Đời Thủy Thủ 3
Chương 13: AI NHỚ CHĂNG AI
Chiếc váy màu kem ôm lấy dáng người thanh mảnh, điểm bằng chiếc sơ-mi xanh nhạt ngắn tay. Mái tóc đen búi cao để lộ đôi gò má thanh tú; vài lọn tóc mai rơi nhẹ bên đuôi mắt. Một chút phấn hồng, chút son nhạt. Như Oanh soi mình trong gương lần cuối, sẵn sàng ra Khai Trí mua ít sách cần cho việc giảng dạy tuần tới bắt đầu.
Tiếng chuông cửa vang lên đúng lúc nàng vừa xuống bậc cuối cùng. Mở cửa, nàng ngỡ ngàng. Vinh đứng đó, tay ôm chậu lan hồ điệp trắng tinh khôi, áo thể thao trắng ngà phẳng phiu, mùi nước hoa dìu dịu. Nàng theo thói quen, mở vòng tay. Lần này vẫn thân mật mà bỗng dưng thêm chút ngượng ngùng.
Nàng mỉm cười:
— Sao anh không báo trước?
— Vậy từ kiếp nào ta đã hẹn nhau mỗi chiều Thứ Bảy?
Vinh trao nàng chậu lan, ánh mắt lấp lánh:
— Em đẹp quá! Anh chọn loài lan đẹp nhất mà vẫn thua em xa.
Trong phòng khách, nàng đặt chậu lan lên bàn ngay trước sofa Vinh vừa ngồi, lấy cho anh lon Budweiser và ly nước lọc cho mình. Quạt trần quay lặng lẽ chứng kiến cử chỉ nàng thiếu nhiệt tình. Tuy vậy nàng vẫn ngồi cạnh anh.
Vinh xoa tay, vui vẻ:
— Đi dạy thế nào, người đẹp?
Nàng cười, giọng hào hứng:
— Em phụ trách ba lớp đệ tứ, hai lớp đệ tam. Giảng văn, văn học sử…
— Trông em như học trò. Có cậu đệ tam nào tán tỉnh không?
Nàng khẽ gắt:
— Đứng đắn chút, anh Vinh.
Vinh bật cười:
— Ờ thì… xin lỗi.
Nàng chậm rãi:
— Khi đứng trên bảng, em nhớ thuở đi học. Ngày ấy, mỗi lần bị kêu lên bảng là run. Giờ đâm ra thương học trò.
— Cho anh xin làm học trò của em.
Như Oanh háy mắt:
— Anh thăng bậc… yêu rồi còn gì nữa!
— Vậy thì để anh thưởng cô giáo một chầu ăn uống, rồi nghe ca nhạc tối nay. Phòng trà mới, rất hay.
— Cám ơn anh, để dịp khác. Em cần ra Khai Trí, rồi còn phải soạn bài dạy tuần tới…
Vinh sầm mặt:
— Tuần rồi em nói mệt, tuần này bận. Trước đâu có thế.
— Em nói thật mà.
— Anh lỡ đến đây rồi, về không thì quê một cục! Để anh đưa em đi mua sách, rồi mình đi ăn, đi phòng trà Đêm Màu Hồng.
— Đêm Màu Hồng, nghe như tựa bản nhạc của Phạm Đình Chương.
— Thì chính nhạc sĩ ta làm chủ, lấy tựa bản nhạc đặt tên cho phòng trà.
Như Oanh soi mói nhìn Vinh:
— Chà, anh rành quá hén!
Anh cười, giả lả:
— Báo nào chẳng đăng tin. Em đi nghen?
Nàng nhớ tuần rồi nghe nhạc sống ban Huỳnh Anh quá hấp dẫn. Giờ được thưởng thức nhạc sống ban Thăng Long hẳn tuyệt vời hơn. Thì đi. Ta còn trọn ngày Chủ Nhật soạn bài mà. Hơn nữa, đền bù cho Vinh tuần rồi… từ chối.
Chiếc Peugeot 404 lướt khỏi cổng biệt thự, quẹo vào đường Đoàn Thị Điểm. Xe đi chậm trong dòng phố đông chiều Thứ Bảy. Như Oanh ngả lưng ghế, nhắm mắt, nhớ ngày quen Vinh…
***
Bốn năm trước, một đêm Giáng Sinh, gia đình nàng bày tiệc thiết đãi vợ chồng Thứ Trưởng Bộ Thương Mại. Ông bà là đối tác làm ăn thân tín. Lần đó, tháp tùng họ là một chàng trai trẻ trung, đẹp người, lịch lãm.
Ngay cái nhìn đầu tiên, ánh mắt anh đã dành cho nàng sự chú ý. Lời chào càng làm nàng thêm cảm tình:
— Hân hạnh được gặp cô Như Oanh. Mẹ tôi bảo cô rất thông minh, mà lại quên thêm… rất xinh đẹp.
Trong bữa ăn, ba nàng hỏi chuyện: Vinh tốt nghiệp đại học Hoa Kỳ, đang giữ chức Chánh Sự Vụ Sở Thuế Quan, một vị trí đáng ngưỡng mộ. Sau bữa tiệc, anh ở lại rất khuya. Tiếp đó, những cuộc gặp cuối tuần, buổi chiều xem phim đi ăn, buổi tối phòng trà, khiêu vũ. Cứ thế kéo dài bốn năm. Tình yêu đôi khi sóng gió vì quan điểm trái chiều nhưng Vinh lần nào cũng xin lỗi, làm lành nên vẫn êm đềm. Ba tháng trước, tốt nghiệp Đại Học Sư Phạm, nàng đã nôn nao chờ ngày nhận được sự vụ lệnh đi dạy. Rồi càng háo hức hơn khi được Vinh hứa lo cho nàng dạy gần nhà. Họ đã đồng ý rằng, ngay sau khi nàng đi dạy là lúc tính chuyện hôn nhân.
Thế rồi… chuyến đi nghỉ ngơi ở An Thới, và sự xuất hiện của Võ Bằng. Chỉ một thời gian ngắn, không khí vùng biển và con người hải quân ấy đã khiến nàng nhìn lại cuộc sống đời mình, nhìn lại cuộc tình nàng và Vinh…
***
Vinh thả Như Oanh trước nhà sách Khai Trí và vì không chỗ đậu, anh hẹn nửa giờ quay lại. Khi ôm bọc sách bước ra, nàng gặp lại anh đúng hẹn. Xe men qua Pasteur, dọc Bạch Đằng, rồi dừng ở nhà hàng Mỹ Cảnh.
Vinh chọn chỗ ngồi nhìn ra dòng sông lấp lánh ánh đèn. Bàn ăn phủ khăn trắng muốt, muỗng nĩa bạc và ly pha lê trong vắt. Họ ngồi đối diện. Vinh nắm nhẹ bàn tay Như Oanh:
— Sài Gòn đêm trên sông… khó ai chê được. Hy vọng em thích.
— Em thích những quán ven ngoại ô hơn. Ở đó, có gió đồng nội và thanh tịnh.
— Anh biết, nhưng hôm nay còn đi nghe nhạc, sợ trở về trễ, hết chỗ.
Vinh mở bản thực đơn đưa cho nàng. Như Oanh lắc đầu:
– Anh chọn cho em đi. Em không quen ăn nhà hàng.
– Khó tin quá. Ba má em giàu quá mà!
Như Oanh lắc đầu:
– Em có đi ăn với ông bà vài lần nhưng không thích. Thường ngày, em là thân chủ của các hàng ăn lề đường khu nước mía Viễn Đông, Pasteur. Còn đi với anh, có bao giờ em không đòi về vùng quê.
Vinh vẫy tay gọi cô hầu bàn:
– Cho chúng tôi một chai Château Margaux 1961. Khai vị chạo tôm. Hai phần striploin và khoai tây nướng.
Người hầu bàn hân hoan ghi nhanh. Như Oanh lơ đãng nhìn xuôi về khu vực Hải Quân. Một chiếc thương thuyền cập cầu án ngữ tầm nhìn. “Chừng nào anh về Sài Gòn? Có nên gặp lại không?” Nàng nhớ trước khi rời Phú Quốc đã viết vội mấy dòng cho Võ Bằng. Nghĩ lại nàng thấy mình quá lãng mạn. Mới quen vài ngày đã vội hứa hẹn sẽ nhắn tin. Nàng quả có nhớ anh nhưng yêu thì chưa rõ. Nàng cũng thấy tình yêu vốn dành cho Vinh dường như vơi dần, không còn nhớ nhiều, không mong đợi gặp…
Giọng Vinh nhiệt thành:
– Tuần tới anh sẽ rất bận. Tổng Nha Thuế Vụ mở đại hội để duyệt lại các sắc thuế. Anh sẽ phải trình bày lý do cần tăng thuế, phải nghiên cứu sâu…
Bất kể hương vị thịt bò và rượu đắt tiền, Vinh say sưa khoe khoang nhiệm vụ quan trọng của mình, sự rành rẽ về thuế má. Nàng chầm chậm nhai, mắt nhìn Vinh, làm như đang lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu lấy lệ trước khi hớp rượu. Mỗi lời nói của Vinh nàng thấy sao nhạt nhẽo, rỗng tuếch. Nàng cứ mong chấm dứt bữa ăn, một bữa ăn xa hoa mà không ngon bằng tô hủ tiếu Thanh Xuân với ly cà phê đá.
***
Chín giờ, trước Đêm Màu Hồng đã đầy xe đậu. Vinh phải đậu khá xa. Hai người sánh bước dưới các đèn đủ màu dọc lề Tự Do như đôi nhân tình hạnh phúc nhất.
Ngay bậc thang đầu, mùi thuốc lá nồng nặc hòa mùi nước hoa đắt tiền. Gian phòng mờ ảo ánh đèn hồng: lãng mạn, nhưng ngột ngạt. Trên sân khấu, Phương Hoài Tâm đang hát Huyền Sử Ca Một Người Mang Tên Quốc.
Họ chọn bàn nhỏ gần sân khấu. Vinh gọi champagne Blanc de Blancs cho nàng, Budweiser cho anh. Đậu phộng, khô mực bày ra. Nàng hỏi
— Anh đến đây thường à?
— Chỉ đôi lần, khi không thể từ chối. Cuối tuần luôn dành cho em mà.
Như Oanh nhìn dàn nhạc. Bốn nhạc công: tay trống, guitar lead, guitar bass, saxophone. Và nhạc sĩ thủ piano: Phạm Đình Chương. So với ban Huỳnh Anh nàng thưởng thức tuần rồi thì chỉ bằng nửa.
Giọng Phương Hoài Tâm thật ngọt mà cũng lắm ngậm ngùi: “Chiều nao anh đi, anh về đất. Chiều nao anh đi, anh về nước.” Lời ca gợi nàng nhớ hai lần cùng anh rể và chị đi ủy lạo thương binh. Bệnh xá An Thới đơn sơ, còn nhiều thiếu thốn. Bác sĩ chỉ một. Y tá chỉ ba. Thân nhân thì xa xôi, phương tiện di chuyển hạn chế, hiếm khi đến thăm. Khi đến được thì chỉ còn viếng mộ.
Sự tương phản giữa Vinh và Bằng hiện lên rõ rệt: Một bên ồn ào, phô trương; một bên trầm lặng, chân thành. Một bên vũ trường, ca nhạc; một bên đầu sóng ngọn gió.
Nàng cố xét lại lòng mình. Tình yêu dành cho Vinh suốt bốn năm có thật là tình yêu hay chỉ là một thỏa mãn tình cảm của tuổi khát khao? Nàng đã từng hãnh diện với bạn bè có được một người yêu đẹp trai học giỏi, có chức quyền. Nhưng An Thới đã lột trần Vinh: một kẻ ba hoa, thích ăn chơi, không lý tưởng. Làm vợ Vinh chẳng khác nào sống trong biệt thự sang trọng mà không có cửa sổ. Nàng đã nghĩ cách rút lui nhưng xem ra chẳng dễ dàng gì!
Nàng nhấp một ngụm champagne. Ánh mắt dừng lại nơi Phương Dung đang hát Ai Nhớ Chăng Ai. Cái tựa lại gợi nhớ Võ Bằng. Giọng ca da diết như nói hộ lòng nàng: “Những gì tha thiết nhất trong đời. Những gì không nói nên bằng lời. Mà tim ta thì chơi vơi. Ai nhớ chăng ai…”
Vinh nghiêng người thì thầm:
— Em biết không, bên em, anh thấy thiên hạ đều thiếu may mắn!
Nàng im lặng. Chàng tiếp:
— Anh nghĩ, đời anh không em, chắc không sống nổi.
Nàng ngăn lại:
— Hãy để em thưởng thức. Toàn bản nhạc em thích.
Vinh nhìn lên sân khấu nhưng cử chỉ bực bội. Anh uống cạn bia, gọi thêm.
Ngọc Minh xuất hiện, giọng tươi vui mà xoáy vào nỗi niềm của Như Oanh: “Nếu anh về bên em, những năm sầu thương sẽ không còn…”
Hoài Bắc giới thiệu tiếng hát Thái Thanh. Như Oanh nắm bàn tay Vinh:
— Thần tượng của anh. Vui hén!
Giọng Thái Thanh vút cao: “Người đi qua đời tôi, không nhớ gì sao người…” Vinh bóp tay nàng, giọng run run:
— Đó cũng là điều anh muốn nói.
— Em hiểu mà. Nghe đi.
Vinh miễn cưỡng nhìn sân khấu, miệng lại khe khẽ hát: “Em đi qua đời anh, không nhớ gì sao em?”
Anh khui lon mới, uống chầm chậm, rồi đặt lon xuống bàn. Anh lấy một hôp nhỏ từ túi quần, mở nắp đưa trước Như Oanh, giọng trịnh trọng:
— Như Oanh thương yêu. Em làm vợ anh nghen.
Chiếc nhẫn hột xoàn lấp lánh gọi mời. Nàng giật nẩy, sượng sùng cứng cả người. Nàng ôm mặt, lắp bắp:
— Bất ngờ quá, em không biết nói sao?
Vinh mỉm cười, khuyến khích:
— Chỉ cần nói “Ừ”.
— Cho em thêm thời gian suy nghĩ.
— Em đã hứa sau ngày đi dạy.
— Nhưng… em cần thêm thời gian.
— Thời gian gì nữa? Em đã đi dạy một tuần rồi.
Giọng Vinh cao dần, vài người khách ngoái nhìn:
— Em có nghe anh nói không?
Như Oanh đứng dậy, nói khẽ:
— Ra ban công đi.
***
Ngoài trời, gió đêm Sài Gòn ùa tới, mát lạnh. Thành phố lấp lánh như tranh sơn dầu. Vinh khoanh tay, sốt ruột:
— Chuyện gì? Anh đang nghe.
Nàng hít sâu, tay bấu lan can, mắt nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình thản mà cương quyết:
— Hãy cho em thêm thời gian. Còn anh bắt em trả lời ngay…
— Rất dễ. Chỉ cần một tiếng: “Ừ”.
Nàng lặng thinh ngỡ ngàng. Từ chối thì không nỡ mà ừ càng khó khăn. Nàng chợt nhớ lời của chị: ‘Làm vợ lính biển lúc xa lúc gần, chia tay rồi tái hợp, tình yêu lúc nào cũng mới.” Nàng cũng đã chứng kiến hạnh phúc tuyệt vời của anh chị.
Nàng buột miệng:
— Anh Vinh, em trân trọng tất cả những gì anh đã dành cho em bốn năm qua. Bốn năm hoàn toàn hạnh phúc. Nhưng… giờ nghĩ lại, em thấy rõ không thể làm vợ anh. Em thành thật xin lỗi.
Mặt Vinh biến sắc, giọng lạc đi:
— Em nói giỡn chăng?
— Em lặp lại. Em không thể làm vợ anh.
— Không thể? Vì sao? Chúng ta đã đồng ý…
— Em từng đồng ý, nhưng em nhận ra mình không thuộc về thế giới xô bồ này. Em khao khát cuộc sống bình yên, chân thành hơn. Em sẽ xin đi dạy ở vùng biển nào đó…
Vinh nhìn nàng, lắc đầu:
— Anh nghĩ là em quá nông nổi. Chỉ là một ý nghĩ nhất thời!
Nước mắt nàng ứa ra:
— Không! Không phải nhất thời. Nó là tiếng gọi sâu thẳm từ trái tim. Em xin lỗi.
Vinh gằn giọng, lớn tiếng:
— Có phải vì ai khác không? Một tên hải quân nào đó ở An Thới? Sau bốn năm, em vứt bỏ chỉ vì một kẻ không danh phận? Sao không nghĩ, một ngày nào đó, người ta gọi em “Bà Bộ trưởng”?
Nàng quay đi, nước mắt tuôn dài nhưng lòng nhẹ dần. Ba nàng chưa từng lớn tiếng với nàng. Câu nói của Vinh đủ cho thấy con người thật của anh.
Nàng bước nhanh đến cầu thang. Lời ca tiếng nhạc rộn rã vui tươi của bản Tiếng Dân Chài đưa nàng bước từng bậc chua xót xuống dần. Từng ô gạch vuông trên lề đường Tự Do lùi dưới chân nàng. Tiếng Vinh gọi với theo:
— Như Oanh! Như Oanh! Dừng lại!
Những ô vuông tiếp tục lùi, nhanh hơn.
Vũ Thất
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét