Anh không thể, chẳng thể nào… em ạ.Yêu DấuEm muốn gọi anh, nói lời yêu dấuGọi cho anh, em nói em yêu anhĐể rồi nghe anh nói anh yêu emMình nói mãi, nói hoài… không biết chánEm muốn gọi anh, mỗi ngày… cố nán…nghe tiếng anh để vui cả một ngàyGiọng ấm trầm, em nghe hoài... ngây ngất!Tim rộn ràng, mê tiếng nói, mê say!Em muốn gọi, không cần chờ anh gọiHồi hộp chờ… nghe anh nói “hello cưng”Tim đập tưng tưng, em vui quá chừng chừng!Đời sống đẹp nhờ có anh yêu dấuEm muốn gọi, muốn gọi anh yêu lắm!Nỗi đam mê… ôi… ngày một lớn dần!Nhớ mắt nhìn, nhớ bờ môi thương thânÔi nhớ quá! Muốn gần anh yêu dấu!Mình gọi phone cho nhau ngày mấy bậnMình gặp nhau ba, bốn lần trong tuầnVẫn thấy nhớ, nhớ từng giây, từng phút!Tình chúng mình hạnh phúc, chẳng gian truânRồi có lúc, tình tàn lụi dần dầnSóng gió nổi lên, ta mỗi ngày một bậnHết chuyện nầy xẩy đến, đến chuyện kiaHai chúng ta càng ngày càng xa cáchRồi đến lúc, em cố tình lẫn tránhCắt đứt tình, đành đoạn nói xa anhEm muốn biến tình yêu thành tình bạnHai chúng ta thành đôi bạn tốt lành
Anh không chịu, anh nói là khó lắm!“Em nghĩ sao? Anh đang là tình nhânTự nhiên bắt anh trở thành bạn tốt?
Em yêu à, xin em hiểu cho anh.”
Giờ thì anh nằm yên nơi huyệt lạnhTình yêu xưa như làn khói mong manhNhững bài thơ em làm bay theo gióChẳng còn anh, ai đọc được nỗi niềm?Vĩnh biệt anh, người em yêu, yêu dấu!Vĩnh biệt môi hôn, vĩnh biệt nụ cườiVĩnh biệt quãng đời xa tít tắp mù khơiQuá khứ ơi, tình xưa ơi…. Vĩnh biệt!
Quách Như NguyệtJune 19th, 2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét