Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Thu Xứ Người - Già làng Y Chang (Nguyễn vạn Sự)


                     Thu Xứ Người
        Chỗ tôi ở lá đã bắt đầu vàng, đã có gió hiu hiu lạnh và lác đác vài cơn mưa nhẹ về đêm.  
Bầy sáo đen từ phương Bắc đang từng đợt di chuyển về miền Nam báo hiệu trời đã vào thu.  
Mùa thu bên này đẹp lắm nhưng mà buồn nhiều cho kẻ xa quê. Tôi nghe "Tiếng Thu" thở dài não nuột lê thê.....

                      Tiếng thu trăn trở canh thâu
                      Buồn lên đánh thức cơn sầu thật xa
                      Gió lay tàn úa cội già
                      Cành gầy bóng đổ nhạt nhòa đong đưa
                      Xa quê nửa kiếp đủ chưa
                      Hay còn xa nữa cho vừa kiếp sau
                      Tuổi xuân theo nước qua cầu
                      Lá thu rơi rụng - Trăng sầu chơi vơi
                      Núi cao cất tiếng chào đời
                      Mẹ đưa nhịp võng ru hời Dakbla
                      Mưa thu giăng kín bao la
                      Nắng thu không ấm tình xa xứ buồn
                      Thu xưa đẹp dáng quê huơng
                      Thu nay quạnh vắng tha phuơng cuối trời
                     
                                             (thơ nvs.Vũ Thụy)

              Tôi sinh ra trên đất tổ quê cha Kontum xứ Thượng . Bà con, giòng họ tôi là nương rẫy bưng biền. Bạn bè tôi là núi cao rừng rậm sông dài.  Tôi lớn khôn được nhờ dòng sữa ngọt ngào Dakbla.  Tôi mang trong người mạch sống một đời  
"Ngọt Dòng Sữa Mẹ":

                              (Dòng sông chảy ngược Dakbla)

                     Mẹ từ ngàn dặm sơn khê
                     Tuôn dòng sữa ngọt tràn đê ngập đồng
                     Dù cho vận nước đục trong
                     Cánh tay Mẹ vẫn ôm vòng quanh Kon
                     Khi Kon vào tuổi biết buồn
                     Mẹ khuyên hãy nhớ tình buôn-bản-làng
                     Bây giờ Kon sống lang thang
                     Khó về thăm Mẹ vấn an tuổi già
                     Ngàn xưa gọi Mẹ: Dakbla
                     Ngàn sau tên Mẹ không nhòa Mẹ ơi!
                                       (thơ nvs.Vũ Thụy)

           Có lang thang lê gót nhiều nơi trên đất khách quê người thì tôi mới thật sự thấm thía được tận cùng ý nghĩa của tình nước hương quê.  Quả thật không nơi nào sánh bằng quê mình. Nhưng mà "Mùa Thu Áo Tím" thì ở đâu cũng có.

                    Trời buồn man mát gió hiu hiu
                    Chim bay về tổ nắng cuối chiều
                    Em đi trên lá vàng thơ thẫn
                    Áo tím rừng thu dáng cô liêu
                                    (thơ nvs.Vũ Thụy)
         
           Cho dù đứng trước thác Niagara vĩ đại của Canada nhưng tôi cũng chưa cảm nhận được sự uy nghi thần bí như khi xưa đối diện với thác Yaly.


                                         (Thác Yaly)

                    Nước đổ từ trời không thấy chân
                    Thác cao vòi vọi đến vô chừng
                    Đá phải khiếp sợ mòn một phép
                    Rừng già khép nép lẩy bẩy run
                    Uy nghi hùng vĩ thác Yaly
                    Gầm thét ngày đêm - Dã thú quì
                    Phủ phục trước thiêng liêng huyền bí
                    Không dám nhìn lên sợ thần uy
                    Hai giếng nóng lạnh sát kề nhau
                    Bàn cờ ai khắc thạch ghi sâu
                    Tục truyền tiên đấu cờ chí tử
                    Cháy túi càn khôn, sạch phép mầu!
                                         (thơ nvs.Vũ Thụy)

           Cho dù đang chìm đắm trong cảnh sắc rực rỡ của hoa anh đào ven sông Potomac - Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn, tôi cũng không thể nào có được một chút "Nắng Tình Nồng" của bến hẹn Dakbla...
                    Sông Potomac xuôi về Đông
                    Dakbla quê tôi nước ngược dòng
                    Đông Tây đôi ngã lưu thủy khác
                    Lòng nào vẩn đục? Nước nào trong?
                    Anh đào rực rỡ đẹp bến sông
                    Nhưng sao vắng bóng lũ bướm ong
                    Nắng xuân bên này không đủ ấm
                    Nắng ở quê tôi: Nắng tình nồng!
                                  (thơ nvs.Vũ Thụy)

           Quê tôi, chỉ cần một  "Nhánh Sông"  thơ mộng cũng đủ nói lời tình tự nhân gian, cũng vẽ lên được giấc mơ địa đàng...



                    Phượng vĩ soi mình thắm dòng sông
                    Lăn tăn sóng nước mấy bóng hồng
                    Hồng mây, hồng nắng, giai nhân lội
                    Hồng má, hồng môi, hồng bến sông
                                        (thơ nvs.Vũ Thụy)

          Quê tôi, chỉ cần một chiếc "Lá Rừng" không tên tuổi cũng có thể ấp ủ thương yêu trìu mến thiết tha, cũng gói ghém trọn tình e ấp một cõi trời xa.....


                    Lá tình đón gió gửi mình theo
                    Lá trôi theo suối dưới chân đèo
                    Lá vướng ngực trần sơn nữ tắm
                    Lá thắm trao duyên gái bản nghèo
                                   (thơ nvs.Vũ Thụy)

              Và núi rừng Kontum sẽ không thể hoàn mỹ đuợc nếu thiếu đi bóng dáng tươi đẹp của loài hoa đơn sơ, mộc mạc,  nhưng nhiều ma lực, trói buộc vấn vương: "Hoa Sơn Cước."


                    Mỗi bước chân em rừng Xuân xao động
                    Nụ cười tình nắng Hạ đọng trên môi
                    Mắt em soi Thu tuyền phải ngừng trôi
                    Trời đỏ mặt khi vòng tay mở rộng
                    Ngực căng phồng làm mùa Đông nóng bỏng
                    Tiếng em cười giòn hơn giọng chim ca
                    Ta đã say hơi thở nồng phép lạ
                    Ta đã uống lời mật hoa bùa ngải
                    Em là hoa của núi rừng hoang dại
                    Chỉ gặp một lần ta phải quên ta.
                                     (thơ nvs.Vũ Thụy)

           Hình ảnh thân thương quê hương kỷ niệm còn nhiều.  Chỉ một cá nhân tôi với khả năng hạn hẹp không thể nào diễn đạt hết được.  Xin mượn hơi men "Rượu Cần" để tìm về bếp lửa Nhà Rông...



                    Đêm nay dưới ánh trăng rằm
                    Cả làng tụ họp mỗi năm một lần
                    Thịt trâu nhắm với rượu cần
                    Thuốc ngon nhồi điếu cúng Thần Bình Yên
                    Người người cười nói huyên thiên
                    Trai làng đánh trống, gõ chiêng nhịp nhàng
                    Gái tơ uyển chuyển điệu xang
                    Một em xiêm áo hở hang rước Thần
                    Em mặc cái áo trống lưng
                    Chiếc váy thật ngắn khoe chân thon dài
                    Ngực em căng đứt khuy cài
                    Vương miện em đội hoa lài kết chung
                    Cạnh em có một người hùng
                    Thân hình lực lưỡng canh chừng giữ em
                    Vũ nhạc cho đến nửa đêm
                    Giờ lành đã điểm thiêng liêng phút này
                    Bỗng nhiên rừng núi lung lay
                    Trống chiêng rộn rã cối chày khua vang
                    Hàng ngàn bó đuốc sáng choang
                    Già làng tề chỉnh hai hàng song song
                    Xuất hiện trên cung Nhà Rông
                    Em giang tay đón vào lòng Thần Trăng
                    Lâm râm khấn nguyện băn khoăn
                    Chủ làng kính cẩn dâng Trăng lời cầu
                    Dân làng khỏe mạnh sống lâu
                    Thần cho năm mới nhiều trâu lắm bò
                    Thần cho lúa thóc đầy kho
                    Thần cho hạnh phúc ấm no tràn trề
                    Dân làng tuyên đọc lời thề
                    Giữ gìn rừng núi mọi bề an vui
                    Thần Trăng đã hé môi cười
                    Điềm lành thấy rõ người người vui say
                    Vui sao cho hết đêm nay
                    Ngày mai thức dậy bắt tay làm mùa
                    Rượu cần đã thấm say chưa?
                    Tôi say hay tỉnh còn chưa thể lường
                    Sáng ra lòng ngập vấn vương
                    Sơn nữ là thật hay sương núi đồi?
                    Đừng đưa tiên nữ về trời
                    Để tiên ở lại cho tôi tôn thờ!
                                  (thơ nvs.Vũ Thụy)

                Tất cả chúng ta khi rời xa xứ mẹ đều mang theo quê hương làm hành trang đời mình.  Rất mong được chia xẻ những nỗi niềm tâm sự của đồng hương.  Cho dù tâm sự chỉ là tiếng thở dài chưa bao giờ trọn vẹn!

               Già làng "Y CHANG"
                  (Nguyễn Vạn Sự)









Không có nhận xét nào: