Thiên Đường Là Đây
1.
Hồng sống ấm êm với chồng
được năm năm, có một con gái đầu lòng và đang mang thai đứa thứ hai thì giông
bão “Ba Dòng Thác Cách Mạng” từ Miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa rầm rập tiến vào Miền
Nam Tự Do của nàng. Gia đình Hồng hoảng
hốt lo sợ đang tính hai đường: một là di tản ra ngoại quốc lánh nạn Cộng Sản,
không di tản được thì tản cư về quê Hồng ở Vĩnh Long lánh nạn bom đạn.
Hôm ấy, Xuân ra ngoài lo tìm đường di tản trong khi nàng mang đứa con gái
đang bị sốt cao đi bác sĩ khám bệnh. Bác sĩ nghi đứa bé bị sốt xuất
huyết, cần đưa vào bệnh viện cứu chữa gấp.
Hồng đang quýnh quáng
lo sắp quần áo để đưa con gái vào bệnh viện thì nghe tiếng gõ cửa. Ra mở cửa nàng ngạc nhiên
khi thấy Kim, người bạn thân cùng học Gia Long với nàng và cùng trúng tuyển vào
Viện Hán Học nhưng bỏ cuộc, không học. Cô ta đột ngột đến tìm
nàng chắc có chuyện gì đây, không phải đến chơi bình thường. Bấy lâu nay,
nàng biết Kim là một cán bộ Việt Cộng nằm vùng. Nàng đoán rằng Tổ Chức của Kim không bố trí
cô ta hoạt động ở Huế mà cần Kim ở trong Sài Gòn nên cô ta không
theo học ở Viện Hán Học. Hồng nhìn bạn với vẻ e ngại nhưng
cũng lịch sự mời cô ta vào nhà và liếc
mắt nhìn xem có kẻ lạ mặt nào lảng vảng quanh nhà không. Tại sao Kim
lại tìm nàng vào giờ phút này? Kim muốn sách động nàng "vùng lên nhân dân Miền Nam anh
hùng?" Nàng không dại đâu. Trong tình thế dầu sôi lửa bỏng
như thế này, quậy thêm cho mau mất nước hay sao? Thấy Hồng bụng mang dạ chửa
và đang bối rối vì đứa con bị bệnh nên Kim hỏi thăm ba điều
bốn chuyện rồi ra về. Nàng tiễn bạn ra cửa và thầm cám ơn Trời
Phật đã độ trì, khiến cho bạn ra về sớm.
Một lát sau, Xuân về đến nhà với bộ
mặt đầy thất vọng. Anh nói:
- Em bụng to thế này,
con còn nhỏ thế kia làm sao chen lấn, leo trèo vào Tòa Đại Sứ Mỹ
hoặc xuống tàu Hải Quân được. Anh có ghé qua nhà anh Quân xem có thể
giúp chúng ta một chỗ trên máy bay không nhưng cả gia đình anh ấy đã
vào ở trong phi trường Tân Sơn Nhất, anh không gặp ai cả. Chúng ta
là dân sự, thôi thì đi không được mình ở lại chịu cực khổ mà sống
đoàn tụ với nhau cũng tốt lắm rồi.
Hồng thiểu não đáp lại:
- Bỏ ý định di tản đi, anh ơi.
Con bị bệnh sốt xuất huyết rồi, phải nhập bệnh viện gấp đây.
Thế rồi hai vợ chồng cho con vào nhà thương, ôm
mền chiếu nằm ở hành lang, hi vọng địa điểm nhân đạo này không nằm trong mục tiêu pháo
kích của quân Miền Bắc. Hồng chỉ lo sinh mạng của con nên nàng ở miết
trong bệnh viện, chiến cuộc bỏ ngoài tai. Khi Tổng Thống Ba Ngày Dương
Văn Minh tuyên bố đầu hàng vào 10 giờ sáng ngày 30-4-1975 cũng là
lúc con nàng hết bệnh, được cho về nhà. Ra ngoài bệnh viện, Hồng ngỡ ngàng, ngơ ngác
không tin Miền Nam mất nhanh như
vậy. Cuộc chiến chấm dứt một cách thảm hại!
Như mọi người dân
miền Nam, vợ chồng Hồng được nghe cán bộ Tuyên Giáo của “Nhà
Nước Cách Mạng” tuyên truyền rằng: Chế Độ Xã Hội Chủ Nghĩa là
một chế độ ưu việt, một chế độ bình đẳng tuyệt đối, không
có người bóc lột người, mọi người làm việc theo năng lực hưởng theo nhu cầu.
Thật là Thiên Đường nơi hạ giới! Vợ chồng nàng được nhà nước mới
lưu dụng, nàng tiếp tục đi dạy, chồng nàng tiếp tục làm ở sở
cũ. Song chuyện đời không như đầu óc đơn thuần của người Miền
Nam suy nghĩ. Không bao lâu, lệnh "học tập chính sách của nhà
nước" được ban hành: 10 ngày cho cấp úy, một tháng cho cấp tá và
tướng. Không có tắm máu, chỉ có học tập thôi. Dù sao cũng là
người Việt Nam với nhau cả mà. Vậy là tốt rồi, đòi hỏi gì hơn!
Ngày trước Xuân chỉ có thụ
huấn quân sự mấy tháng ở Quân Trường Thủ Đức, sau đó anh được biệt phái về
lại cơ quan cũ với cấp bậc Chuẩn úy, rồi sau hai năm tự động lên Thiếu Úy. Khi chàng mang lon Trung Úy thì Miền Nam
mất. Thấy Xuân chưa có một ngày cầm súng ra chiến trận bắn chết một người
nào thuộc Bắc quân cả, không có nợ máu với Cách Mạng cho nên nàng cũng không lo
lắng gì mấy. Khi anh đi trình diện với “anh em” Miền Bắc, nàng
sắp xếp cho anh chỉ một ít quần áo, thuốc men, không lương khô,
không nhiều tiền bạc. Chỉ mười ngày thôi mà, xài có bao nhiêu!
Nàng đang lo lắng cho đứa con sắp sanh và đang đối diện với
thiếu hụt tiền bạc. Lúc trước, với hai đầu lương, gia đình nàng
tiện tặn lắm mới đủ sống. Bây giờ chỉ còn một đầu lương
nhà giáo của nàng thì làm sao cho đủ đây! Nàng lại sắp
sanh. Lo thân và con còn chưa xong, làm sao lo được cho người đang
"học tập" cho nên nàng chưa kịp mong chờ thì mười ngày đã qua.
Quá ngày mà bóng chồng biệt tăm, nàng bắt đầu thắc mắc, tìm người
đồng cảnh hỏi thăm. Bi quan ập đến. Theo sự đánh giá của
chính quyền mới, Xuân thuộc loại “ác ôn”: Sĩ Quan Biệt Phái
đồng nghĩa với tình báo CIA của Mỹ, sẽ bị tù không có ngày ra. Nàng
bắt đầu nghĩ đến Kim, mong một ngày nào
bạn đến chơi đột ngột như lần vừa rồi, nàng sẽ nhờ "cứu khổn
phò nguy." Chờ hoài mà bặt vô âm tín, đành chấp nhận sống cùng
hoàn cảnh với Ngưu Lang - Chức Nữ.
Thế là Hồng "đi biển
mồ côi một mình," đơn độc nuôi con. Tiếp theo, Nhà Nước Cách
Mạng đổi tiền: 500 đồng tiền của VNCH bằng 1 đồng cụ Hồ, và mỗi gia đình chỉ
được đổi tối đa trăm ngàn đồng cũ ra 200 đồng tiền mới. Vét túi Hồng chỉ đủ tiền để đổi được 100 đồng
tiền mới, lương nhà giáo của nàng chỉ có 54 đồng một tháng. Ngân sách gia đình thiếu hụt trầm
trọng. Từ những món trang sức ngày cưới của Hồng đến máy móc cần dùng
trong nhà, chúng lần lượt đội nón ra đi để nàng có thể nuôi con, nuôi mình, và
nuôi chồng trong tù. Nàng không giàu
để có nhiều đồ vật giá trị mà "hô biến" thành cơm áo gạo tiền.
Ở thời điểm đó, ai ai cũng thủ thân nên những món nàng đem bán xuống giá thảm khốc,
nhưng nàng cũng đành bấm bụng mà bán. Tiền mồ hôi nước mắt của vợ chồng
nàng tiết kiệm gởi trong ngân hàng coi như biếu không cho những “Người
Thắng Cuộc.” Cuộc sống ngày càng khó khăn khiến căm hờn trong lòng
nàng nổi dậy. Hồng giận và căm thù những người tàn hại đất nước dân
tộc. Nàng giận luôn Kim, kẻ tiếp tay. Lòng dặn lòng nếu có dịp
gặp lại, nàng sẽ sỉ vả bạn một trận nên thân. Không còn là bạn
nữa, chỉ là kẻ thù thôi!
2.
Lịch sử tái diễn, chính
sách “Phần Thư Khanh Nho” (đốt sách chôn học trò) của Tần Thủy Hoàng hơn
2000 năm trước lại xảy ra ở Việt Nam vào cuối Thế Kỷ 20! Hồng nhìn tủ sách của mình mà lòng xót
xa. Nhịn ăn nhịn mặc để dành tiền mua sách là chuyện nhỏ, nàng
không tiếc, chỉ tiếc công phu, thì giờ nàng bỏ ra để tìm kiếm, góp nhặt
từng quyển sách có giá trị. Đó là điều
làm nàng đau lòng vô cùng. Đốt sách không khác nào hủy đi
tim óc của các tác giả và thiêu rụi cả nền văn học của Miền
Nam. Hồng rất đau lòng nhưng giữ chúng
sẽ mang họa vào thân. Là một gia đình
"ngụy quân ngụy quyền," nhà nàng sẽ là “đối tượng” cho các
"quan" ở phường, khóm, quận dòm ngó, sẽ có ngày bị họ vào nhà kiểm
tra. Nếu tìm được sách của Miền Nam, họ
sẽ tịch thu và nàng bị bắt bớ hoặc làm khó dễ. Nếu nàng vào tù nữa thì ai
nuôi con đây? Bỏ thì thương, vương thì
tội hay là mình nhờ kẻ khác giữ giùm
vậy. Nhưng ai là người có thể gìn giữ gia sản này của dân tộc
đây? Suy đi nghĩ lại, nàng thấy chỗ an toàn nhất là nhà của các người
Cộng Sản Trí Thức còn tâm huyết với nền văn học nước nhà. Cả tháng nay,
các thầy cô giáo Miền Nam phải học tập Lý Thuyết Mác - Lê và chính sách của Nhà
Nước Xã Hội Chủ Nghĩa đối với nền giáo dục tại Miền Nam. Trong số giảng viên các khóa học, có một vị
trông sáng sủa, không phải loại răng đen mã tấu mà thuộc giới trí
thức bị kẹt lại Miền Bắc. Đây là
một người quý sách, có thể tin tưởng để giao lại tài sản tinh thần
quí báu của nàng. Hồng quyết định sẽ mang sách trao cho ông ta vào ngày
bế giảng.
Những suy nghĩ trên
làm Hồng nhớ lại những ngày
học ở Huế, nàng đã bỏ công sưu tầm từ số đầu tiên bộ sách Đại Học, một số sách
nghiên cứu, và sách dịch về Văn và Sử của các giáo sư Đại Học Huế.
Khi về Nam, nàng bán đổ bán tháo chiếc xe đạp là vật có giá nhất của
nàng, còn tất cả tài liệu về văn sử và sách vở này nàng giữ lại và nhờ
Quang mang về giùm dần dần trước khi từ giã Huế. Hồng gói sách, bỏ chúng
vào thùng giấy để cho đi mà rơi nước mắt, tiếc công mình sưu tầm và công của
Quang đem về.
Hình ảnh Quang đèo
thùng sách sau chiếc Vélo Solex và
bao nhiêu kỷ niệm Hồng cố gắng chôn sâu mấy năm lại rầm rập quay về, thật
rõ rệt trong tâm khảm. Càng bị nàng xua
đuổi, chúng lại càng ngoan cố không chịu rời.
Bất lực, nàng để mặc chúng hoành hành, cho nước mắt tuôn rơi. Khi
khóc đã chán chê, nàng thu dọn lại sách vỡ và phân loại quyển nào mang đi
cho, quyển nào để chúng nó tịch thu lập thành tích, xếp thành hai
đống. Vừa làm Hồng vừa cay đắng nghĩ rằng quả thật nàng không
còn được chút tình nào trong tim Quang cả. Hồng đoan chắc anh
đã ra đi, trong tay anh có cả một phi đoàn, thế mà anh đã không nghĩ tới
nàng, không tìm cách giúp đỡ gia đình nàng để nàng thân tàn ma dại như thế
này. Anh đã từng mang sách đến nhà cha mẹ nàng, làm sao quên địa
chỉ được, chỉ trừ khi anh thật sự muốn quên. Trong khi đó, anh Quân
của nàng đã chiến đấu tới cùng để giờ đây bóc lịch ở rừng
già Miền Bắc. Nghĩ tới đó, nàng chua chát nhận thấy
mình đã trao lầm tình yêu cho một người bạc bẽo. Lòng nhủ lòng
phải cương quyết xóa sạch hình bóng anh chàng "bạc tình lang" đó,
nàng đứng lên làm việc để tìm quên.
3.
Trong lúc đấu tranh
với xã hội để tìm đường sống, con người có nhiều sáng tạo. Nhiều nghề mới được xuất hiện và phát triển
như: "nghề" bơm viết bi, lộn cổ áo, dán bao bì, mua đồng sắt vụn, bôm
xe đạp, lộn xích xe đạp, bán đá cục, xe đạp
ôm, may áo bằng bao bột mì, đan giỏ mây tre v.v... Riêng
Hồng, nàng tìm được một nghề phụ bên cạnh nghề chính dạy học. Đó
là nghề "phe phẩy." Nghề
này phát triển mạnh nhất vào thời “Bao Cấp Hậu Giải Phóng.”
Thành phần "hồ hởi phấn khởi" tham gia đội ngũ "phe
phẩy" này đủ hạng người từ trí thức tới dân ngu khu đen, từ
già tới sồn sồn và tre trẻ. Hai chữ "phe phẩy" này
là chữ được các "quan Cách Mạng" sáng tạo gán
cho những người ra chợ trời đứng tìm mối có hàng lậu, hoặc đồ
vật cũ để mua đi bán lại kiếm chút tiền lời mà sống. Bù đầu tìm
cách sinh tồn trong hoàn cảnh chồng tù, con dại, Hồng vất tất cả quá khứ
sau lưng, vừa chèo vừa chống để con thuyền gia đình khỏi bị chìm trong cơn bão
dữ đó. Nhờ vậy mà nàng không còn hơi sức và thì giờ để nhớ tới quá
khứ lãng mạn nên thơ của nàng nữa.
Tháng năm trôi qua Xuân vác
tấm bằng "tốt nghiệp Đại Hộc Máu khóa Cử Nhân 4 năm" về nhà
"khoe" với Công An Phường Khóm để được "các quan nâng
đỡ," tìm cách giữ an ninh cho khỏi bị đồng bào ''trả thù" vì tội làm
CIA cho địch. Vốn là "cháu ngoan Bác Hồ," vợ chồng nàng lúc nào
cũng ngoan ngoãn nghe theo lời Bác dạy: “Không gì quý hơn độc lập tự
do” nên tìm cách khước từ "sự ưu ái" này bằng
cách làm một nghề mới. Đó là “nghề” Tìm Đường Đi Chui. Nàng tiếp tục
vay mượn, bán cả áo dài đẹp, chiếc Honda làm chân, để làm lộ phí cho
anh "hành nghề." Bài học vỡ lòng Có Chí Thì Nên và Thất Bại Là
Mẹ Thành Công từ thuở tiểu học được vợ chồng nàng áp dụng triệt để.
Quả thật, sau vài lần “chui” không lọt, Xuân đến được nước láng giềng có
nhiều người sùng Đạo Phật nhưng cũng lắm kẻ cướp biển. May nhờ phước
đức ông bà cha mẹ để lại Xuân an toàn
lên bờ và được định cư ở nước Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Anh đã
liều mạng với sóng to gió lớn nơi biển cả có đầy dẩy hải tặc mà tìm
cách từ giã “Thiên Đường Xã Hội Chủ Nghĩa” để ôm chân “Đế Quốc
Đầu Sỏ” và tình nguyện chịu cho bọn Tư Bản đang “giẫy chết” bóc
lột anh. Vì không đủ tiền nên mẹ con Hồng đành ở lại với “Thiên Đường Hạ
Giới,” chờ anh bảo lãnh hoặc gởi tiền đi chui sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét