Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

Người Dưng - Ngu Uyên


         Người Dưng*
 
Vin cành phương tím mắt rưng rưng

Nghe tiếng chân ai bước ngập ngừng
Thương nhớ bỗng dừng trên khóe mắt
Sao mình mãi nghĩ đến người dưng?


Vẫn biết Anh là mây cuối trời
Tôi là hoa dại khắp ngàn nơi
Nắng mưa đưa đón mình gặp gỡ
Thành bóng người dưng của nhau thôi...




Nhớ nhé đừng quên câu hẹn ước
Người dưng phải thương nước vẹn tình
Cảnh nhà vì giặc điêu linh
Người dưng xin hãy quên mình xông pha
Giữ yên bờ cõi nước nhà
Làm trai chinh chiến mới là Người Dưng.

                         Tháng 06/2014  Ngu Uyên

--------------------
Chú thích:
* Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương (Ca dao)




Thơ Xướng Họa (Hồ Nguyễn, Khôi Nguyên, Mai Xuân Thanh)

Mời họa thơ - Hồ Nguyễn, Khôi Nguyên

Bài Xướng

Có ai về bến chợ Long Hoa,
Giúp nhắn dùm tôi gởi chút quà.
Cách trở muôn trùng đường vạn dặm,
Tấm lòng quê mãi đậm ngời xa.

Ngày xưa tình bạn vốn thâm giao,
Đèn sách bao năm thắm dạt dào.
Ơn nghĩa thầy cô ghi khắc dạ,
Xóm giềng thân hữu nhớ làm sao!

Ao Hồ nước mát buổi hè sang,
Bơi lội tung tăng bóng cội bàng.
Mít Một đua xe quanh xóm Đạo,
Thương Binh chợ nhỏ, bắp rao vang.

Trường xưa Công Lập thuở còn xanh,
Chúng bạn quanh năm gắng học hành.
Chọc phá, đẩy xô vui trửng giỡn,
Đâu còn bóng dáng bạn đùa quanh!

Thánh Tòa ẩn hiện dưới hàng cây,
Tòa áo bay bay trắng chốn này.
Tiếng mõ ngân vang trong tĩnh mịch,
Lời kinh thánh thoát vút trời mây.

Mỗi sớm bình minh nhạt nắng hồng,
Bầu trời xanh thẳm mắt nhìn trông.
Núi Điện lung linh xanh bóng hiện,
Lâng lâng thanh thoảng ấm se lòng.

Bây chừ em có nhớ anh không,
Chắc có chồng con, cháu ẵm bồng.
Tuổi hạc giờ đây ra sao nhỉ?
Xin vui gởi tiếng nhắn vời trông.

Một mình thơ thẩn giữa đồi cao,
Đông đến lang thang nhớ dạt dào.
Mỹ Quốc xa xôi mang kỷ niệm,
Tây Ninh quê cũ nhớ làm sao!

Hồ Nguyễn


Bài Họa

Tết này xin hẹn lại Long Hoa,
Tình cảm gởi thôi, sẽ gởi quà.
Hai chục năm rồi mình cách trở,
Nhưng lòng luôn thấy vẫn không xa!

Chung lớp, chung thầy, mối kết giao,
Đồng môn tha thiết, mến dồi dào.
Công thầy dạy dỗ hằng mong nhớ,
Tất cả ân tình nặng chứ sao?

Thường ngày nghỉ học bạn cùng sang,
Bày các trò vui tại gốc bàng.
Kế tiếp Ao Hồ đi tắm mát,
Chia phe tạt nước, hét ầm vang.

Trường tôi mới lập chửa cây xanh,
Thay tiếng chim kêu, tiếng học hành.
Nhớ dịp thăm trường, tôi bỡ ngỡ,
Bạn thầy đều lạ, ngắm loanh quanh!

Tòa Thánh Tây Ninh giữa dãy cây,
Danh lam thắng cảnh chính nơi này.
Sau giờ tan lễ người như kiến,
Cho thấy niềm tin cao ngất mây.

Núi Bà đội nón, ráng mây hồng,
Duyên dáng nhìn xa, khách thích trông.
Đã đến nơi đây, nên khấn nguyện,
Linh thiêng Bà chứng, hãy an lòng!

Long Hoa hỏi nhỏ có phiền không?
Về việc chồng con, cháu ẵm bồng,
Gia đạo thế nào tôi muốn biết,
Thuyền tôi đỗ bến vẫn còn trông.

Tinh thần bay bổng tận trời cao,
Cảm xúc dâng lên quá dạt dào,
Khi biết cả hai cùng cảnh ngộ.
Rồi đây ai biết sẽ ra sao?

Khôi Nguyên



Tây Ninh nổi tiếng Chợ Long Hoa
Nhớ bạn hiền nên cũng có quà.
Được biết hôm nay em mới nhận,
Vui lòng nhắn lại kẻ phương xa...

Thân thương bạn cũ vốn tương giao,
Học giỏi quen nhau nhớ dạt dào.
Tốt nghiệp chia tay người mỗi ngã,
Thầy cô bạn hữu biết ra sao.... !

Về quê nhảy nhót tháng Hè sang,
Thoải mái vui chơi dưới gốc bàng.
Núp bóng, hương quê , đầy gió mát,
Thương Binh, Mít Một, tiếng còn vang.

Tây Ninh , tiểu học thuở ngày xanh,
Lớp Nhất trường công nhỏ học hành.
Gắng sức đua chen cùng chúng bạn,
Sinh viên Đại Học cũng vòng quanh.

Vươn cao Tòa Thánh, lá xanh cây,
Áo trắng đồng môn, tín hữu này.
Tịch mịch không gian nghe tiếng kệ,
Câu kinh tụng niệm vẵng lên mây... !

Nắng ấm hừng đông phớt ánh hồng,
Trưa nồng gió đứng lại chờ trông.
Núi Điện Bà như hình nón úp,
Xa nhìn cảnh đẹp vấn vương lòng.

Lâu ngày cách biệt nhớ nhau không,
Sáu bó hay hơn, cháu chắc bồng. (60 tuổi hay hơn)
Tuổi hạc hồi xuân qua tráng kiện,
Thương em bóng xế cũng hoài trông.

Xa xôi vạn dặm vượt đồi cao,
Trở lại thăm quê nhớ dạt dào.
Mỹ quốc an cư hay lạc nghiệp,
Tây Ninh thịnh vượng ước làm sao ...  ... !

Mai Xuân Thanh
25 June 2014  @ 6 : 30 PM


(Trích từ blog Hoài Niệm Tây Ninh)


Sài Gòn Mưa - Quang Yến

     Sài Gòn Mưa

Saigon ơi!  Sao mưa nhiều đến thế
Mấy bửa ni mưa ngâp cả lối về
Con hẻm nhỏ biến thành sông ly biệt
Mưa cứ rơi mưa có biết hay không?

Saigon mưa sao mà buồn da diết
Đi trong mưa ta không biết Saigon
Ta cứ ngỡ những ngày mưa thắm thiết
Của Huế mình vào cái thuở còn non.

Saigon mưa len vào từng con hẻm
Ướt những mảnh đời nghèo khổ khó khăn
Mưa ơi mưa!  Mưa có thấu lòng chăng?
Người nghèo khổ kiếm ăn nhờ ngày nắng



Mưa mưa hoài họ làm răng [1] buôn bán
Kiếm ra đồng tiền nuôi cả đàn con
Cuộc sống lây lất hết ngày mãn tháng
Hết đường nầy hẻm nọ mong sống còn

Saigon đó thành phố của Việt Nam
Người nghèo khổ sống lầm than đầy rẫy
Hạnh phúc đâu mà ta không có thấy?
Chỉ thấy toàn nước mắt của dân oan

Saigon ơi! Tư bản đỏ muôn vàn
Nhưng họ sống toàn trên nhung trên lụa
Mặc dân đói nghèo sống chết te tua
Thôi ngừng nhé Saigon, lời chào mưa.

       Quang Yến
   Tháng 6/2014

---------------
Chú thích:
[1]Làm răng: phương ngữ Huế có nghĩa là "làm sao"



Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Chớ Có Dại - Đaoanhdung

                Chớ Có Dại 

                Truyện ngắn đào anh dũng

Cũng vì ưa thích thơ văn, muốn tập tành viết lách mà anh tình nguyện giúp công việc trình bày và kỹ thuật cho quyển tuyển tập định kỳ của một văn đàn hải ngoại. Nhờ vậy anh mới có cơ hội làm quen với vài nhà văn sinh hoạt với văn đàn, học hỏi họ rất nhiều về lối hành văn, sử dụng ngôn ngữ cũng như cách cấu kết, bố cục của một bài văn.

Ông Xuân Phùng là một trong số các nhà văn anh “quen biết” và được “thọ giáo”. Ông rất khiêm tốn, bảo với anh rằng ông mới viết lai rai sau 1975, đều đặn hơn từ lúc ông nghỉ hưu, nhưng thơ của ông chỉ là thơ con cóc, văn của ông thuộc loại ba xu... Tuy nhiên, ông rất sốt sắng chỉ cho anh thấy những lỗi anh vấp phạm, những chữ anh dùng sai, những tình tiết anh phóng quá tay trong các truyện ngắn của anh. Chưa gặp ông lần nào nhưng anh rất mang ơn và kính phục ông nhà văn đàn anh này.

Năm kia, nhân dịp đi công tác cho sở làm tại thành phố nơi ông Xuân Phùng đang cư ngụ, anh hẹn viếng thăm ông, cho biết. Trước khi đi, anh khoe chuyện này với nhà văn Nguyên Lê, chủ nhiệm văn đàn. Ông Nguyên Lê niềm nở nhắn lời thăm hỏi và ân cần giới thiệu với anh rằng ông Xuân Phùng đã xuất bản gần chục tập truyện ngắn và truyện dài nhưng mức tiêu thụ rất yếu. Ông còn ngậm ngùi bảo rằng, “Câu nói của cụ Tản Đà vẫn đúng... Văn chương Việt Nam ta ngày nay vẫn rẻ như bèo!” và ông cười đùa trong điện thoại, “À, anh chớ có dại nhé! Đừng có nhắc đến chuyện sách vở, không khéo ông Xuân Phùng tặng cho một lô sách, bê về mỏi cả tay!” Nghe vậy, anh tự hỏi, “Lạ nhỉ, tại sao mình chưa  đọc được lời giới thiệu hay phê bình nào về những quyển sách của ông Xuân Phùng trên báo chí? Vì sao ông ta chẳng bao giờ khoe với mình sách ông đã xuất bản? À... chắc là vì ông quá khiêm nhượng thôi!”
Lần thăm viếng ấy, anh mang về nhà tám quyển sách có chữ ký và triện son của nhà văn Xuân Phùng. Anh xin gởi lại ấn phí nhưng ông từ chối. Anh nói riết ông mới chịu nhận phân nửa số tiền gọi là “cho vui” trong tình văn nghệ.

Vài tháng sau, ông Xuân Phùng gởi đến văn đàn một truyện ngắn kinh dị. Đã quen thuộc với văn của ông nên anh nghĩ ông đang chuyển hướng viết từ tình cảm xã hội sang loại truyện này. Vì vậy, trong lúc làm công việc trình bày sách, anh tò mò đọc rất kỹ truyện của ông và anh nhận  thấy truyện có vài sơ xuất có thể làm độc giả suy đoán được kết cuộc. Nghĩ đến cái tình “văn nghệ” của nhà văn Xuân Phùng đối với mình, anh vội biên cho ông vài hàng, xin góp hai ba ý kiến có thể giúp truyện của ông hấp dẫn từ đầu đến cuối. Anh nhận được điện thư hồi âm của ông, vỏn vẹn có 10 chữ, “Chú mày có đọc ‘On Writing’ của Steven King chưa?”

Vâng, đó là quyển “best seller” của ông “vua” kinh dị Hoa Kỳ viết về cuộc đời và kinh nghiệm viết văn của ông ta. À... thì ra... có thể ông Xuân Phùng muốn rầy khéo anh chưa “học” tới đâu mà đòi “dạy” ông ta! Nghĩ đến “bốn cái ngu” trong thiên hạ, anh tự bào chữa, “Mà mình có ‘cầm chầu’ đâu! Mình chỉ có góp ý xây dựng thôi mà!” Anh chợt nhớ một lời khuyên của tác giả Stephen King trong quyển sách ấy, “Khi ta viết, ta đóng cửa lại; khi ta sửa, ta mở nó ra.”* rồi anh nghĩ ngợi xa xôi, “Ôi, cái tôi thật đáng thương!” nhưng anh kềm lòng mình lại được, thầm hứa, “Từ nay, chớ có dại...”

đàoanhdũng
Đầu Hạ 2014


 * “Write with the door closed; rewrite with the door open.” Trích từ quyển “On Writing: A Memoir of the Craft” của nhà văn Stephen King, nhà xuất bản Scribner, Hoa Kỳ, năm 2000.

Mình Còn Nợ Nhau - Phượng Ngày Xưa


Mình Còn Nợ Nhau 
Phượng Ngày Xưa
                   ***
Mình còn nợ nhau một thời quá khứ
Chìm đắm mộng mơ trong tuổi thần tiên
Thả diều, nhảy dây, bắt bướm, trốn tìm
Nhật ký tuổi thơ chôn vào ký ức…
*                                                  
Mình còn nợ nhau niềm riêng u uất
Năm mươi năm, thoảng như giấc chiêm bao
Trăm nghìn đắng cay chua xót nghẹn ngào
Ngày dài mong ngóng, đêm sao mộng mị…
*
Mình còn nợ nhau tình xuyên thế kỷ                            
Bỏ qua thời gian, quên cả không gian
Kéo gần khoảng cách, dù đã lỡ làng
Ái ân mộng ảo, chung cùng nhịp thở…



*
Mình còn nợ nhau những đêm trăn trở
Lo lắng tình ta bỡ ngỡ trên mây
Mưa to gió lớn, sẽ có một ngày
Đôi ta rơi xuống hố sâu vực thẳm…
*
Mình còn nợ nhau biển tình thăm thẳm
Chung gối chung chăn, dệt mộng yêu đương
Nhịp chân chung bước cho đến cuối đường
Say đắm… mặn nồng… ngất ngây tình muộn…
                             Saigon 24/6/2014

Thứ Bảy, 28 tháng 6, 2014

Góc Cổ Thi: Thơ của PKT, Mailoc, Phương Hà phỏng dịch từ bài Khuyết Đề của Lưu Tích Hư


Khuyết Đề

Đường tận chân mây trắng,
Xuân dài dọc suối xanh.
Hoa trôi khe nước mát,
Hương tỏa khí trời lành.
Núi chắn ngoài đầu ngõ,
Liễu buông quanh họa đường.
Ngày qua ngày lặng lẽ,
Áo bạc nắng tha hương.

Tri Khac Pham

        **********
      Vô Đề
Đường mây trắng cuối trời xa tắp, 
Con suối dài xanh ngắt trời Xuân.
Hoa rơi từng chập lâng lâng,
Hương thơm theo nước dịu dàng đưa xa.
Con đường núi trông ra trước cửa,
Thư phòng êm, liễu bủa nên thơ.
Ban ngày chỗ sáng chỗ mờ,
Rắc trên xiêm áo lơ mơ nắng ngoài.
             Mailoc phỏng dịch




                ********

         Không Đề

Cuối đường trắng xóa một vùng mây
Xanh biếc màu xuân, mạch suối đầy
Lác đác cánh hoa theo gió rụng
Lững lờ dòng nước quyện hương bay
Cổng nhà thanh thản nhìn lên núi
Phòng sách im lìm nấp dưới cây
Khi mặt trời lên xuyên tán lá
Áo quần lốm đốm nắng ban mai.

             Phương Hà phỏng dịch


Mộng - Bá Yên & Mây Biển

Hãy bỏ vài giây phút quý báu của đời để đọc ý tưởng của ai đó đã viết về "MỘNG," xin ghi lại như sau:



     Mộng

Một hôm mộng thấy:
    giàu sang tột đỉnh,
    quyền cao chức lớn
     hạnh phúc tràn đầy
Giật mình tỉnh giấc:
    Ta vẫn là Ta
                    BUỒN!

Một hôm mộng thấy:
    nợ nần bủa vây
     bệnh hoạn tật nguyền
    tai họa triền miên
Giật mình tỉnh giấc
    Ta vẫn là Ta
                  MỪNG!
          
         Bá Yên
           
             ***
  Mây Biển xin viết tiếp

Một hôm mộng thấy:
Người cũ trở về
Trong tay kẻ ấy,
Nhìn ta ngúng nguẩy.
Giật mình tỉnh giấc.
Ta vẫn là Ta.
                TỨC!

Một hôm mộng thấy
Em thành vợ ta
Chu mỏ chua ngoa:
Tiền sao đưa thiếu?
Giật mình tỉnh giấc,
Ta vẫn là Ta.
               HA HA!
        
         Mây Biển




Em đi rồi - Quang Yến

       Em Đi Rồi

Anh thả hồn vào một chiều mưa gió
Mưa cứ rơi những giọt chứa chan buồn!
Em đi rồi lòng anh bỗng thiếu thốn
Một cái gì mà nửa nhớ, nửa thương?

Anh nhìn đâu cũng thấy toàn trống vắng
Em mang theo ánh nắng cả buổi chiều
Chỉ còn lại một điệu buồn thầm lặng
Giọt mưa chiều tí tách thật cô liêu!


Anh ngả tay hứng một giọt nước lạnh
Vớt niềm vui nhưng nó lại tan nhanh
Thức trắng đêm để nghe lòng trĩu nặng
Gởi vào thơ phút thiếu vắng em yêu.
         Quang Yến


          22/6/2014



Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

Vì Ai (thơ: vhp.Hải Vân, Nhạc: Huỳnh Trọng Tâm, Hòa âm Cao Ngọc Dùng, Ca; Tâm Thư)

                                Vì Ai
Thơ: vhp.Hải Vân
Nhạc: Huỳnh Trọng Tâm
Hòa âm:  Cao Ngọc Dũng
Tiếng hát:  Tâm Thư
PPS:  Minh Phạm










Xa Vắng - Ngu Uyên

                       Xa Vắng

image001-1

Xa Anh một thời nhớ ơi là nhớ

Vắng chúng mình đường phố rộng không Anh ?

Nhớ đêm về đừng mặc aó màu xanh

Bùi Thị Xuân vắng ta đường bỏ ngỏ

Cổng Nhạc Viện xin Anh đừng đến đón

Xe thôi về với đường cũ lối xưa

Cứ xa nhau cho nhung nhớ thêm vừa

Xin đừng vắng nhau mà đời thêm khổ !...

cầu ba cẳng2

                           11/06/2013  Ngu Uyên                                                                                         
                                 

             


                                                            

                                               

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Nhớ Quê Xưa (Phương Hà) & Trưa Hè (Mailoc)


         Nhớ Quê Xưa

Văng vẳng vườn ai tiếng nhạc ve
Nhớ làng quê cũ những trưa hè
Ru con, mẹ hát sau phên trúc
Thắp nắng, hạ về trên nhánh me
Xơ xác hàng cây bên lộ đất
Khô cằn đám ruộng cuối bờ tre
Ngậm ngùi ôn lại thời thơ ấu
Quặn thắt trong lòng nỗi sắt se.
                      Phương Hà

               *************




Bài Họa

         Trưa Hè
Trong khóm cây già rộn rã ve,
Võng ai kẽo kẹt vẳng bên  hè.
Gục gù chim gáy trên tàu lá,
Phe phẩy trâu nằm dưới gốc me.
Eo óc gà trưa ru nắng hạ,
Mơ màng quán nhỏ núp lùm tre.
Đò ngang ngáy ngủ con sào cắm,
Lúc chín gợn đồng nước đã se.
                            Mailoc
                        Cali  6-24-14