Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2025

Đời Thủy Thủ III (Vũ Thất)– Chương 6 CUỘC CHẠM SÚNG ĐẦU TIÊN



Đời Thủy Thủ III – Chương 6

CUỘC CHẠM SÚNG ĐẦU TIÊN

Võ Bằng tự pha ly cà phê rồi cầm lên đài chỉ huy. Trời đen đặc. Các nhân viên đương phiên chỉ là những bóng mờ trong ánh đèn đỏ lờ mờ từ vách. Không ai nhận ra Hạm Trưởng hiện diện cho đến khi anh lên tiếng:
– Tới đâu rồi?
Trung úy Tài quay lui:
– Thưa, còn 5 hải lý nữa mới tới Gành Dầu.
Võ Bằng tiến tới bàn hải đồ, bật đèn ánh sáng hạn chế. Anh rà ngón tay trên bản đồ. Vị trí vừa ngang qua Rạch Vẹm, địa hình khá lý tưởng để đổ hàng. Nếu chiếc tàu nghi ngờ theo đường này, nó sẽ ủi bãi lúc nửa đêm, đủ thời gian tiếp tế và rút ra trước rạng sáng.
“Phải ra tay khi nó ủi bãi”, anh thầm nghĩ. “Lúc ấy, nó khó xoay trở”. Nhưng đấy chỉ là phỏng đoán. HQ 266 không thể chần chừ, thả trôi ở đây. Chỉ thị đưa ra là đến tọa độ đã cho. Không đến, để tàu nghi ngờ chạy thoát, biết ăn nói làm sao! Mà đến, gặp nó, liệu một mình có thể thực hiện việc khám xét? Giá như HQ 729 còn phối hợp.
Như đọc được suy tư của Võ Bằng, Bộ Tư Lệnh Vùng thông báo: Duyên tốc đỉnh HQ 3837 đang trực chỉ Gành Dầu, đặt dưới quyền điều động của HQ 266. Dự trù tới tọa độ khoảng 1 tiếng.
Gió đổi chiều, mát mà ẩm ướt. Sóng cũng bắt đầu ập vào mũi tàu. Tầm nhìn thu hẹp. Radar báo cáo bị nhiễu xạ. Rồi mưa như trút nước. Võ Bằng than thầm: “Không lẽ Trời che chở cho kẻ xấu?”
Anh nhớ lời của Tư Lệnh Hải Quân: “Chiến hạm là thế giới cô lập giữa đại dương. Hạm Trưởng là người chịu toàn bộ trách nhiệm: sinh mạng thủy thủ và tài sản quốc gia. Thành công thì thăng tiến, thất bại thì có khi biển cả là mồ chôn tất cả.” Không! Không thể thất bại.
Một tia sét xé rách bầu trời. Tiếng sấm rền vang từ xa xăm. Võ Bằng châm điếu thuốc, rít sâu. Mùi khói thuốc, mùi khói tàu, mùi muối biển hòa trộn hăng hắc và khô gắt. Anh dụi thuốc vào gạt tàn gắn bên ghế.
Tiếng quan sát viên vang lên:
– Báo cáo. Có ánh sáng nhấp nháy tả hạm.
Võ Bằng đứng phắt dậy, chụp ống dòm, bước qua cánh trái. Anh đưa ống dòm lên mắt. Quả là có ánh sáng lập lòe như tín hiệu morse. Anh ra lệnh:
– Tay lái hết bên trái.
Anh cảm nhận được chiến hạm đang đổi hướng. Số độ trên la bàn giảm dần.
– Tay lái số không. Lái thẳng.
Thủy thủ Bảo đang giữ tay lái nói to:
– Lái thẳng. Hướng 190.
Mũi tàu hướng thẳng vào ánh đèn khả nghi.
Tiếng Võ Bằng:
– Radar báo cáo khoảng cách.
– Cách 1500 yard.* (gần 1400 mét)
– Chiều sâu?
– Chiều sâu 10 fathom.* (hơn 18 mét)
Gió rít và mưa tạt vào đài chỉ huy. Võ Bằng vừa mặc áo mưa vừa ra lệnh giảm dần tốc độ. Càng gần, hiện ra một chiếc ghe câu nhỏ. Anh ban các lệnh cần thiết để chiến hạm tiến sát ghe câu. Chiếc đèn măng-xông chao đảo theo sóng. Trên ghe, hai người đang thả lưới. Anh hỏi người giăng lưới:
– Bắt được nhiều cá không, các anh?
– Cũng khá rồi. Sáng mai về.
Không thấy gì khả nghi, Võ Bằng cho tiếp tục tiến về mục tiêu. Tiếng từ loa máy truyền tin PRC–46:
– Bắc Bình, đây Hồng Hải.
Sĩ quan đương phiên nhấc máy:
– Hồng Hải. Bắc Bình nghe.
– Tôi đang ngang qua Diên Hồng – Đồng Dao.* (Dương Đông)
– Đáp nhận. Hẹn gặp.
Võ Bằng cởi áo mưa, vào phòng radar. Màn hình rõ nét mũi Gành Dầu, đảo Koh Seh. Không thấy gì khả nghi. Lẽ ra ở vị trí này, radar đã ghi nhận tàu nghi ngờ. Hay nó đã bỏ đi? Không thể. Nó không thể đi qua HQ 266 mà không thấy. Nó đã đổi hướng? Hay đang ủi bãi. Đâu lẽ?
Khi Hạm Phó xuất hiện, Võ Bằng dặn dò rồi trở lên đài chỉ huy. HQ 3736 báo cáo còn một tiếng nữa mới tới. Anh ngồi vào ghế, nhắm mắt, định thần mong quên đi các mối lo. Nhưng trong đầu lại hiện ra nụ cười tinh quái của Hoàng Như Oanh. Anh cố xua đi mà hình ảnh như sóng chập chờn.
Anh nhớ đến cựu Hạm Trưởng Quang, đổi về làm Tham Mưu Phó Hành Quân Vùng 4 Sông Ngòi. Ông vẫn hay thổ lộ: “Làm Hạm Trưởng luôn là một vinh dự lớn.” Câu hỏi của Huỳnh Như Oanh hiện lên: “Nên chia vui hay chia buồn?”
Hạm Phó báo cáo:
– Đài chỉ huy. Radar ghi nhận đối vật hướng 11 giờ, cách 8 hải lý.
Võ Bằng ngồi bật dậy:
– Cho biết hướng di chuyển.
– Hướng về Rạch Gầm.
– Máy tiến 3. Tắt hết đèn hải hành.
Mưa vừa tạnh. Mây che ánh trăng. Gió lành lạnh. Bóng tối phủ kín. Không gian lặng lẽ rợn người. Võ Bằng lại nhớ Thiếu Tá Quang. Phải chi ông đang là Hạm Trưởng của tàu thì anh đâu phải lo lắng thế này. Chỉ mới ngày đầu trở lại biển mà anh đã thấy uể oải. Cái phiền là uể oải không nhằm lúc nhằm chỗ. Bắc đảo chẳng khác gì vùng tự do, tàu đánh cá cả ba nước Miên, Thái, Mã Lai xuất hiện đều đều. Đuổi mệt… không nghỉ!
– Đài chỉ huy. Tàu nghi ngờ cách 6 hải lý. Tốc độ 18 gút.* (hải lý /giờ)
Võ Bằng hạ giọng:
– Cho máy tiến 3. Lái hướng 300.
Anh đứng nghiêng người, tựa vào thành đài chỉ huy, ống dòm ghì sát mắt. Linh tính báo tàu nghi ngờ chở vũ khí, đạn dược, lương khô. Sáng nay, Phòng Nhì cho biết Phú Quốc có chừng một tiểu đoàn Việt Cộng. Bằng bất cứ giá nào chúng cũng phải xâm nhập tiếp tế.
– Đài chỉ huy. Cách 4 hải lý. Hướng 11 giờ. Tốc độ 16 gút.
Võ Bằng dán mắt vào ống dòm, chửi thầm: “Tổ cha nó! Cũng darken ship!”* (không đèn)
– Cách 3 hải lý. Hướng 10 giờ. Tốc độ 14 gút. Sâu 6 fathom.* (11 m)
– Cách 2 hải lý. Hướng 10 giờ. Tốc độ 14 gút.
Võ Bằng gằn giọng:
– Cho nhiệm sở tác chiến!
Tiếng còi rú vang dội. Tiếng chân dập dồn. Các ổ súng lao xao. Tiếng lạch cạch của đạn lên nòng. Vẫn giọng rắn rỏi của Hạm Trưởng:
– Các trưởng khẩu kiểm soát nhân viên đầy đủ áo giáp nón sắt.
Mọi người trên đài chỉ huy tự động răm rắp tuân hành. Võ Bằng bước đến bàn hải đồ, mở đèn, xem xét thủy đạo địa thế.
Cố vấn bước vào, hỏi khẽ:
– Hi Cap. Xin cho hỏi…
Võ Bằng cho Cố Vấn biết chiến hạm đang chận đầu một tàu nghi ngờ. Có thể có chạm súng, HQ 3736 sẽ đến trợ lực. Cố Vấn vội về phòng mặc áo giáp…
– Cách 900 feet. Hướng 9 giờ. Tốc độ 14 gút. Đối vật đổi hướng vào bờ.
– Lái hướng 180.
Mũi chiến hạm hướng về tàu nghi ngờ. Võ Bằng cố đoán ý định của địch. Với bờ biển nhiều san hô thế này, hoặc là nó đang liều đổ bộ hoặc đang quay đầu, bỏ chạy.
Anh ra lệnh:
– Giám lộ. Đánh đèn hỏi nó là ai? Đi đâu?
Ánh đèn chớp tắt phóng đi. Ba lần liên tiếp. Không một đáp trả. Rồi bất ngờ vô số tia chớp lóe lên từ tàu nghi ngờ. Một tràng đốm lửa vụt xé màn đêm, lao thẳng về hướng chiến hạm. Những tiếng lốp bốp từ thành đài chỉ huy. Có tiếng la ở khẩu đại liên 50 tả hạm. “Ối, tôi bị rồi!”. Võ Bằng la to:
– Trừ 76 ly, tất cả phản pháo. Toán cứu cấp. Có người bị thương mạn tả.
Khẩu 40 ly mũi, các khẩu đại và tiểu liên tuôn ra những làn đạn lửa đáp trả. Tàu nghi ngờ tiếp tục bắn. Hai làn đạn giao nhau như hoa đăng.
Tiếng của Hạm Phó:
– Nó quay ngược ra khơi. Cách 1200 feet. Hướng 11 giờ.
Hạm Trưởng cao giọng:
– Ngưng bắn. Tay lái hết bên phải. Lái hướng 340. Hỏi HQ 3736 đến đâu rồi?
– Hồng Hải, đây Bắc Bình. Đến đâu rồi?
– Ba hải lý nữa mới tới điểm hẹn.
– Tàu địch đang chạy ngược về Gành Dầu. Cẩn thận! Hỏa lực địch khá mạnh.
– Đáp nhận.
– Radar báo cáo. Cách 0,8 hải lý. Hướng 11 giờ. Vận tốc 16.
– Độ sâu?
– Sáu fathom!
Võ Bằng ra lệnh:
– Máy tiến full.
Tiếng Hạm Phó từ phòng radar:
– Đài chỉ huy. Đối vật cách 1 hải lý. Vận tốc 16.
Võ Bằng vươn người ra ngoài nhìn xuống mạn tả:
– Nhân viên bị thương ra sao?
– Trình Hạm Trưởng, đạn trúng đùi. Y tá đang băng bó.
Anh nhìn vào hải đồ:
– Lái hướng 310.
Tiếng hối hả từ phòng radar:
– Đài chỉ huy. Đối vật cách 2 hải lý. Tăng tốc 20 gút. Hướng 10 giờ!
Võ Bằng rít qua kẽ răng:
– Máy tiến Flank!* (Tốc độ tối đa)
Chiến hạm run lên bần bật. Hai chân Võ Bằng bám chặt sàn sắt, mắt ghì vào ống dòm. Trên làn sóng nhá nhem, vệt nước trắng xóa mờ dần. Anh tiếc cơ hội lỡ mất. Nếu tàu anh có tốc độ cao, dễ gì nó chạy thoát. Anh bấm bộ liên hợp:
– Hồng Hải, đây Bắc Bình! Đó là tàu Bắc Cộng. Nó khai hỏa và bỏ chạy. Cố gắng truy cản. Tác xạ tự do.
– Đã thấy nó trên radar. Cách 2 hải lý. Đang tăng tốc đón đầu.
– Trung úy Tài. Ra lệnh khẩu 76 ly sẵn sàng.
Võ Bằng nói vào loa dẫn đến phòng radar:
– Radar. Cho khoảng cách và hướng độ tàu địch.
Có lời đáp từ loa. Giọng Võ Bằng khô khan:
– 76 ly 2. Tác xạ 1 đạn soi sáng, tầm xa 3.000 mét, hướng 010.
Tiếng nổ chát chúa vang lên. Chiến hạm rùng mình. Mùi khói tạt vào đài chỉ huy khét nghẹt. Võ Bằng dán mắt vào ống dòm. Một đốm lửa bùng lên lộ dạng tàu địch.
– HQ 3736 báo cáo. Thấy tàu địch. Điều chỉnh qua phải.
Võ Bằng nói to:
– Radar. Cho khoảng cách, hướng độ đối vật.
Hạm Phó đáp ứng yêu cầu. Giọng Hạm Trưởng rắn rỏi:
– 76 ly 2. Tác xạ hai đạn nổ. Tầm xa 3500 mét. Hướng 015.
Hai tiếng nổ vọng về, mơ hồ.
– Bắc Bình. Đây Hồng Hải. Xin ngưng bắn. Tôi đang tiến chận đầu nó.
– Đáp nhận.
Tất cả yên lặng. Võ Bằng hy vọng HQ 3736 chận được và tàu anh sẽ tiến tới, phối hợp tóm gọn địch.
– Đài chỉ huy. Đối vật cách 4 hải lý. Vận tốc 28 gút.
Mười phút sau, duyên tốc đỉnh báo cáo:
– Bắc Bình. Đây Hồng Hải. Tàu địch đổi hướng về Sihanoukville. Không đuổi kịp. Xin cho chỉ thị.
Võ Bằng siết chặt tay ghế, mắt đăm đăm về hướng 1 giờ. Chúng chạy thoát thì thật đáng buồn. Nỗi thất vọng đưa Võ Bằng vào chút hy vọng. Tàu địch cách 4 hải lý vẫn còn trong tầm đạn. Anh hỏi phòng radar vị trí mới nhất rồi gằn giọng:
– 76 ly 2. Bắn 4 quả đạn nổ. Tầm xa 7 ngàn mét. Hướng 015.
Bốn tiếng nổ vang rền không xóa tan được nỗi thất vọng. Nhưng bất ngờ một tiếng nổ lớn vọng lại. Và một cụm lửa bùng cao theo nhiều tiếng nổ phụ. Không lẽ tàu địch trúng đạn?
Cố Vấn Mỹ đặt ống dòm rồi bắt tay Võ Bằng:
– Congratulations! You got it!
– Hồng Hải gọi Bắc Bình. Dường như tàu địch trúng đạn, bốc cháy. Xin cho đến kiểm soát.
Võ Bằng mỉm cười, bóp ống liên hợp:
– Hồng Hải. Đây Bắc Bình. Nó đã vào lãnh hải Miên. Tránh rắc rối. Tôi rất cần bạn. Đến tôi ngay, giúp đưa một nhân viên bị thương về An Thới.
– Đáp nhận hành.
Võ Bằng cho lệnh giảm máy tiến 3 rồi giao đài chỉ huy cho sĩ quan đương phiên. Anh hối hả xuống boong hỏi han nhân viên bị thương. Cố vấn đứng cạnh. Viên đạn xuyên qua đùi, đã được băng bó. Anh nắm tay Hạ Sĩ trọng pháo Lưu văn Nghĩa, giọng thân mật:
– Em yên tâm, vết thương không trầm trọng. Ít phút nữa duyên tốc đỉnh sẽ đưa em về bệnh xá. Em xứng đáng được Chiến Thương Bội Tinh.
Nói xong, Võ Bằng và Cố Vấn xuống phòng sĩ quan thảo công điện báo cáo diễn tiến tình hình cuộc chạm súng…

Vũ Thất

* Những đơn vị đo lường hoặc cụm từ được dùng trong ngành Hàng hải.

(Còn tiếp)






Không có nhận xét nào: