Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

Góc Cổ Thi: Thu Chí của Nguyễn Du (bài viết Mailoc) & Các thi hữu Vườn Thơ Thẫn

Thu Chí (I) *
Hương Giang nhất phiến nguyệt 
Kim cổ hứa đa sầu 
Vãng sự bi thanh trủng 
Tân thu đáo bạch đầu 
Hữu hình 
đồ dịch dịch 
Vô bệnh cố 
câu câu 
Hồi thủ Lam Giang phố 
Nhàn tâm tạ 
bạch âu.
 *Bài thơ nầy là một trong 39 bài trong Nam Trung Tạp Ngâm thời kỳ Ông làm quan ở
Quảng Bình và Huế (1804-1814 ) Năm 1804, Nguyễn Du cáo bệnh, xin về hưu, từ quan, nhưng chỉ được có hơn một tháng thì có chỉ vua triệu vào cung giữ chức Đông các điện học sĩ, nên đành phải đi. Bài "Phượng Hoàng lộ thượng tảo hành" làm lúc lên đường trẩy kinh (tháng giêng năm Ất Sửu, 1805). 
Dch nghĩa 
           THU TỚI
 
Sông Hương một mảnh nguyệt 
Xưa nay gợi không biết bao nhiêu mối sầu 
Chuyện cũ chạnh thương mồ cỏ xanh 
Thu mới tới trên đầu tóc bạc 
Có hình nên phải chịu vất vả 
Không bệnh mà lưng vẫn khom khom 
Ngoảnh đầu trông về bến sông Lam 
Lòng nhàn xin tạ từ chim âu trắng
 
Dịch Thơ 
           THU TỚI
 
Dòng sông Hương một vầng trăng sáng ,
Từ cổ kim lai láng tơ sầu .
Mộ xanh chuyện cũ rầu rầu ,
Ngập ngừng thu tới mái đầu hoa râm .
Mang hình hài xót thân vất vã ,
Chưa bệnh hoạn lưng đã khòm rồi ,
Bến Lam mặt ngoảnh trông vời ,
Hải âu từ tạ chơi vơi trong lòng .
                Mailoc phỏng dịch
*******

Thu Chí (II) *
      THU TỚÍ
Tứ thì hảo cảnh vô đa nhật, 
Phao trịch như thoa hoán bất hối. 
Thiên lý xích thân vi khách cửu, 
Nhất đình hoàng diệp tống thu lai. 
Liêm thuỳ tiểu các tây phong động, 
Tuyết ám cùng thôn hiểu giốc ai. 
Trù trướng lưu quang thôi bạch phát, 
Nhất sinh u tứ vị tằng khai.
 *Bài thơ nầy nằm trong Thanh Hiên Thi Tập trong phần Mười Năm Gió Bụi
Thanh Hiên thi Tập g ồm 78 bài có thể chia làm 3 phần :
A-      Mười Năm Gió Bụi (1786-1795) thời gian lẫn trốn ở Quỳnh Côi
B-      Dưới Chân Núi Hồng (1796-1802) , về ẩn ở quê nhà .
C-      Làm quan ở Bắc Hà (1802-1804)
Dch nghĩa 
Trong bốn mùa, không được mấy ngày cảnh đẹp. 
Thời gian vun vút trôi qua như thoi đưa, gọi không trở lại. 
Trơ trọi một mình ngoài ngàn dặm, nơi đất khách đã lâu ngày, 
Giờ đây một sân đầy lá vàng thu đưa đến. 
Ngọn gió tây lay động bức mành trước gác nhỏ, 
Nơi thôn xóm, sương xuống mịt mù, tiếng tù và buổi sớm nghe đến não nùng! 
Thời gian thấm thoắt làm cho mái tóc chóng bạc. 
Nghĩ mà ngậm ngùi, suốt đời ta chưa hề gỡ được mối u sầu
.

Dịch Thơ
        THU TỚI
Cảnh bốn mùa đẹp tươi được mấy ,
Thoi thời gian gọi mãi không quay .
Dặm ngàn cô khách năm dài ,
Thu về xào xạc sân đầy vàng bay .
Gió tây thổi rèm lay gác nhỏ ,
Còi sớm buồn tuyết đổ đầy thôn .
Tóc sương ngày tháng bồn chồn ,
Cả đời u uẩn ngập hồn không vơi .
                      Mailoc phỏng dịch
  
****************************

THU TỚI ( I )

Vầng trăng soi bóng Hương Giang
Ngàn năm khơi gợi miên man nỗi sầu
Người xưa mộ cỏ xanh màu
Sương thu dần nhuộm mái đầu bạc phơ
Xót thân dầu dãi sớm trưa
Lưng khòm gối mỏi xác xơ hình hài
Ngoái trông bến cũ u hoài
Rưng rưng tạm biệt xa bầy hải âu.

               Phương Hà phỏng dịch

      THU TỚI ( II )

Bốn mùa đẹp được mấy ngày
Thời gian vun vút trôi hoài biệt tăm
Một mình ngàn dặm xa xăm
Sân nhà đầy lá, thu sang ngậm ngùi
Mành thưa ngọn gió dập vùi
Tù và ngân vọng, sương rơi não nùng
Phơ phơ đầu bạc tháng năm
Nỗi sầu chất chứa trong tâm trọn đời.


                   Phương Hà phỏng dịch

*********************


Không có nhận xét nào: