dạ tươi hừng.

  Sông Thu

( 24/07/2025 )

 

CÁ CHIÊN SAY NGẤT

Bắt cá to ngon khoái chí mừng,

Vui mà ưỡn ngực quá là cưng!

Hấp hành chút muối thơm ngây ngất,

Rắc tỏi cùng me hực ngát lừng.

Thưởng thức lai rai nghe khoái khoái,

Nhìn môi lép nhép nóng hừng hừng.

Hương Đồng Gió Nội say vài cốc,

Hạnh phúc mê man chẳng dám ngừng!

                              *

Vui vài ly nữa sướng bên cưng.

HỒ NGUYỄN

 (23-7-2025)

 

  CHÉN RƯỢU MỪNG

Vui chúc cho nhau chén rượu mừng

Món ngon cá Hú đải bạn cưng.

Đầu đuôi nấu lẫu chua thơm ngát

Bụng giữa kho tiêu cá ngọt lừng...

Mắm nhỉ quê Hương mình thắm đượm

Thêm vào ớt hiễm cay bừng bừng.

Lai rai rượu đế say hưng phấn...

Nào hảy nâng cao chén rượu mừng.

    Mỹ Nga

24/07/2025 ÂL.30/06/ẤT TỴ 


        TỚI BẾN 

Mỗi lần đổi thức… dạ vui mừng

Vì bởi món gì thấy cũng cưng

Gia vị tẩm dầu nghe nứt mũi

Ớt hành xắt cọng ngửi thơm lừng

Lai rai rượu thuốc người người khoái

Tới bến môi mềm kẻ kẻ hừng

Xoay chén nối vòng say bí tỉ

Thân thì lảo đảo, miệng đâu ngừng !

PHƯỢNG HỒNG

 

    GÁI QUÊ SÁT CÁ

Bắt cá đầy xô thật quá mừng!

Xách về ai nấy thảy đều cưng.

Khen tài sát cá tay tài giỏi,

Thán phục tung tin tiếng lẫy lừng.

Bẽn lẽn tô son hồng má đỏ,

Tươi cười trét phấn thắm môi hừng.

Ai dè thiếu nữ mà hay thế!

Bảo dứt trầm trồ? Không thể ngừng!

Đỗ Quang Vinh

   25-7-2025 












Thứ Ba, 29 tháng 7, 2025

Đời Thủy Thủy III - Chương 3: Từ An Thới qua Hòn Đốc (Vũ Thất)

 

                                                                           

Đời Thủy Thủy III - Chương 3                                                                 

Conversation Vie


 

Từ An Thới qua Hòn Đốc

Hạm trưởng Võ Bằng rời Phòng Tình Hình Bộ Tư Lệnh Vùng, về đến chiến hạm liền cho lệnh họp sĩ quan.

Mười phút sau, anh bước vào phòng họp. Tất cả đứng nghiêm. Anh ra hiệu “ngồi”.

Cố vấn Mỹ mỉm cười:

– Good morning, Captain! Have good day.

– Cám ơn. You too.

Võ Bằng nhìn quanh các sĩ quan, giọng bình thản, dứt khoát:

– Như cũ, công tác tám ngày, nghỉ bến hai. Lần này, trục Bắc đảo – Quần đảo Hải Tặc. Tàu mình từng hoạt động tuyến này chưa?

Mọi người hoặc lắc đầu, hoặc im lặng. Hạm Phó lên tiếng:

– Thưa Hạm Trưởng, theo tôi biết thì chưa.

– Tôi cũng vậy. Ngẫm nghĩ cũng khá thú vị! Chuyến đầu tiên với tư cách Hạm Trưởng lãnh ngay cú… ngựa phi đường xa, từ Mũi Ông Đội cực Nam đến Mũi Trâu Nằm cực Bắc. Tôi tuổi Sửu chớ có là… ngựa đâu!

Tiếng cười rộ nhẹ. Cố vấn Mỹ ngơ ngác, Võ Bằng đành dịch lại, rồi tiếp:

– Phú Quốc cách Hà Tiên khoảng 70 cây số. Quần đảo Hải Tặc cách Hà Tiên chừng một phần ba. Năm 64 tôi từng lên Hòn Đốc khi còn phục vụ trên hải vận hạm. Đảo cát trắng sạch, cây rậm rạp, dân chài khoảng trăm người. Một cụ già dẫn tôi xem mốc chủ quyền – khắc chữ “VIỆT NAM CỘNG HÒA – QUẦN ĐẢO HẢI TẶC”, dưới có hình hai mỏ neo gác chéo. Trên bệ đá, ghi tên 16 đảo, trong đó có Kèo Ngựa, Kiến Vàng, được đặt tên cho hai Tuần duyên hạm.

Anh quay sang cố vấn Mỹ:

– Do you know “Pirate Islands”?

– No, sir.

Vừa dịch xong thì Thiếu úy Ngô Quang hỏi:

– Thưa Hạm Trưởng, tên Hải Tặc nghe rùng rợn. Có hải tặc thật sao?

– Ngày xưa, có. Ông bà ta thường đặt tên theo sự kiện. Như đất nền cao ở Mỹ Tho trồng toàn dứa nên đặt Giồng Dứa. Hay vùng sông đóng nhiều bè nên đặt Nhà Bè.  Quần đảo Hải Tặc xưa là nơi hải tặc ẩn trú. Nay thì không còn. Nhưng thay vào đó, là cộng tặc — và chúng thích hành động ban đêm.

Võ Bằng mở bao thơ đóng dấu MẬT. Mắt lướt quanh bàn họp. Trong lễ bàn giao, các sĩ quan đã xưng tên, chức vụ — nhưng anh chỉ nhớ vài người.

– Sĩ quan Truyền tin? — Anh gọi.

Một người giơ tay. Võ Bằng nhìn bảng tên “Bùi Anh Tuấn”, đưa xấp tài liệu:

– Đây là đặc lệnh truyền tin. Chuẩn bị sẵn tần số liên lạc với hai Tuần duyên đỉnh, hai Chiến thuyền, và Đài kiểm báo 402 trên đảo Hòn Đốc.

Anh lại lướt qua từng người:

– Hải hành?

– Thưa tôi, Trung úy Đặng Thành Tài.

– Anh kẻ hải trình từ đây đến Quần đảo Hải Tặc. Thận trọng tránh khá xa bãi cạn, đá ngầm. Tôi cần đường an toàn, không cần nhanh nhất.

Rồi quay sang Hạm Phó:

– Tình trạng kỹ thuật tàu đã kiểm soát chưa? Súng? Đạn? Xuồng? Phao nổi?

– Đã kiểm tra. Tất cả khiển dụng, đầy đủ, thưa Hạm Trưởng.

– Tốt.

Anh nhìn sang Sĩ quan An Ninh:

– Có ai lạ trà trộn? Tàu này có thể tin cậy chứ?

– Thưa Hạm Trưởng, trăm phần trăm. Không có ai đáng nghi ngờ.

Thiếu úy Dương Công Đức – phụ trách ẩm thực – nhăn mặt:

– Về thực phẩm… An Thới quá thiếu rau thịt trái cây. Trước đây, cựu Hạm Trưởng cho tàu đi chợ Hà Tiên hoặc Rạch Giá. Hiện tại, lương thực chỉ đủ ba ngày.

Võ Bằng gật đầu:

– Đồng ý. Nếu kẹt hành quân, ta ăn cá tôm cua mua từ ngư dân.

Người cười, người lắc đầu. Võ Bằng quay sang cố vấn:

– Anh hiểu chứ?

– Not all. Something about eating crab?

– Exactly. When rations are low, we look for fisherman.

Tiếng cười rộ lên. Võ Bằng nhìn sang sĩ quan cơ điện:

– Nhiên liệu tàu?

– Hầm dầu đầy, thưa Hạm Trưởng.

– Tốt.

Võ Bằng đứng dậy:

– Cho tập họp tất cả. Tôi cần nói đôi lời.

Tiếng còi tập họp nổi lên. Các sĩ quan rời phòng, lên boong chính. Trên đường đi, anh dặn dò cố vấn Graham sẵn sàng không yểm khi cần.

Ít phút sau, Võ Bằng đứng trước hàng quân chỉnh tề:

– Anh em Trợ Chiến Hạm Rạch Gầm. Đây là tàu của chúng ta. Là nhà, là pháo đài, là chốn sống chết. Chúng ta ăn, ngủ, hành quân cùng nó. Vì thế, mọi người đều có trách nhiệm.

Giọng anh trầm xuống:

– Tôi mong mỗi người mang hết khả năng hải nghiệp của mình để hoàn thành mỹ mãn công tác. Mọi sáng kiến cải tiến đều được hoan nghênh. Tôi đặt trọn niềm tin vào anh em.

Võ Bằng dứt lời. Cả boong tàu lặng như tờ. Rồi nở ra những nụ cười mỉm, tự hào. Lệnh giải tán được ban ra.

Năm phút sau — còi nhiệm sở vận chuyển vang lên…

***

Đứng bên hữu mạn đài chỉ huy, Võ Bằng lặng nhìn khối sắt khổng lồ rời cầu, lướt nhẹ qua từng lượn sóng nhịp nhàng thư thả tiến ra khơi.

Anh tựa tay lên thành thép mới sơn, thở nhẹ. Gió đầu mùa Đông Bắc mơn man khuôn mặt, mang theo mùi mặn dịu dàng của biển khơi. Trời cao, nước biếc đón mừng tân Hạm Trưởng.

Anh bước chậm tới chiếc ghế dành riêng cho mình, thả lỏng người. Một làn hơi ấm chạy khắp sống lưng. Nhẹ nhõm. Mọi xui rủi đã lùi lại phía sau. Ước mơ ngày xưa giờ đây đã là thực tại.

Một ngày nào đó, anh sẽ về quê Đa Phước khoe với ba mẹ rằng thằng con đi học Sài Gòn, ngày ngày cuốc bộ đến trường, không tiền về quê nghỉ hè, phải mò xuống bến chợ Bình Tây xin quá giang ghe chài và chỉ dám mơ ngày được làm tài công, mà nay nó ngồi ở ghế chỉ huy một chiến hạm Hải Quân.

Võ Bằng nhất định mời cho được ba mẹ lên Sài Gòn thăm viếng, nhìn tận mắt chiếc trợ chiến hạm. Anh không tưởng tượng được niềm hãnh diện của ba mẹ ra sao!

Đồng hồ chỉ đúng 10 giờ. Máy tiến 3. Tốc độ 10 hải lý. Phiên trực đầu tiên của Chi đội 1. Trung úy Đỗ Văn Lũy đứng phiên, bên mạn tả. Ba người luân phiên giữ tay lái, hai quan sát viên ở vị trí. Radar và máy đo độ sâu đang hoạt động tốt.

Chiến hạm lướt qua Hòn Rơi, đổi hướng 090 độ, cắt ngang Hòn Dăm Ngoài. Rồi rẽ lên 045, hướng về Mũi Ông Đội — điểm cực nam Phú Quốc. Nơi đó, năm xưa, anh từng chứng kiến một tai nạn lật ghe: biển lặng, trời quang, vậy mà một đợt sóng đột ngột dội vào, ghe lật úp, chìm luôn, ba ngư dân suýt mất mạng, nếu tàu không kịp cứu.

Chiến hạm không sợ sóng, chỉ ngại rạn san hô lờ mờ như bóng ma rình rập. Hải trình đã kẻ tránh chúng, nhưng chẳng bao giờ được chủ quan. Anh đang ở vào vị trí không còn ai để chia sẻ quyết định, không còn lý do để quy lỗi về người nào khác.

Trên hải đồ, dòng chảy ngầm đã hiển lộ. Gió mùa Đông Bắc chính thức bắt đầu. Võ Bằng quay sang sĩ quan trực phiên:

– Nếu không có biến cố, ba tiếng nữa sẽ đến Hải Tặc. Tức khoảng 2 giờ chiều. Kiểm soát tọa độ mỗi 15 phút. Nhớ, các anh sai, tôi mất chức đã đành, thậm chí tính mạng cả tàu lãnh đủ. Hãy luôn nhớ: một hải trình êm đềm, chỉ trên… hải đồ!

Chợt nhớ kinh nghiệm nội tuyến, anh hỏi Hạm Phó:

– Lâu rồi không thực tập phòng tai?

– Dạ, khoảng ba tháng.

– Vậy rất nên thực tập. Anh cho báo động giả định “cháy ở hầm máy, chạm điện”.

– Rõ. Thưa Hạm Trưởng.

Hạm Phó rời đài chỉ huy. Vài phút sau — chuông khẩn cấp vang lên dồn dập, xé toạc trưa yên ả. Loa nội bộ vang tiếng Hạm Phó:

“CHÁY HẦM MÁY! CHÁY HẦM MÁY! Toán 1 – vòi chữa lửa, tiếp cận cửa hầm!”

Cả chiến hạm chuyển động. Nhân viên chạy ào về sân trước – sân giữa. Tiếng bước chân rầm rập vang khắp tàu. Giọng Hạm Phó gấp gáp:

– Báo cáo Hạm Trưởng có tiếng nổ ở máy chính! Dầu cặn trào ra, lửa bốc cao, khói dày đặc. Hai nhân viên cơ khí đã khóa các van nhiên liệu. Lửa hạ rồi lại bùng lên ở bảng điện. Có tia lửa tóe mạnh.

Võ Bằng cầm ống loa:

“Toán 2. Mặc áo cứu hỏa, đeo mặt nạ dưỡng khí. Xuống hầm máy! Thi hành ngay!”

– Xin Hạm Trưởng báo cho họ biết máy điện tắt, cầu thang, sàn trơn trợt, phải hết sức cẩn thận. Có hai nhân viên bất tỉnh, xin cho toán cấp cứu.

Một lúc sau, Hạm Phó gọi lên:

– Toán 2 đã mở van CO₂. Khí trắng đục đang phun từ trần xuống. Nhân viên đã rút ra. Cửa hầm đã khóa kín.

Trên boong, hạ sĩ y tá đang ép ngực hồi sinh cho một thủy thủ bất tỉnh. Một người khác nằm quấn chăn cách nhiệt.

– Vị trí chiến hạm? – Võ Bằng hỏi.

Sĩ quan trực phiên đáp nhanh:

– Nằm trên hải trình. Cách Hòn Đốc 18 hải lý.

Võ Bằng gật đầu, rồi xuống boong quan sát trực tiếp việc cứu thương. Ngực người lính trẻ phập phồng. Mắt anh hé. Tiếng thở hắt ra.

Võ Bằng gật đầu hài lòng. Sĩ quan và nhân viên đã có phản ứng nhanh chóng và đúng bài bản. Anh ban lệnh:

– Giải tán nhiệm sở phòng tai.

Loa nội bộ vang lệnh chấm dứt báo động. Trên tàu, nhịp sinh hoạt dần trở lại. Nhưng mọi ánh mắt đều rạng rỡ – vì họ biết: trong tình huống thật, họ đã sẵn sàng.

***

Bữa cơm trưa diễn ra giản dị. Món ăn không nhiều, nhưng ai cũng vui nhất là sau một cuộc thực tập vất vả, thành công. Qua các câu chuyện trao đổi trong bữa ăn, Võ Bằng hiểu phần nào tính tình các sĩ quan. Và rất tình cờ, chưa ai lập gia đình.

Còn mệt mỏi, anh sớm rời bàn về phòng riêng. Phòng hẹp nhưng tiện nghi: tủ đứng, bàn rộng, bồn rửa mặt, phòng tắm nhỏ. Tàu chiến mà như tổ ấm. Anh mở ba lô. Lấy ra khung ảnh mẹ và con, đặt lên mặt bàn. Nhẹ tay, như đang nâng niu. Hai bộ pyjama ở tầng trên. Giữa: ba bộ quân phục, hai xanh, một trắng. Đôi giày trắng đặt ngay ngắn ở tầng cuối. Dao cạo râu, bàn chải, xà bông Dove, kem đánh răng đã dùng đêm qua. Mọi thứ đều đơn giản cho chuyến đi xa nhớ đời. Chuyến đi bất ngờ nhưng đủ cho anh thấy mình… sống thực, đáng sống.

Anh buông người xuống giường với nguyên cả bộ quân phục đang mặc. Lưng chạm nệm, mắt chạm trần, đầu óc lướt qua hai ngày đi – đứng – nói – họp … Thêm trò chuyện với cựu Hạm Trưởng tới gần sáng.  Người anh mỏi đừ, mắt từ từ khép lại bằng dáng hình tiên nữ…

13 giờ 15. Võ Bằng choàng dậy. Mắt nhòe, nhưng bên tai là tiếng máy đều đều. Anh lắng nghe thêm: vẫn là âm thanh của vận tốc đường trường. Tàu êm như đang trong sông. Anh vào phòng tắm rửa mặt, chỉnh quân phục. Rồi lên đài chỉ huy…

Võ Bằng bước vào, sĩ quan trực hô lớn: “Nghiêm!”. Anh phất tay: “Nghỉ!”

Rồi đứng cạnh thành đài hữu hạm. Buổi trưa thật đẹp: trời cao, gió nhẹ, nắng ấm. Vài sợi mây trắng lặng lờ trôi. Hạm Phó đứng cạnh, nói:

– Trời đẹp quá, thưa Hạm Trưởng.

– Cổ nhân có nói: “Trời yên, biển lặng thường là dấu hiệu của biển sắp động mạnh.”

Anh nói mà bâng khuâng. Hai năm ở bờ, liệu thân thể anh còn quen sóng gió. Anh nâng ống dòm. Hòn Đốc đang lờ mờ hiện. Mười sáu đảo nhỏ còn ẩn đâu đó. Anh nhìn các bãi cạn trên hải đồ. Rồi nhìn xuống biển. Nước trong vắt. Những rạn san hô xa xa như những vết loang mực màu.

Anh nghiêng đầu:

– Báo chiều sâu khi có thay đổi.

– Rõ, thưa Hạm Trưởng.

Tuần phòng vùng này, Võ Bằng ngại nhất là các bãi cạn và hai đảo chìm. Nhưng có lo thì cũng chẳng thể ôm đài chỉ huy 24/24. Chỉ việc nghe lời cụ Nguyễn Hiến Lê quẳng gánh lo đi và vui sống. Anh đặt hết niềm tin vào các sĩ quan. Họ đều tỏ ra linh hoạt, hiểu biết, hy vọng không phạm các sai lầm… không thể tha thứ! Ai cũng có thể sai lầm. Chính những sai lầm mới giúp họ trở thành một Hạm Trưởng bản lãnh.

Võ Bằng hỏi sĩ quan đương phiên:

– Trung úy Tuấn từng công tác vùng này chưa?

– Thưa Hạm Trưởng, lần đầu. (bỏ)

– Anh xuống tàu này bao lâu rồi?

– Dạ, mới một tháng.

– Đơn vị cũ?

– Giang đoàn 75 Thủy bộ.

– À, sông Cái Lớn – Cái Bé! Tôi nghe danh, chưa từng ghé qua. Đơn vị anh và Giang đoàn 74 đánh đấm ác liệt. Hết sông Cái Bé đến Trèm Trẹm. Tôi đọc báo cáo mỗi ngày.

Tuấn trố mắt nhìn Hạm Trưởng. Anh cười:

– Tôi đến từ Trung Tâm Hành Quân Bộ Tư Lệnh.

Tuấn nhìn quanh rồi rụt rè:

– Nhà ba má tôi ở sông Cái Lớn. Nếu mai mốt tàu công tác vùng Rạch Giá… xin mời Hạm Trưởng ghé nhà… nhậu.

Võ Bằng bật cười:

– Tôi ghé để thăm hai bác. Nhậu là không có tôi.

– Dạ… thì không nhậu!

Hạm Phó lên tiếng:

– Thưa Hạm Trưởng, có phải phu nhân là người ngồi cạnh Hạm Trưởng đêm qua?

Võ Bằng lại bật cười:

– Dựa vào đâu mà anh có ý tưởng như vậy?

– Thì thấy nói cười thân mật.

– Hễ các cô nói cười thân mật là vợ sao?

– Chúng tôi muốn biết để chào kính cho đúng phép.

– À! Tôi chưa vợ. Đêm qua, chỉ vì lịch sự mà phải bám trụ thôi. Ngoài đời, cô nào càng đẹp tôi càng tránh xa.

Hạm Phó mỉm cười:

– Coi bộ đúng câu nói của cổ nhân.

– Cổ nhân nói gì?

– Thưa Hạm Trưởng, cổ nhân hiếm khi nói sai: “Ghét của nào, Trời trao của nấy!”

Tiếng cười lan nhẹ trên đài chỉ huy. Võ Bằng đứng lặng một lúc lâu. Tàu đang lướt gần một đảo thấp. Trơ đá, trơ cây. Nước xanh đến độ nhìn thấy đáy. San hô đủ sắc màu. Và rồi… hình ảnh Huỳnh Như Oanh lại hiện ra như hồn biển hóa thân, một thủy thần tuyệt sắc.

Cơ duyên nào đã đẩy đưa nàng đến ngồi cạnh anh đêm qua, cười nói như quen nhau từ tiền kiếp? Dù nàng là bào muội của Tư Lệnh phu nhân, nàng vẫn bí ẩn đến… phiền lòng. Nàng chưa thực sự thuộc về ai. Sắp thôi, nhưng đủ là lý do để nàng hiện diện nơi khỉ ho cò gáy này? Đại huynh nào ở đây được cái may mắn trời cho?

Võ Bằng chợt nhận ra mình lẩm cẩm. Đã dứt khoát tránh né mọi giai nhân mà cứ ngẩn ngơ, thắc mắc…

– Trình Hạm Trưởng có công điện thượng khẩn.

Võ Bằng quay người. Anh vô tuyến bước tới trao mảnh giấy. Đọc xong, anh trầm giọng:

– Có công ăn việc làm rồi. Báo hầm máy, hai máy tiến Full.

(còn tiếp)

Vũ Thất


                                                           

  • Message Body

    Từ An Thới qua Hòn Đốc

    Hạm trưởng Võ Bằng rời Phòng Tình Hình Bộ Tư Lệnh Vùng, về đến chiến hạm liền cho lệnh họp sĩ quan.

    Mười phút sau, anh bước vào phòng họp. Tất cả đứng nghiêm. Anh ra hiệu “ngồi”.

    Cố vấn Mỹ mỉm cười:

    – Good morning, Captain! Have good day.

    – Cám ơn. You too.

    Võ Bằng nhìn quanh các sĩ quan, giọng bình thản, dứt khoát:

    – Như cũ, công tác tám ngày, nghỉ bến hai. Lần này, trục Bắc đảo – Quần đảo Hải Tặc. Tàu mình từng hoạt động tuyến này chưa?

    Mọi người hoặc lắc đầu, hoặc im lặng. Hạm phó lên tiếng:

    – Thưa Hạm trưởng, theo tôi biết thì chưa.

    – Tôi cũng vậy. Ngẫm nghĩ cũng khá thú vị! Chuyến đầu tiên với tư cách Hạm trưởng lãnh ngay cú… ngựa phi đường xa, từ Mũi Ông Đội cực Nam đến Mũi Trâu Nằm cực Bắc. Tôi tuổi Sửu chớ có là … ngựa đâu!

    Tiếng cười rộ nhẹ. Cố vấn Mỹ ngơ ngác, Võ Bằng đành dịch lại, rồi tiếp:

    – Phú Quốc cách Hà Tiên khoảng 70 cây số. Quần đảo Hải Tặc cách Hà Tiên chừng một phần ba. Năm 64 tôi từng lên Hòn Đốc khi còn phục vụ trên hải vận hạm. Đảo cát trắng sạch, cây rậm rạp, dân chài khoảng trăm người. Một cụ già dẫn tôi xem mốc chủ quyền – khắc chữ “VIỆT NAM CỘNG HÒA – QUẦN ĐẢO HẢI TẶC”, dưới có hình hai mỏ neo gác chéo. Trên bệ đá, ghi tên 16 đảo, trong đó có Kèo Ngựa, Kiến Vàng, được đặt tên cho hai Tuần duyên hạm.

    Anh quay sang cố vấn Mỹ:

    – Do you know “Pirate Islands”?

    – No, sir.

    Vừa dịch xong thì Thiếu úy Ngô Quang hỏi:

    – Thưa Hạm trưởng, tên Hải Tặc nghe rùng rợn. Có hải tặc thật sao?

    – Ngày xưa, có. Ông bà ta thường đặt tên theo sự kiện. Như đất nền cao ở Mỹ Tho trồng toàn dứa nên đặt Giồng Dứa. Hay vùng sông đóng nhiều bè nên đặt Nhà Bè.  Quần đảo Hải Tặc xưa là nơi hải tặc ẩn trú. Nay thì không còn. Nhưng thay vào đó, là cộng tặc — và chúng thích hành động ban đêm.

    Võ Bằng mở bao thơ đóng dấu MẬT. Mắt lướt quanh bàn họp. Trong lễ bàn giao, các sĩ quan đã xưng tên, chức vụ — nhưng anh chỉ nhớ vài người.

    – Sĩ quan Truyền tin? — Anh gọi.

    Một người giơ tay. Võ Bằng nhìn bảng tên “Bùi Anh Tuấn”, đưa xấp tài liệu:

    – Đây là đặc lệnh truyền tin. Chuẩn bị sẵn tần số liên lạc với hai Tuần duyên đỉnh, hai Chiến thuyền, và Đài kiểm báo 402 trên đảo Hòn Đốc.

    Anh lại lướt qua từng người:

    – Hải hành?

    – Thưa tôi, Trung úy Đặng Thành Tài.

    – Anh kẻ hải trình từ đây đến Quần đảo Hải Tặc. Thận trọng tránh khá xa bãi cạn, đá ngầm. Tôi cần đường an toàn, không cần nhanh nhất.

    Rồi quay sang Hạm phó:

    – Tình trạng kỹ thuật tàu đã kiểm soát chưa? Súng? Đạn? Xuồng? Phao nổi?

    – Đã kiểm tra. Tất cả khiển dụng, đầy đủ, thưa Hạm trưởng.

    – Tốt.

    Anh nhìn sang Sĩ quan An ninh:

    – Có ai lạ trà trộn? Tàu này có thể tin cậy chứ?

    – Thưa Hạm trưởng, trăm phần trăm. Không có ai đáng nghi ngờ.

    Thiếu úy Dương Công Đức – phụ trách ẩm thực – nhăn mặt:

    – Về thực phẩm… An Thới quá thiếu rau thịt trái cây. Trước đây, cựu Hạm trưởng cho tàu đi chợ Hà Tiên hoặc Rạch Giá. Hiện tại, lương thực chỉ đủ ba ngày.

    Võ Bằng gật đầu:

    – Đồng ý. Nếu kẹt hành quân, ta ăn cá tôm cua mua từ ngư dân.

    Người cười, người lắc đầu. Võ Bằng quay sang cố vấn:

    – Anh hiểu chứ?

    – Not all. Something about eating crab?

    – Exactly. When rations are low, we look for fisherman.

    Tiếng cười rộ lên. Võ Bằng nhìn sang sĩ quan cơ điện:

    – Nhiên liệu tàu?

    – Hầm dầu đầy, thưa Hạm trưởng.

    – Tốt.

    Võ Bằng đứng dậy:

    – Cho tập họp tất cả. Tôi cần nói đôi lời.

    Tiếng còi tập họp nổi lên. Các sĩ quan rời phòng, lên boong chính. Trên đường đi, anh dặn dò cố vấn Graham sẵn sàng không yểm khi cần.

    Ít phút sau, Võ Bằng đứng trước hàng quân chỉnh tề:

    – Anh em Trợ Chiến Hạm Rạch Gầm. Đây là tàu của chúng ta. Là nhà, là pháo đài, là chốn sống chết. Chúng ta ăn, ngủ, hành quân cùng nó. Vì thế, mọi người đều có trách nhiệm.

    Giọng anh trầm xuống:

    – Tôi mong mỗi người mang hết khả năng hải nghiệp của mình để hoàn thành mỹ mãn công tác. Mọi sáng kiến cải tiến đều được hoan nghênh. Tôi đặt trọn niềm tin vào anh em.

    Võ Bằng dứt lời. Cả boong tàu lặng như tờ. Rồi nở ra những nụ cười mỉm, tự hào. Lệnh giải tán được ban ra.

    Năm phút sau — còi nhiệm sở vận chuyển vang lên…

    ***

    Đứng bên hữu mạn đài chỉ huy, Võ Bằng lặng nhìn khối sắt khổng lồ rời cầu, lướt nhẹ qua từng lượn sóng nhịp nhàng thư thả tiến ra khơi.

    Anh tựa tay lên thành thép mới sơn, thở nhẹ. Gió đầu mùa Đông Bắc mơn man khuôn mặt, mang theo mùi mặn dịu dàng của biển khơi. Trời cao, nước biếc đón mừng tân Hạm trưởng.

    Anh bước chậm tới chiếc ghế dành riêng cho mình, thả lỏng người. Một làn hơi ấm chạy khắp sống lưng. Nhẹ nhõm. Mọi xui rủi đã lùi lại phía sau. Ước mơ ngày xưa giờ đây đã là thực tại.

    Một ngày nào đó, anh sẽ về quê Đa Phước khoe với ba mẹ rằng thằng con đi học Sài Gòn, ngày ngày cuốc bộ đến trường, không tiền về quê nghỉ hè, phải mò xuống bến chợ Bình Tây xin quá giang ghe chài và chỉ dám mơ ngày được làm tài công, mà nay nó ngồi ở ghế chỉ huy một chiến hạm Hải quân.

    Võ Bằng nhất định mời cho được ba mẹ lên Sài Gòn thăm viếng, nhìn tận mắt chiếc trợ chiến hạm. Anh không tưởng tượng được niềm hãnh diện của ba mẹ ra sao!

    Đồng hồ chỉ đúng 10 giờ. Máy tiến 3. Tốc độ 10 hải lý. Phiên trực đầu tiên của Chi đội 1. Trung úy Đỗ Văn Lũy đứng phiên, bên mạn tả. Ba người luân phiên giữ tay lái, hai quan sát viên ở vị trí. Radar và máy đo độ sâu đang hoạt động tốt.

    Chiến hạm lướt qua Hòn Rơi, đổi hướng 090 độ, cắt ngang Hòn Dăm Ngoài. Rồi rẽ lên 045, hướng về Mũi Ông Đội — điểm cực nam Phú Quốc. Nơi đó, năm xưa, anh từng chứng kiến một tai nạn lật ghe: biển lặng, trời quang, vậy mà một đợt sóng đột ngột dội vào, ghe lật úp, chìm luôn, ba ngư dân suýt mất mạng, nếu tàu không kịp cứu.

    Chiến hạm không sợ sóng, chỉ ngại rạn san hô lờ mờ như bóng ma rình rập. Hải trình đã kẻ tránh chúng, nhưng chẳng bao giờ được chủ quan. Anh đang ở vào vị trí không còn ai để chia sẻ quyết định, không còn lý do để quy lỗi về người nào khác.

    Trên hải đồ, dòng chảy ngầm đã hiển lộ. Gió mùa Đông Bắc chính thức bắt đầu. Võ Bằng quay sang sĩ quan trực phiên:

    – Nếu không có biến cố, ba tiếng nữa sẽ đến Hải Tặc. Tức khoảng 2 giờ chiều. Kiểm soát tọa độ mỗi 15 phút. Nhớ, các anh sai, tôi mất chức đã đành, thậm chí tính mạng cả tàu lãnh đủ. Hãy luôn nhớ: một hải trình êm đềm, chỉ trên… hải đồ!

    Chợt nhớ kinh nghiệm nội tuyến, anh hỏi Hạm phó:

    – Lâu rồi không thực tập phòng tai?

    – Dạ, khoảng ba tháng.

    – Vậy rất nên thực tập. Anh cho báo động giả định “cháy ở hầm máy, chạm điện”.

    – Rõ. Thưa Hạm trưởng.

    Hạm phó rời đài chỉ huy. Vài phút sau — chuông khẩn cấp vang lên dồn dập, xé toạc trưa yên ả. Loa nội bộ vang tiếng Hạm phó:

    “CHÁY HẦM MÁY! CHÁY HẦM MÁY! Toán 1 – vòi chữa lửa, tiếp cận cửa hầm!”

    Cả chiến hạm chuyển động. Nhân viên chạy ào về sân trước – sân giữa. Tiếng bước chân rầm rập vang khắp tàu. Giọng Hạm phó gấp gáp:

    – Báo cáo Hạm trưởng có tiếng nổ ở máy chính! Dầu cặn trào ra, lửa bốc cao, khói dày đặc. Hai nhân viên cơ khí đã khóa các van nhiên liệu. Lửa hạ rồi lại bùng lên ở bảng điện. Có tia lửa tóe mạnh.

    Võ Bằng cầm ống loa:

    “Toán 2. Mặc áo cứu hỏa, đeo mặt nạ dưỡng khí. Xuống hầm máy! Thi hành ngay!”

    – Xin Hạm trưởng báo cho họ biết máy điện tắt, cầu thang, sàn trơn trợt, phải hết sức cẩn thận. Có hai nhân viên bất tỉnh, xin cho toán cấp cứu.

    Một lúc sau, Hạm phó gọi lên:

    – Toán 2 đã mở van CO₂. Khí trắng đục đang phun từ trần xuống. Nhân viên đã rút ra. Cửa hầm đã khóa kín.

    Trên boong, hạ sĩ y tá đang ép ngực hồi sinh cho một thủy thủ bất tỉnh. Một người khác nằm quấn chăn cách nhiệt.

    – Vị trí chiến hạm? – Võ Bằng hỏi.

    Sĩ quan trực phiên đáp nhanh:

    – Nằm trên hải trình. Cách Hòn Đốc 18 hải lý.

    Võ Bằng gật đầu, rồi xuống boong quan sát trực tiếp việc cứu thương. Ngực người lính trẻ phập phồng. Mắt anh hé. Tiếng thở hắt ra.

    Võ Bằng gật đầu hài lòng. Sĩ quan và nhân viên đã có phản ứng nhanh chóng và đúng bài bản. Anh ban lệnh:

    – Giải tán nhiệm sở phòng tai.

    Loa nội bộ vang lệnh chấm dứt báo động. Trên tàu, nhịp sinh hoạt dần trở lại. Nhưng mọi ánh mắt đều rạng rỡ – vì họ biết: trong tình huống thật, họ đã sẵn sàng.

    ***

    Bữa cơm trưa diễn ra giản dị. Món ăn không nhiều, nhưng ai cũng vui nhất là sau một cuộc thực tập vất vả, thành công. Qua các câu chuyện trao đổi trong bữa ăn, Võ Bằng hiểu phần nào tính tình các sĩ quan. Và rất tình cờ, chưa ai lập gia đình.

    Còn mệt mỏi, anh sớm rời bàn về phòng riêng. Phòng hẹp nhưng tiện nghi: tủ đứng, bàn rộng, bồn rửa mặt, phòng tắm nhỏ. Tàu chiến mà như tổ ấm. Anh mở ba lô. Lấy ra khung ảnh mẹ và con, đặt lên mặt bàn. Nhẹ tay, như đang nâng niu. Hai bộ pyjama ở tầng trên. Giữa: ba bộ quân phục, hai xanh, một trắng. Đôi giày trắng đặt ngay ngắn ở tầng cuối. Dao cạo râu, bàn chải, xà bông Dove, kem đánh răng đã dùng đêm qua. Mọi thứ đều đơn giản cho chuyến đi xa nhớ đời. Chuyến đi bất ngờ nhưng đủ cho anh thấy mình… sống thực, đáng sống.

    Anh buông người xuống giường với nguyên cả bộ quân phục đang mặc. Lưng chạm nệm, mắt chạm trần, đầu óc lướt qua hai ngày đi – đứng – nói – họp … Thêm trò chuyện với cựu Hạm trưởng tới gần sáng.  Người anh mỏi đừ, mắt từ từ khép lại bằng dáng hình tiên nữ…

    13 giờ 15. Võ Bằng choàng dậy. Mắt nhòe, nhưng bên tai là tiếng máy đều đều. Anh lắng nghe thêm: vẫn là âm thanh của vận tốc đường trường. Tàu êm như đang trong sông. Anh vào phòng tắm rửa mặt, chỉnh quân phục. Rồi lên đài chỉ huy…

    Võ Bằng bước vào, sĩ quan trực hô lớn: “Nghiêm!”. Anh phất tay: “Nghỉ!”

    Rồi đứng cạnh thành đài hữu hạm. Buổi trưa thật đẹp: trời cao, gió nhẹ, nắng ấm. Vài sợi mây trắng lặng lờ trôi. Hạm phó đứng cạnh, nói:

    – Trời đẹp quá, thưa Hạm trưởng.

    – Cổ nhân có nói: “Trời yên, biển lặng thường là dấu hiệu của biển sắp động mạnh.”

    Anh nói mà bâng khuâng. Hai năm ở bờ, liệu thân thể anh còn quen sóng gió. Anh nâng ống dòm. Hòn Đốc đang lờ mờ hiện. Mười sáu đảo nhỏ còn ẩn đâu đó. Anh nhìn các bãi cạn trên hải đồ. Rồi nhìn xuống biển. Nước trong vắt. Những rạn san hô xa xa như những vết loang mực màu.

    Anh nghiêng đầu:

    – Báo chiều sâu khi có thay đổi.

    – Rõ, thưa Hạm trưởng.

    Tuần phòng vùng này, Võ Bằng ngại nhất là các bãi cạn và hai đảo chìm. Nhưng có lo thì cũng chẳng thể ôm đài chỉ huy 24/24. Chỉ việc nghe lời cụ Nguyễn Hiến Lê quẳng gánh lo đi và vui sống. Anh đặt hết niềm tin vào các sĩ quan. Họ đều tỏ ra linh hoạt, hiểu biết, hy vọng không phạm các sai lầm … không thể tha thứ! Ai cũng có thể sai lầm. Chính những sai lầm mới giúp họ trở thành một Hạm trưởng bản lãnh.

    Võ Bằng hỏi sĩ quan đương phiên:

    – Trung úy Tuấn từng công tác vùng này chưa?

    – Thưa Hạm trưởng, lần đầu. (bỏ)

    – Anh xuống tàu này bao lâu rồi?

    – Dạ, mới một tháng.

    – Đơn vị cũ?

    – Giang đoàn 75 Thủy bộ.

    – À, sông Cái Lớn – Cái Bé! Tôi nghe danh, chưa từng ghé qua. Đơn vị anh và Giang đoàn 74 đánh đấm ác liệt. Hết sông Cái Bé đến Trèm Trẹm. Tôi đọc báo cáo mỗi ngày.

    Tuấn trố mắt nhìn Hạm trưởng. Anh cười:

    – Tôi đến từ Trung Tâm Hành Quân Bộ Tư Lệnh.

    Tuấn nhìn quanh rồi rụt rè:

    – Nhà ba má tôi ở sông Cái Lớn. Nếu mai mốt tàu công tác vùng Rạch Giá… xin mời Hạm trưởng ghé nhà… nhậu.

    Võ Bằng bật cười:

    – Tôi ghé để thăm hai bác. Nhậu là không có tôi.

    – Dạ… thì không nhậu!

    Hạm phó lên tiếng:

    – Thưa Hạm trưởng, có phải phu nhân là người ngồi cạnh Hạm trưởng đêm qua?

    Võ Bằng lại bật cười:

    – Dựa vào đâu mà anh có ý tưởng như vậy?

    – Thì thấy nói cười thân mật.

    – Hễ các cô nói cười thân mật là vợ sao?

    – Chúng tôi muốn biết để chào kính cho đúng phép.

    – À! Tôi chưa vợ. Đêm qua, chỉ vì lịch sự mà phải bám trụ thôi. Ngoài đời, cô nào càng đẹp tôi càng tránh xa.

    Hạm phó mỉm cười:

    – Coi bộ đúng câu nói của cổ nhân.

    – Cổ nhân nói gì?

    – Thưa Hạm trưởng, cổ nhân hiếm khi nói sai: “Ghét của nào, Trời trao của nấy!”

    Tiếng cười lan nhẹ trên đài chỉ huy. Võ Bằng đứng lặng một lúc lâu. Tàu đang lướt gần một đảo thấp. Trơ đá, trơ cây. Nước xanh đến độ nhìn thấy đáy. San hô đủ sắc màu. Và rồi… hình ảnh Huỳnh Như Oanh lại hiện ra như hồn biển hóa thân, một thủy thần tuyệt sắc.

    Cơ duyên nào đã đẩy đưa nàng đến ngồi cạnh anh đêm qua, cười nói như quen nhau từ tiền kiếp? Dù nàng là bào muội của Tư lệnh phu nhân, nàng vẫn bí ẩn đến… phiền lòng. Nàng chưa thực sự thuộc về ai. Sắp thôi, nhưng đủ là lý do để nàng hiện diện nơi khỉ ho cò gáy này? Đại huynh nào ở đây được cái may mắn trời cho?

    Võ Bằng chợt nhận ra mình lẩm cẩm. Đã dứt khoát tránh né mọi giai nhân mà cứ ngẩn ngơ, thắc mắc…

    – Trình Hạm trưởng có công điện thượng khẩn.

    Võ Bằng quay người. Anh vô tuyến bước tới trao mảnh giấy. Đọc xong, anh trầm giọng:

    – Có công ăn việc làm rồi. Báo hầm máy, hai máy tiến Full.

    (còn tiếp)

    Vũ Thất

    Đời Thủy Thủ 3 - Chương 2