Đời Thủy Thủ 3
Tiếp nhận quyền chỉ huy
Sáng ngày 14 tháng 11 năm 1969, lúc 9 giờ 30, chiếc Cessna bốn chỗ bay vòng, chao đảo như con chim bị thương khi hạ cánh xưống phi trường An Thới lót bằng vỉ sắt. Các bánh lăn chậm dần rồi dừng hẳn trước mũi Ông Đội. Một vùng nước long lanh mở rộng xa khơi cực Nam Phú Quốc.
Võ Bằng xách ba lô xuống phi cơ cùng một quân cảnh Việt và hai quân nhân Mỹ hướng về trạm chờ có biển đề trên cao: “An Thoi International Airport.” Một cợt đùa mỉa mai cho một phi trường dã chiến chỉ dành cho phi cơ quân sự nội địa.
Anh tài xế chạy vội đến tiếp giúp mang hành lý. Hải Quân Đại Úy Lý Quý Lân Hạm trưởng sắp mãn nhiệm bắt tay người bạn cùng khóa đến thay thế. Cả hai cười nói, rảo bước về chiếc Jeep chờ sẵn. Lân lái, Bằng ngồi cạnh. Đây là lần thứ ba Võ Bằng đến An Thới nhưng khác hai lần trước, lần này anh đến bằng đường hàng không. Con đường đất sỏi lọc xọc dọc ven biển dẫn vào khu quân sự tách thành hai ngõ: một rẽ phải dẫn lên ngọn đồi về Trại giam Phiến Cộng, và một rẽ qua Căn Cứ Yểm Trợ Tiếp Vận và Bộ Tư Lệnh Hải Quân Vùng 4.
Khi xe hướng vào cầu tàu, Lân điểm nhanh chương trình sinh hoạt trong ngày. Buổi sáng lễ bàn giao, nhân viên mặc quân phục làm việc thay vì tiểu lễ. Buổi tối, tiệc khoản đãi tại tư dinh Tư Lệnh Vùng.
Chiếc HQ 266 cập sát cầu. Những con số hiện lên rõ ràng trong trí anh: chiều dài 50 thước, chiều rộng 8 thước. Sĩ quan 7, hạ sĩ quan và đoàn viên 60. Trợ chiến hạm nhỏ hơn hộ tống hạm, bề thế một tám một mười. Nhưng hỏa lực thì trợ chiến hạm vượt trội về số lượng và tầm xa. Một khẩu đại bác 76 ly, hai khẩu 40 ly nòng kép, so với hộ tống hạm chỉ một 40 ly nòng kép.
Hạm Trưởng Lân bước lên tấm ván bắc lên tàu. Sĩ quan, hạ sĩ quan trực chào tay. Tấm ván gập ghềnh, nhún nhảy khiến Võ Bằng liên tưởng đến những thử thách đợi chờ phía trước. Để ba lô trên cầu, Đại Úy Bằng theo sau. Vừa đặt chân lên boong, Võ Bằng chào Quốc kỳ treo sau lái. Anh nói khẽ với hạ sĩ quan trực:
– Nhờ anh cho người mang ba lô của tôi về phòng hạm trưởng.
Một đại úy Mỹ đứng cạnh hạm kiều chào Hạm trưởng Lân, rồi bước sang chào Bằng:
– Lieutenant William Graham, USN.
– Nice to know you. Can you speak Vietnamese?
Đại Úy Graham bắt tay, ngọng nghịu:
– Chút chút. Hân hạnh được làm việc với ông, Captain.
Võ Bằng cảm thấy hứng khởi. Có một cố vấn biết điều cũng không đến nỗi tệ.
Thủy thủ đoàn tập họp ở sân sau. Tiếng hô “Nghiêm” vang lên. Một Trung Úy từ hàng đầu bước ra, chào trình diện:
– Sĩ quan trực báo cáo: Quân số 67, 3 đi phép. Hiện diện 64.
Hạm Trưởng Lân hô “Nghỉ”. Khi sĩ quan trực đã trở về hàng, anh nghiêm giọng nói:
– Sĩ quan, hạ sĩ quan và đoàn viên Trợ Chiến Hạm Rạch Gầm HQ 266. Tôi hân hoan giới thiệu với các anh, Hải Quân Đại Úy Võ Bằng, người thay thế tôi chỉ huy chiến hạm kể từ giờ phút này.
Một tràng pháo tay nổi lên. Tân Hạm trưởng bước đến hàng sĩ quan. Người đầu tiên hất mặt:
– Hải Quân Trung Úy Phạm Lê Tiến, Hạm Phó.
Võ Bằng gật đầu, chìa tay. Hai bàn tay nắm chặt.
Dãy sĩ quan lần lượt xưng danh, chức vụ. Giọng rắn rỏi, dáng quân phong.
Tiếng hô vang:
– Sĩ quan. Bước tới hai bước.
Hàng hạ sĩ quan lần lượt giới thiệu, bắt đầu là Thượng sĩ Trọng pháo Đinh Công Tâm, Quản Nội Trưởng.
Sau khi trở về trước hàng quân, cựu Hạm Trưởng phát biểu:
– Trong mười bốn tháng qua chúng ta đã đạt thành tích đáng kể. Bắt hai tàu tiếp tế vũ khí. Khám xét và xua đuổi hàng trăm tàu đánh cá xâm phạm lãnh hải. Chúng ta cũng đã yểm trợ hải pháo hiệu quả cho các cuộc hành quân và tiền đồn ven biển. Tôi hãnh diện và biết ơn sự tận tụy của các anh. Tôi sẽ nhớ mãi các anh và mong có dịp gặp lại nhau ở các đơn vị sau này. Hôm nay mệnh lệnh cuối cùng của tôi là: Hãy tuân lệnh Đại Úy Võ Bằng như các anh đã từng tuân lệnh tôi. Cầu chúc tân Hạm trưởng và chiến hạm đạt nhiều thành tích trong thời gian tới. Tạm biệt tất cả.
Võ Bằng tiến đến máy vi âm:
– Sĩ quan, Hạ sĩ quan, và Đoàn viên. Tôi mong được tất cả tin tưởng, thương mến và hợp tác như đã dành cho cựu Hạm trưởng. Cám ơn các anh đã gìn giữ chiến hạm sạch sẽ, tươm tất và sẵn sàng. Cho tôi gởi lời thăm hỏi gia đình các anh.
Hạm Phó dõng dạc: “Nghiêm. Chào tay, chào.” Tất cả đồng loạt đưa tay lên ngang mày. Hai Hạm Trưởng chào đáp rồi rời vị trí hành lễ. Lệnh tan hàng vang lên.
Võ Bằng bảo Hạm Phó:
– Anh cho nhận còi nhiệm sở vận chuyển.
Tiếng còi “te tích” dồn dập vang lên. Mọi người túa về vị trí chỉ định. Trên đài chỉ huy, Võ Bằng ngước nhìn lá cờ phất phới định hướng gió rồi ra lệnh tháo hết dây. Anh tiếp tục ban các lệnh cần thiết để tách con tàu rời cầu. Lần đầu trong tư cách chỉ huy, anh ban lệnh dứt khoát và phản ứng của tàu chính xác. Anh thấy mừng thầm và vững tin hơn.
Anh nhắc Hạm phó:
– Cho còi trực phiên hải hành.
Hạm phó đích thân nhận còi hiệu Chi đội 1 lên phiên.
Tiếng còi vang lên nhịp nhàng. Võ Bằng cho máy tiến 1 rồi tiến 2 hướng thẳng ra khơi. Anh hỏi Hạm Phó:
– Tốc độ tối đa của tàu là bao nhiêu?
Tiến đáp nhanh:
– Thưa Hạm Trưởng, tốc độ là 12 gút, máy tiến 4. Chỉ khi khẩn cấp, máy đạt tối đa là 14 gút.
– Khi tuần tiễu, thường là tốc độ nào?
– Thưa, tiến 2, tốc độ 6 gút, tiết kiệm dầu tối đa.
– Với tốc độ 6 gút, tầm hoạt động của tàu là bao xa?
– Thưa 5 ngàn hải lý.
– Hai máy chánh hiệu gì?
– Thưa, General Motors.
Võ Bằng mỉm cười hài lòng:
– Từ phút này tôi giao Hạm Phó quyền chỉ huy. Lo liệu để trở về cập cầu lúc 1 giờ.
Hai Hạm Trưởng rời đài chỉ huy, đi một vòng kiểm soát vũ khí, đạn dược; rồi đến trắc nghiệm các khu vực chức năng: Truyền Tin, Chiến Báo, Y tế; kế đến thanh tra phòng ngủ, nhà bếp, nhà ăn. Nơi nào cũng sạch sẽ, ngăn nắp.
Cuối cùng, cả hai theo cầu thang thẳng đứng, xuống tầng đáy tàu. Thời còn làm Hạm Phó Hộ Tống Hạm Đống Đa, mỗi lần xuống đó Võ Bằng đều hết sức thận trọng. Một là không khí nặng mùi dầu mỡ, ánh đèn thì lờ mờ. Hai là các bậc thang âm ẩm trơn trợt. Nay càng thêm thận trọng. Hạm trưởng gặp tai nạn là cả vấn đề. Nhưng dù có thế nào, đã là Hạm trưởng thì phải thông hiểu … trái tim của con tàu, phải biết vị trí máy chánh máy ở đâu, máy điện nơi nào, cách vận hành ra sao. Dù đã nghiên cứu Cẩm Nang thì cũng chỉ là… lý thuyết.
Thiếu Úy Cơ Khí Ngô Quang nghiêm chỉnh chào đón. Tàu thì từ thế chiến hai nhưng các máy chánh và máy điện đều mới tinh. Tiếng máy lấn át tiếng người, nhưng Võ Bằng vẫn thông hiểu các hướng dẫn.
Trên đường về phòng họp, Võ Bằng khen bạn:
– Đúng là phong cách Lý Quý Lân từ thời quân trường. Dù đang công tác mà tàu đâu vào đấy!
Lân cười:
– Thật ra tao sợ tàu dơ, mày không nhận. Mày cũng đâu… dễ tánh!
Võ Bằng gục gặc:
– Sáng nay, tao thấy sàn tàu còn vài nơi lốm đốm sơn chống rỉ sét.
– Thì đang công tác mà. Trăm phần trăm sao nổi.
– Tao nhận hôm nay chỉ mong sau này bàn giao, không bị từ chối!
Cả hai phá lên cười bước vào phòng ăn cũng là phòng họp. Chiếc bàn cho tám người đặt xuôi theo lòng tàu. Các sĩ quan đứng lên. Võ Bằng ra dấu mời ngồi.
Tân Hạm trưởng ngồi đầu bàn, bên phải ông cựu, Cố Vấn bên trái, các sĩ quan theo thâm niên. Trước mặt là chồng hồ sơ, nhiều quyển sổ bìa đen cứng.
Võ Bằng quay sang Graham:
– Mister Graham, this is a procedure of changing hands, you may leave if you like.
Giọng của Bill chân thành:
– Tôi thích dự để học.
Câu trả lời khiến Võ Bằng vui vui. Đối tác quả là biết điều.
Anh nhấc quyển Sổ Trực Nhật, đọc lướt rồi cùng Hạm Trưởng mãn nhiệm ký tên. Quyển sổ được giao sĩ quan trực nhật. Sổ Nhật Ký Hải Hành, giao cho sĩ quan hải hành. Các sổ khác lần lượt xem xét, ký tên, giao cho Trưởng Ban tương ứng.
Võ Bằng hỏi Lân:
– Còn Hồ Sơ Mật?
Lân gật đầu:
– Sẽ bàn giao khi lên phòng Hạm Trưởng.
Võ Bằng nhìn qua một lượt các sĩ quan, nhắn nhủ:
– Tôi không có ý định thay đổi chức vụ của các anh. Điều tôi mong mỏi là các anh tích cực cải tiến ban của mình; đồng thời hợp tác chặt chẽ với nhau, giúp chiến hạm luôn trong tình trạng sẵn sàng.
Tiếng còi nhiệm sở vận chuyển vang lên. 12:45. Võ Bằng nhìn quanh:
– Cập cầu xong chúng ta dùng cơm trưa. Tối nay, đúng 7 giờ, trừ sĩ quan trực, chúng ta dự tiệc tống cựu nghinh tân của Tư Lệnh Vùng…
***
Sân sau Tư dinh Hải Quân Đại Tá Lương Đình Thám nằm trên đồi. Tiếng sóng rì rào và hoàng hôn vàng óng trên những cành dừa xanh. Gió rất nhẹ, như là một báo hiệu cuối mùa giông bão.
Năm chiếc bàn dài bày biện hải sản tươi, bếp lò ga lò nướng. Mỗi bếp có một dân địa phương phục vụ. Bia, rượu và ly do Cố Vấn cung cấp.
Tư Lệnh Vùng thân mật chào đón. Các sĩ quan tùy ý chọn bàn, trừ bàn dành cho sĩ quan cao cấp và hai Hạm Trưởng. Do cấp bậc… không cao, Bằng và Lân đối diện nhau cạnh Tư Lệnh phu nhân ngồi cuối bàn.
Qua phong thái lịch duyệt và duyên dáng, bà vui vẻ nói:
– Ông nhà tôi thường nhắc hai Hạm Trưởng là hai khóa sinh ưu tú.
Lân lịch sự đáp lời:
– Tư Lệnh quá khen.
Nghe tiếng kéo ghế, Võ Bằng quay lại. Tim anh như ngưng đập. Người con gái ấy – đôi mắt to tròn, tóc uốn thả lơi, môi cười mỉm – chìa tay:
– Chào anh. Tôi, Huỳnh Như Oanh.
– Võ Bằng. Hân hạnh.
Võ Bằng né tránh người đẹp suốt hai năm qua, hôm nay như một bù trừ, thượng đế giáng trần một tiên nữ cận kề không còn đường đào thoát.
Vừa ngồi an vị, tiên nữ nhìn sâu mắt Bằng:
– Anh có đọc truyện “Ba người con gái của Lương phu nhân”? Tôi là em gái của Lương phu nhân.
Võ Bằng mỉm cười:
– Tôi biết Lương phu nhân của Pearl Buck. Bà ấy sinh vào thế kỷ trước. Thoạt đầu tôi nghĩ cô là tiên nữ giờ xin đổi là … ma nữ!
Huỳnh Như Oanh thích thú cười dòn, chỉ Tư lệnh phu nhân:
– Tôi nói thiệt mà! Lương phu nhân đang ngồi cạnh anh đó.
Đại tá Lương Đình Thám gõ chén, đứng lên. Ông tuyên bố khai mạc:
– Sáng nay lẽ ra tôi chủ tọa lễ bàn giao quyền chỉ huy chiếc Trợ Chiến Hạm Rạch Gầm nhưng ban tham mưu bận thanh tra Duyên Đoàn 46. Buổi họp mặt chiều nay mục đích là để cáo lỗi buổi sáng. Chúng ta hãy nâng ly chia tay cựu Hạm Trưởng Lý Quý Lân và đón chào Tân Hạm Trưởng Võ Bằng. Tôi cầu chúc cả hai Hạm Trưởng hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ mới.
Đợi tiếng vỗ tay chấm dứt, Tư Lệnh tóm lược bằng tiếng Mỹ, rồi tiếp tiếng Việt:
– Nhân dịp này, tôi còn muốn giới thiệu cùng các anh mười cựu khóa sinh của Trường Sinh Viên Sĩ Quan Hải Quân trong thời tôi giữ chức Hiệu Trưởng. Nói rõ hơn là các cựu khóa sinh khóa 11, khóa 12 và khóa 13. Đặc biệt có hai khóa sinh khóa 11 cùng lên đại úy sớm nhất, cùng làm Hạm Trưởng cùng tàu. Mời các cựu khóa sinh đứng lên trình diện quan khách.
Một tràng pháo tay vang dội ngọn đồi. Võ Bằng vừa ngồi xuống thì Như Oanh hỏi ngay:
– Cùng khóa, cùng tàu… Sao anh Bằng là Tân mà anh Lân là Cựu?
Võ Bằng cười cay đắng:
– Tại, do, bị… mỹ nhân kế!
– Thiệt hại cỡ nào?
– Đủ để thành…tân Hạm Trưởng!
Như Oanh bật cười thích thú:
– Vậy tôi nên chia vui hay chia buồn?
Lương phu nhân xen vào:
– Đại úy đừng chấp nhứt. Nó sắp lấy chồng mà lúc nào cũng nghịch ngơm. Thôi! Mời vào vào tiệc.
Phu nhân chọn mực nướng. Hạm Trưởng Lân chọn nguyên con ghẹ. Võ Bằng hỏi Như Oanh thích ăn gì. Cô hỏi lại:
– Anh thích ăn gì. Còn có biên mai, bào ngư, cá bống mú.
Cuối cùng cả hai chọn cá bống mú nướng. Trong khi chờ cá chín, Như Oanh hỏi:
– Mỹ nhân kế thế nào?
Không muốn trả lời Võ Bằng trêu ghẹo:
– Thế nào là thế nào?
– Mỹ nhân kế thì thiên hình vạn trạng. Hạm trưởng Bằng bị va vào hình trạng nào?
Bằng cười:
– Chuyện nhỏ! Bỏ đi tám. Hãy nói chuyện lớn. Chúc mừng cô…
Huỳnh Như Oanh chận ngang:
– Sắp thôi. Sắp đám hỏi. Sắp nghĩa là chưa xảy ra. Mà sắp đám hỏi thì càng mong manh, hủy bỏ lúc nào chả được!
Thấy Bằng trợn mắt, Huỳnh Như Oanh cười:
– Chuyện nhỏ. Mỹ nhân kế mới là chuyện lớn. Như Oanh rất muốn nghe.
Xem ra tiên nữ không chịu bỏ cuộc nửa chừng, Võ Bằng vắn tắt cho xong:
– Đại khái thuở còn là Hạm Phó, một hôm, một người đẹp đến tận chiến hạm xin đi quá giang. Tôi xem giấy phép hợp lệ nên xin Hạm Trưởng cho đi. Cô nàng dựa hơi quen biết Hạm Phó, lính canh nể nang nên mang trót lọt quả bom xuống tàu. Hóa ra là nữ đặc công Việt Cộng, dùng giấy phép quá giang giả.
Như Oanh trố mắt nhìn anh kêu lên:
– Trời! Có ai bị gì không?
Võ Bằng cười thật tươi:
– Không! Giờ chót, cô ta đem lòng yêu Hạm Phó nên không cho bom kích nổ!
Như Oanh cười lớn:
– Nói y như thiệt!
(Còn tiếp)
Vũ Thất
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét