Lạc Quan Tếu
LẠC QUAN là yêu đời, là vui với cuộc sống hàng ngày, là thấy đời mật ngọt, hương hoa... như Sài Gòn ngày nào có tôi và các bạn:
"Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi..."
Còn lạc quan tếu là vui thái quá, có khi bị đời cho là mình điên
mà hôm nay người ta gọi là "mát dây" hay "thần kinh chạm
mạch"! Tôi hay lạc quan tếu, quên cả câu "đời là bể khổ", đôi
khi bị bà xã phang nhẹ: Ông "hâm"!... là hâm hấp, dở hơi, điên
chẳng ra điên mà khùng chẳng ra khùng!
Nhưng cứ vui với mình, cứ "tự sướng" như thế, tự mình lừa dối
mình, đôi khi lại là một cái hay như một nhà nghiên cứu về y
khoa (tôi quên tên) và tôi có đề cập tới trong một bài viết là:
cân bằng tâm lý, bỏ lại sau lưng những lo nghĩ, buồn phiền...
sẽ giúp con người tăng thêm tuổi thọ (dinh dưỡng và thể dục
chỉ chiếm 50%, còn cân bằng tâm lý cho cuộc sống chiếm 50%).
Tác giả bài nghiên cứu đó nhận giải Nobel thì chắc là phải đúng , không 100% thì cũng phải trên 90 %.
Dù già khú như tôi và các bác, ai mà chả ham sống, dù đời có
bảo "đa thọ đa nhục", có ai mà muốn chết bao giờ ?!
Nhiều khi ngồi một mình: Tôi nghêu ngao một bản Tiền Chiến
hay tự nhớ lại những bài thơ của Xuân Diệu, Chế Lan Viên,
Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương, Xuân Quỳnh... thấy cũng vui
với đời, với người, với trời, với đất...
Tôi bằng lòng với cuộc sống an nhiên tự tại trong căn nhà nhỏ,
c