MÙA ĐÔNG KHÔNG NHÀ
(Thể thơ STLB)
Chiều Đông ấy ngoài trời giá lạnh
Lão trượng vào tiệm bánh khách đông
Lần tay mò túi rỗng không
Còn vài xu lẻ đừng hòng mà mua.
Ánh mắt lão già nua lo lắng
Bụng cồn cào, cay đắng phận mình
Tôi người thông cảm sự tình
Mua thêm chiếc bánh và bình sữa tươi.
Tặng ông bánh cùng mười đồng chẵn
Mùa Giáng Sinh chúc đặng bình an
Thank you! Mắt lão chứa chan
Hàm ơn ấm áp tôi mang cho người.
Tôi còn nhớ nụ cười chợt đến
Cái bắt tay trìu mến của ông
Hỏi già có chỗ trú Đông*?
Chia tay, mình chúc lão ông An Bình...
DUY ANH
Mùa Giáng Sinh 2024
* Chỗ ngủ tập trung cho người không nhà (homeless)
Thơ Họa:
ƠN
(Xin góp họa, lệch vận và lệch ý)
Trong màn đêm tiết trời se lạnh
Dưới bóng trăng vành vạnh soi Đông
Một người vát một túi không
Lang thang trên phố chẳng hòng bán mua.
Con đường phố vẫn chưa chìm lắng
Kẻ độc hành luôn đắn đo mình
Về đâu xây nghĩa kết tình
Còn ai nhớ thuở uống "bình sữa tươi".
Chân chập chửng rời mười giờ chẵn
Tay dắt dìu bụng đặng đầy căng
Biết đâu cha mẹ khó khăn
Chén cơm thiếu thốn chiếu chăn lạnh lùng.
Cha cực khổ ai từng có nhớ
Mẹ cơ hàn còn đó chờ con
Vòng xoay quả đất vẫn tròn
Thời gian luân chuyển mẻ mòn công ơn.
2024-12-14.
Võ Ngô
MƯA RỒI SẼ TẠNH
Áo mỏng lúc trời hàn, rét lạnh
"Bánh mì đây"nơi sảnh chợ đông
Bước chân thoăn thoắt lạnh không?
Bán cho vài ổ, chị Hồng giúp mua.
Đời cơ cực nên lòng sầu lắng
Phận long đong, đăng đắng phần mình
Bạn bè thấu hiểu thương tình
Thầy, Cô giúp đỡ, đời mình thêm tươi.
Mồ côi lúc chưa tròn mười chẵn
Tí tuổi đầu lòng chẳng được an
Má thì nước mắt chứa chan
Thương con nhỏ dại, lầm than hơn người!
Quả bỉ cực, thới lai sẽ đến
Con cháu nhờ phước điển cha ông
Tương lai đẹp tựa biển Đông
An nhàn, thụ hưởng, thong dong tâm bình.
LAN
(14/12/2024)
CHIA SẺ
Mùa này chẳng thiếu người đang lạnh
Ai thấu cho kìa cảnh tiết đông
Thiếu ăn rồi áo cũng không
Lấy chi đây nhỉ mà hòng bảo mua?
Chưa kể đến thân nua già yếu
Đội nón cời, bó chiếu bên mình
Thấy ai mà chẳng thương tình
Tội nghê đừng có phẩm bình đẹp tươi!
Việt đã vậy, Mỹ mười kia đấy
Bang Cali hỏi thấy sao an?
Nằm lều khó tránh mưa chan
Nếu dư xin hãy sẻ san giúp người?
Dịp Noel nụ cười hiến tặng
Vui riêng mình sao đặng quý ông
Hiện thời đã thực vào Đông
Rộng tay chút nhé giúp ông yên bình?
Thái Huy
12/15/24
TÌNH ĐÔNG
(Song thất lục bát)
Manh áo thi gan cùng gió lạnh
Bé cả gan dám thách mùa đông?
Mồ côi, thân thích cũng không,
Đói thèm miếng bánh chớ hòng muốn mua.
Buồn cô đơn vẫn chưa chìm lắng
Rét khắc nghiệt lại chẳng thương mình
Thiên nhiên sao nỡ vô tình?
Chắc dìm ta xuống biển sình chết tươi!
May mà lão cho mười hào chẵn
Kiếm chút cháo lòng hẳn được an.
Vừa ăn nước mắt vừa chan,
Nghẹn ngào khôn xiết cảm ơn tình người.
Chợt nghe rõ tiếng cười lão đến
Vỗ vai tôi cho biết tên ông
Tên là ấm áp “Tình Đông”,
Bạn người nghèo khổ khát mong an bình.
Đỗ Quang Vinh
15-12-2024
TÌNH NGƯỜI
Mùa đông ấy một chiều buốt lạnh
Người mẹ nghèo bán bánh phố đông
Khăn len, áo ấm đều không
Kiếm ăn chẳng đủ nào hòng sắm mua.
Mắt sũng buồn, trĩu đưa sầu lắng
Chẳng ai mua, cay đắng thân mình
Thương con nào có tội tình
Lả người bụng đói ôm bình sữa vơi.
Một tháng tròn ba mươi ngày chẵn
Con đói lòng, mẹ chẳng tâm an
Ngậm ngùi suối lệ dầm chan
Chao ôi, số phận đa mang phận người.
Chợt ông, cháu tươi cười đi đến
Trẻ theo lòng thương mến của ông
Mua hết rổ bánh ngày đông
Còn tặng cô sữa thơm ngon cả bình.
Sông Thu
( 16/12/2024 )