Thứ Năm, 27 tháng 8, 2020

Cốc Cuối Tuần: Mộ Ca (Đỗ Chiêu Đức & Trần Văn Lương)

 Thưa Tiền Bối,

        Hơn tuần nay bận theo con cháu đi "du sơn" ở Colorado, nên họa vận muộn. Kính mong lượng thứ cho sự chậm trễ nầy. Chân thành cáo lỗi !
                                                                      Đỗ Chiêu Đức

HỌA VẬN :

      暮歎                           MỘ THÁN

日暮斜陽風颯吹,     Nhật mộ tà dương phong táp xuy,
隻身異國不知歸。     Chích thân dị quốc bất tri qui.
離群戰馬愁無路,     Ly quần chiến mã sầu vô lộ,
敗陣英雄嘆落暉。     Bại trận anh hùng thán lạc huy.
避難多年多少恨,     Tị nạn đa niên đa thiểu hận,
偷生已老已來稀。     Thâu sanh dĩ lão dĩ lai hi.
山河猶在難回顧,     Sơn hà do tại nan hồi cố,   
海闊天高獨淚垂。     Hải khoát thiên cao độc lệ thùy !
               杜紹德                                   Đỗ Chiêu Đức
  
                   


* Nghĩa bài thơ :
                            Lời Than Lúc Chiều Tàn

       Trời về chiều gió thổi phần phật trong ánh tà dương; một thân một mình ở nơi nước khác không biết ngày nào mới trở về. Như con chiến mã lìa đàn buồn vì không còn đường tiến bước; tựa anh hùng bại trận than thở trong ánh nắng chiều tàn. Tị nạn bao nhiêu năm nay không biết nuốt bao nhiêu là hận oán; sống kiếp sống thừa nay đã gìa đã vượt tuổi cổ lai hi. Núi sông thì vẫn còn đó nhưng khó mà nhìn ngắm lại được; biển rộng trời cao riêng mình nhỏ lệ mà thôi !

* Diễn Nôm :
                               MỘ THÁN
                      
                              


                    Trời chiều nắng nhạt gió chiều lay,
                    Chiếc bóng nước người về với ai.
                    Chiến mã lìa đàn đường hết lối,
                    Anh hùng bại trận nắng tàn phai.
                    Bao năm tị nạn lòng ôm hận,
                    Mấy thuở sống tàn tuổi cổ lai.
                    Sông núi vẫn còn thôi ngóng đợi,
                    Trời cao biển rộng lệ tuôn dài !
    Lục bát :
                    Trời chiều gió cuốn nắng phai,
                    Nước người chiếc bóng ai hoài một thân.
                    Lìa đàn chiến mã bâng khuâng,
                    Anh hùng bại trận than trong nắng tàn.
                    Bao năm tị nạn hận tràn,
                    Sống thừa tuổi đã vượt hàng cổ lai.
                    Núi sông còn đó chưa phai,
                    Trời cao biển rộng khiến ai lệ trào !

                                          Đỗ Chiêu Đức
             
                                       ******

Kính gửi quý vị trưởng thượng và quý anh chị con cóc cuối tuần.

 

Dạo:

       Chiều tàn, khúc hát buồn rơi,

Hoang mang cất bước, lệ khơi đôi dòng.

 

Cóc cuối tuần:

 

       暮 歌

 

      ,

      .

      ,

      .

      ,

      .

      ,

      .

                陳 文 良

 

Âm Hán Việt:

           Mộ Ca

Nhật tàng, địa ám, lãnh phong xuy,

Lão giả lộ bàng một xứ quy.

Luy nhạn ly quần truy cựu tích,

Hắc vân kiến bích trở tàn huy.

Nhân tâm dĩ biến, phì nhan hách,

Quốc vận hoàn nguy, bạch phát hy.

Hải thượng phù bi ca nhất khúc,

Man han cử túc, lệ châu thùy.

          Trần Văn Lương

  

Dịch nghĩa:

          Khúc Ca Chiều

Mặt trời ẩn, mặt đất tối, gió lạnh thổi,

Ông lão (đứng) bên đường không có chốn về.

(Con) nhạn gầy lìa đàn đi tìm dấu vết cũ,

Mây đen dựng bức tường ngăn chận nắng tàn.

Lòng người đã thay đổi, khuôn mặt béo phì (nay đà) đỏ ửng,

Vận nước vẫn còn khốn khổ, (những) đầu tóc trắng (đã) ít đi.

Trên (mặt) biển (nổi) trôi một khúc ca buồn,

Hồ đồ nhấc chân bước, giọt lệ rơi.

 

Phỏng dịch thơ:

     Khúc Ca Chiều

 

Ngọn gió chiều day buốt thịt da,

Bơ vơ tuổi hạc biết đâu nhà.

Thiết tha nhạn ốm tìm hương cũ,

Vần vũ mây đen cản nắng tà.

Tóc trắng thương quê đà rớt rụng,

Lòng son nhớ nước cũng phôi pha.

Trùng khơi vẳng khúc ca buồn đó,

Bước nhỏ long đong, lệ vỡ òa.

              Trần Văn Lương

                 Cali, 8/2020



























 

 

Lời than của Phi Dã Thiền Sư:

 

    Than ôi, chiều xuống, lữ khách già không có một

chốn để về.

    Lòng người đà thay đổi mà vận nước còn mãi

nổi trôi.

    Bao năm rồi khúc ca buồn từ mảnh đất quê nhà

 khốn khổ vẫn tiếp tục vất vưởng bồng bềnh trên

 biển cả, vượt trùng khơi đến khắp các mảnh đất

 tạm dung, không biết bao giờ mới dứt!

    Hỡi ơi!

--

Không có nhận xét nào: