Bài Thơ Bên Cửa Sổ
Chả nói, các bạn cũng đã biết tôi là kẻ thích THƠ, còn VĂN thì chỉ thoang thoảng hoa nhài. Người ta cứ ghép thơ với văn làm một thành hai chữ "thơ văn", nhưng thật ra thơ là thơ mà văn là văn... như bánh bèo với bánh nậm, như gạo nếp với gạo tẻ, như mẻ với mắm tôm... dù hai thứ đó cùng là sản phẩm từ con người để diễn tả tâm tư tình cảm, bầy tỏ nỗi vui buồn, hờn dỗi, giận dữ hay trải lòng cùng thiên hạ:
Ta mở lòng ta với mọi người
Để hồn trang trải khắp muôn nơi
Để nghe tiếng nói từ đáy vực
Để thấy dung nhan một nụ cười...
Một bài thơ thì không thể quay thành một cuốn phim mà chỉ có một tác phẩm. Cái thú coi phim của tôi đạt tới đỉnh cao là khi học Văn Khoa Sài Gòn, đầu thập niên 60. Hai nhà văn tên tuổi, một của Pháp F. Sagan, một của Mỹ E. Hemingway mà tác phẩm của họ gần như được quay thành phim với những tài tử thượng thặng của Mỹ mà tôi thần tượng. Hầu hết họ đã đi vào thiên thu nhưng tên tuổi thì còn mãi với trần gian, như tôi, một "tín đồ" của họ; và hôm nay, đêm nào tôi cũng ngồi trước computer sau khi về phòng riêng, search một phim gì đó để coi. Với tôi, kẻ không biết mất ngủ là gì, chả cần ai phải dỗ dành, ru ngủ... vì chưa dỗ, chưa ru thì tôi đã ngáy rồi!
Bài viết hôm nay không có chủ đích viết về họ mà chỉ muốn viết về một bài thơ của một nữ thi sĩ mà tôi ái mộ. Bà ra đời trước tôi cả một thập niên và mới mất cách đây vài năm ở tuổi gần 90. Tôi muốn nói tới Minh Đức Hoài Trinh. Bà sinh trưởng ở Huế, dòng dõi nhà vua, con một Tổng Đốc, ông nội là Thượng Thư, và tôi đã từng viết về bà trên DĐ với bài thơ đã được phổ nhạc AI TRỞ VỀ XỨ VIỆT:
Ai trở về xứ Việt
Nhắn dùm ta người ấy ở trong tù
Ta sẽ về đón ở cửa âm u
Đời sẽ đẹp mùa xuân hồng biết mấy...
Những kẻ tù đầy như chúng ta, nghe lời thơ và tiếng hát ấy, dù có gỗ đá đến đâu, cũng nghẹn ngào muốn khóc cho thân phận...
Bài thơ hôm nay, tôi muốn nói đến, có một cái tên dài MẸ BẢO TA ĐỪNG NHÌN QUA CỬA SỔ, bài thơ nhiều đoạn nhưng tôi chỉ trích những đoạn cuối :
Mẹ xin ta đừng nhìn qua cửa sổ
Nghĩa gì đâu những hình ảnh vô thường
Một kiếp người chưa bằng viên đá nhỏ
Hãy gạt sang bên hờn giận với yêu thương
*
Nhưng ta vẫn lén nhìn qua cửa sổ
Thả tâm tư về cuối nẻo chân trời
Tìm trong ánh sáng một vì sao bé nhỏ
Nói với sao
Trần gian này còn một kẻ đơn côi...
Bên cửa sổ, bạn nhìn được bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, như ngày nào xuôi Nam, tôi ở nhà Hoàng Mão, ông bà chủ nhà cũng dành cho một phòng ngủ gần bên cửa sổ để bình minh đánh thức tôi dậy và tối nhắc tôi lên giường :
Ngủ đi mộng vẫn bình thường
À ơi có tiếng thùy dương đôi bờ...
Hay :
Ngủ đi mai sớm lên đường
Đấu trường lại múa dăm đường võ quen...
Hai câu thơ của Thanh Nam, phu quân của nhà văn Túy Hồng nói thay cho chúng ta thân phận tha phương cầu thực:
Sáng cắp ô đi
Tối vác về...
những con người "chồng tách vợ ly" những ngày "foot wet foot dry" ở xứ Cờ Hoa này mà ai cũng phải trải qua.
Thích thơ không làm cho tôi thành một thi sĩ !
Thích phim ảnh không hẳn biến tôi thành một diễn viên!
Thích nhạc không làm tôi thành một nhạc sĩ!
Nhưng niềm đam mê cũng giúp tôi tìm thấy trong đó những thỏa mãn cho cuộc đời.
Gửi đến các bạn vài vần thơ vụn vặt, vô đề :
Ngồi buồn, giấy bút viết cho vui
Gửi bạn gần xa những nụ cười
Nụ cười không cần viên thuốc bổ
Như tôi, ngủ dậy, thấy yêu đời...
Hay một bài thơ bên cửa sổ viết tối hôm qua:
Bao năm bên cửa sổ này
Bốn mùa thay lá, vẫn ngày vẫn đêm
Vẫn bên một mái tóc mềm
Từ đen qua trắng, có em bên đời
Vẫn yêu với một nụ cười
Vẫn nhăn vẫn nhó với tôi mỗi ngày!
Một mình với chén rượu cay
Thấy mình bay bổng tưởng ngày hóa đêm!
Chúc các bạn một ngày vui, hãy quên con Cúm Tầu vì LIFE IS TOO SHORT TO WORRY !
AN HOÀNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét