Chương 15: Đêm Hai Lần Hải Pháo
Hoàng hôn phủ xuống biển, mặt nước nhuộm tím góc trời. Gió nhẹ như hơi thở dài của đại dương. Đài chỉ huy chăm chú theo từng nhịp báo khô khốc từ radar:
– Đối vật di chuyển hướng 070, vận tốc 8 gút, cách một hải lý rưỡi.
Võ Bằng cau mày, tính nhanh trên bàn hải đồ. Theo vị trí và hướng đi, có thể chiếc ghe từ Hòn Nghệ vào Lình Huỳnh. Ghe câu không ai về bến giờ này. Chỉ có thể đây là chuyến chuyển hàng lén lút. Phải chận xét.
Anh khẽ ra lệnh:
– Lái hướng bắc. Cho gọi pháo thủ đại liên và pháo đội 40 ly mũi vào vị trí.
Trung Úy Tài bấm máy phóng thanh lặp lại lệnh trên. Ba phút sau, hai khẩu súng báo cáo sẵn sàng khai hỏa. Võ Bằng mặc áo giáp, đội nón sắt và ra dấu mọi người làm theo.
Mặt trời đã chìm hẳn, mặt biển như trải tấm lụa đen ngòm. Anh cho lệnh tắt hết đèn.
Tiếng từ phòng chiến báo dội lên:
– Đối vật cách một hải lý. Hướng 11 giờ.
Võ Bằng xem lại vị trí chiến hạm, vị trí đối vật, tính thời gian gặp nhau rồi ra lệnh:
– Hai máy tiến 2. Lái hướng 010. Giám lộ sẵn sàng rọi đèn pha.
Tiếng báo máy giảm. Một quan sát viên rời vị trí leo lên tháp đèn. Không khí như đông đặc khiến nhịp thở mọi người ngắn đi.
Radar đếm lùi khoảng cách: 1000 yards, 700 yards, 500 yards. Một quan sát viên la lên:
– Báo cáo, thấy đối vật hướng 10 giờ.
Võ Bằng giương ống dòm. Trong mịt mùng không gian, một bóng dài lướt tới. Anh gằn giọng:
– Hai máy ngưng.
Mọi hơi thở như ngưng theo. Đài chỉ huy chìm vào lặng thinh.
Chợt tiếng Hạm Trưởng khẽ mà như rền vang:
– Chiếu đèn pha.
Một luồng sáng trắng xé ngang bóng tối. Chiếc ghe câu hiện rõ không xa mạn tả. Hai bóng người đang hối hả ném các kiện hàng xuống biển.
Giọng Võ Bằng vang lên đanh thép:
– Dừng tay lại. Ngưng ném. Tuân lệnh hay bị bắn.
Hai người tiếp tục hì hục. Rồi bất ngờ một tràng đạn nổ giòn. Những vệt lửa vụt sang chiến hạm, lốp bốp vào thành thép đài chỉ huy. Võ Bằng gầm lên:
– Tất cả phản pháo.
Đại liên 50 nổ rền. Đại bác 40 ly chát chúa. Trung Sĩ Linh chụp đại liên trên đài chỉ huy nhả nguyên thùng đạn. Mùi khét xộc vào phổi khiến tim ai nấy đập thình thịch. Võ Bằng định thần nhìn theo lửa đạn. Hai bóng người ngã gục. Nước bắn tung tóe. Chiếc ghe vỡ tung. Ván bay tứ tán.
Giọng Võ Bằng dứt khoát:
– Ngưng bắn. Các nơi báo cáo thiệt hại.
Điện thoại viên lặp lời từ các ổ súng:
– Đại bác vô sự. Đại liên vô sự.
Đèn pha quét qua mặt biển. Nước đỏ loang loáng. Các mảnh ván trôi lềnh bềnh. Ba sinh mạng mất hút vào lòng biển sâu. Võ Bằng lẩm bẩm: “Khó hiểu! Chỉ với một tiểu liên, họ dám chống lại cả chiến hạm! Sao lại chọn cái chết?” Một vị chua chát dâng lên cổ họng. Anh nghĩ, một ngày nào đó, dòng máu đỏ thẫm kia có thể là của chính mình.
Võ Bằng nghe Cố Vấn gọi máy về Toán Cố Vấn Vùng. Anh ghi diễn tiến vào Nhật Ký Hải Hành rồi xuống phòng truyền tin gửi công điện về An Thới: “TTBC*. Chiến hạm chận xét ghe. Địch nổ tiểu liên. Ta phản pháo. Kết quả: địch 3 chết chìm theo ghe. Tiếp tục tuần tiễu.”
***
Võ Bằng về phòng, cơn mệt ập đến như sóng ngầm. Anh chỉ kịp ngả lên giường, ngủ thiếp. Khi tỉnh dậy, đã quá nửa đêm. Anh mừng không ai gọi, tức là mọi sự bình yên. Nhưng lo âu vẫn thôi thúc, anh hối hả lên đài chỉ huy.
Bầu trời sao giăng dày đặc. Vài cụm mây lặng lờ. Nửa mảnh trăng chếch sáng, ánh bạc trải lên biển phẳng lặng. Anh đứng im, thở một hơi dài. Âm vang tiếng súng như còn vọng trong tai. Anh nghĩ đến cha mẹ, vợ con của những kẻ chết chìm. Nỗi đau của họ bao giờ mới nguôi? Vì đâu mà phải vào Nam để chết?
Súng đạn đã chìm theo họ, đúng là phe ta bớt đổ máu. Nhưng trong anh vẫn dấy lên mặc cảm giết người. Và trớ trêu thay, chính “thành tích” ấy sẽ được ghi vào quân bạ, tính điểm thăng cấp. Võ Bằng thở dài. Giờ đây, anh thấm thía thế nào là gánh nặng của một cấp chỉ huy: một mất một còn, giết hay bị giết!
Anh lặng lẽ ngồi lên ghế. Vẫn tiếng sóng rì rào nhưng giờ nghe như tiếng thì thầm nhắc nhở: “Không có lựa chọn nào khác đâu, Hạm Trưởng Võ Bằng ơi!”
***
Tiếng loa vang lên xé tan suy tưởng:
– Đài Chỉ Huy. Có đối vật hướng 10 giờ, khoảng cách 20 hải lý.
Hai mươi hải lý, xa thế mà radar bắt được? Chắc chắn phải là một con tàu lớn.
Võ Bằng hỏi lại cho chắc:
– Radar. Xác nhận đó là đảo hay đối vật di chuyển?
– Thưa, đối vật di chuyển, hướng Đông, vận tốc 18 gút.
Một luồng rờn rợn chạy dọc sống lưng anh. Hướng Đông chính là tiến đến Hòn Ngang, một đảo hoang. Thương thuyền nào lại đi hướng này? Không, đây chỉ có thể là tàu xâm nhập. Và vận tốc của nó lại nhanh hơn tàu mình!
Võ Bằng nhìn hải đồ. Chiến hạm cách Hòn Ngang về phía Bắc hai hải lý. Tàu xâm nhập cách 20 hải lý về phía Đông. Rút kinh nghiệm lần trước, chận đường nó, nó bỏ chạy, lại đuổi không kịp. Anh quyết định chạy nhanh đến Hòn Ngang rồi tắt máy thả trôi. Biết đâu radar địch lầm tưởng tàu ta là đảo.
Anh nói vào ống loa:
– Phòng chiến báo. Có Hạm Phó ở đó?
– Có tôi, thưa Hạm Trưởng.
– Tốt. Hãy quan sát kỹ. Thường xuyên cho khoảng cách, hướng và tốc độ đối vât.
– Nhận rõ.
– Liên tục báo độ sâu.
– Nhận rõ.
Khi Hòn Ngang đã hiện lờ mờ, độ sâu 5 fathom, Võ Bằng cho tắt máy tàu. Điều anh lo là dù gió nhẹ nhưng chiều thổi vào Hòn Ngang. Anh hỏi:
– Radar. Cách bờ đảo bao xa?
– Thưa, 110 yards.
– Báo tôi biết khi còn 100 yards.
Võ Bằng quay sang sĩ quan đương phiên:
– Tắt hết đèn. Darken ship! Giám Lộ, sẵn sàng đèn hiệu.
Rạch Gầm hòa mình vào bóng tối. Chỉ còn ánh đèn đỏ từ các bảng điều khiển trên đài chỉ huy hắt lên gương mặt các quan sát viên trông như ma biển.
***
Một giờ nặng nề trôi qua. Nửa vầng trăng chênh chếch. Biển tỏa màu bạc lóng lánh lân tinh. Một nhân viên la lên:
– Trình Hạm Trưởng. Đã thấy đối vật mờ mờ hướng 9 giờ.
Võ Bằng nâng ống dòm. Rõ ràng là tàu lớn, có thượng tầng và phòng lái nhưng không đèn hải hành. Anh hít một hơi thật sâu, giọng dõng dạc, rành rọt, quyết đoán:
– Cho nhiệm sở tác chiến!
Tiếng còi kêu rền, tiếng chân rầm rập và tiếng nạp đạn, mở khóa an toàn. Điện thoại viên truyền lệnh Hạm Trưởng đến các khẩu pháo:
– Nếu bị bắn, phản pháo tức khắc. Khẩu 76 ly ưu tiên triệt hạ đài chỉ huy và khẩu pháo trước mũi.
Tiếng từ phòng chiến báo:
– Đài Chỉ Huy. Khoảng cách đối vật: một hải lý.
Võ Bằng nói lớn:
– Giám Lộ, đánh đèn hỏi nó là ai!
Ánh đèn mới chớp vài lần, lửa từ tàu địch lóe lên, rồi tiếng pháo gầm, đạn ào ào bay tới. Mọi loại súng đồng loạt phản pháo. Mặt biển rực lửa. Hai quả pháo địch rơi sát mạn trái Rạch Gầm, nước bắn túa lên sàn. Võ Bằng hét:
– Giám Lộ. Leo xuống!
Nhiều đốm lửa vụt qua đài chỉ huy. Sĩ quan đương phiên kêu to:
– Ối, tôi trúng đạn…
Võ Bằng bước nhanh tới Thiếu Úy Đức, thấy lờ mờ anh ôm bả vai, máu ướt áo, rên rỉ. Anh bảo một quan sát viên dìu Thiếu Úy Đức xuống phòng y tế. Thủy thủ Đạt nhanh nhẹn thi hành.
Đúng lúc đó, một quả nổ ngay sau lái, hất tung sóng lên cao như mái vòm trắng. Một cầu lửa nổ bùng ở mũi. Lửa bắn tứ tung. Những tiếng la hét, hốt hoảng nhưng không ai bỏ chạy. Tiếng điện thoại viên run run:
– Trình Hạm Trưởng, khẩu 76: 1 bị thương nặng, hai nhẹ. Đại liên 50 tả hạm: một nhẹ.
Đài chỉ huy rung rinh dữ dội. Tiếng súng phản pháo vẫn rền vang. Võ Bằng hét:
– Toán cứu thương đến ngay khẩu 76.
Ánh lửa bùng lên phía tàu địch. Một lỗ thủng toang hoác trên vách đài chỉ huy. Một ánh lửa khác ở mũi mang theo thân người tung cao. Những hình dáng ngã quỵ. Tàu địch đang quay đầu, trình diện nguyên hông phải. Một quả đạn 76 ly bay tới nổ banh mạn giữa, kế tiếp một quả ngay sau lái. Trong ánh sáng bập bùng, thân tàu địch chao nghiêng. Nhiều bóng đen chạy loạn xạ. Lái tàu chúc xuống rồi chìm dần…
Võ Bằng hét:
– Ngưng bắn!
Khói mù mịt phả vào mặt, mùi thuốc súng hăng hắc xộc vào lồng ngực khiến anh choáng váng. Anh nắm chặt thành đài, ra lệnh đổi hướng, tiến đến nơi tàu địch chìm.
Một sự im lặng lạ thường ập xuống, chỉ còn tiếng rên rỉ vẳng lại từ phía xa và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Lại thêm một đối vật chìm sâu. Lại thêm những sinh mạng ra đi vĩnh viễn.
Võ Bằng gọi Phòng truyền tin gửi ngay công điện thượng khẩn về Vùng: “TTBC*. Bị tấn công tại Hòn Ngang. Bị thương 2 nặng (1 sĩ quan, 1 nhân viên), 3 nhẹ. Tàu địch đang chìm. Xin chỉ thị.”
Anh nói vào miệng loa:
– Hạm Phó lên ngay đài chỉ huy.
Giọng Hạm Phó vang lên:
– Nhận hành, thưa Hạm Trưởng.
Cố Vấn có mặt trên đài chỉ huy từ nhiệm sở tác chiến, e dè hỏi:
– Xin lỗi, thương binh được đưa về An Thới hay Rạch Giá? Nếu là Rạch Giá tôi sẽ cho xe cứu thương chờ sẵn tại bến đò.
– Tôi đã báo Vùng, đang chờ. Cám ơn nhiều.
Đèn pha quét sáng, Võ Bằng bắt gặp hàng chục phao dầu loang và bốn người còn sống sót bám lấy phao, yếu ớt vẫy tay. Anh ra lệnh:
– Nhận còi nhiệm sở vớt người!
Nhân viên thả thang dây cho họ leo lên. Chỉ một người ì ạch lên tới sàn tàu. Ba người còn lại, tiếp tục bám phao. Người được cứu thì thào:
– Họ bị thương, không leo được.
Hạm Trưởng cho lệnh thả ca nô. Ba người được kéo lên. Cả bốn được đưa đến sân mũi. Một thủy thủ cầm súng canh gác.
Võ Bằng giao đài chỉ huy cho Hạm Phó. Anh và Cố Vấn đến phòng y tá thăm Thiếu Úy Đức và bốn nhân viên bị thương. Tất cả đã được băng bó và săn sóc cẩn thận. Anh nói lời trấn an từng người rồi cả hai tiến về mũi tàu. Chóp mũi bị bắn vỡ nát, bay mất trụ cờ. Vẫn còn may, quả đạn chỉ cần chệch một chút là cả pháo đội 76 ly đi đong.
Anh vô tuyến đến trao công điện thượng khẩn: “Ngợi khen quý chiến hạm đánh chìm tàu địch. Đưa 3 nhân viên bị thương nhẹ về An Thới. HQ 3803 tiếp nhận đưa hai nhân viên nặng về bến đò Rạch Giá. Xe cứu thương Mỹ chờ sẵn. Điểm hẹn: Hòn Sơn Tế 1. Giờ gặp 5:00 AM.”
Anh thảo công điện đưa vô tuyến viên: “TTBC*. Nhận hành. Tin thêm: Mũi hư hại khá nặng. Vớt 4 địch trong đó 3 bị thương. Kính đề nghị giao chính quyền Rạch Giá.”
Võ Bằng và Cố Vấn trở lên đài chỉ huy lúc 4 giờ 15, đủ thì giờ xuôi nam đến điểm hẹn, nếu không gặp biến cố mới…
Vũ Thất
Ghi chú:
* TTBC:Trân trọng báo cáo

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét