Trong đời, trước đây, mình có một thời gian dạy văn bậc trung học. Mình thấy đôi lúc học trò có nhiều cách hiểu văn rất đặc biệt.
Có lần mình dạy
một đoạn văn xuôi có từ “chợ búa.” Lúc đó, mình cho đó là một từ kép; tuy
nhiên, trong trí, mình cứ thắc mắc: âm tố “búa” có thực nghĩa là gì. Có thể nào
“búa” là một từ của một ngôn ngữ nào đó du nhập vào tiếng Việt trong quá trình
chung đụng giữa dân tộc mình với các dân tộc khác. Có thể nào vì ngày trước ở
mỗi chợ quê thường có một lò rèn mà trong lò rèn dụng cụ quan trọng nhất là búa
các loại nên “búa” được ghép vào “chợ”.
Mình đặt câu hỏi với học trò lớp đang dạy:
- Em nào biết “búa” trong “chợ búa” nghĩa là gì không?
Một em học trò xăng xái đưa tay và đứng dậy ngay, tự tin trả lời:
Một em học trò xăng xái đưa tay và đứng dậy ngay, tự tin trả lời:
- Thưa thầy, chợ búa là nơi ồn ào; ồn ào vì ở chợ người đông, nói
nhiều, đinh tai nhức óc chẳng khác gì lúc thợ rèn đập búa.
Mình không dám
bảo ý kiến của em học trò trên là đúng hay sai, mình chỉ biết khen đó là một
cách hiểu có tính sáng tạo.
Ở một trường hợp
khác, mình gọi một em học trò lên bảng trả bài. Mình hỏi:
- Em hiểu cụ thể thế nào về 2 câu
thơ mà cụ Nguyễn Du tả mộ Đạm Tiên trong truyện Kiều sau đây:
"Sè sè nấm đất bên đường,
Dầu dầu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh ...”
Sau một chốc lát suy nghĩ, em học
trò phát biểu trả lời:
- Thưa thầy, cái nấm đất bên
đường là cái mồ Đạm Tiên, người đi đường
mỗi lần muốn tiểu tiện, cứ “sè sè” lên đó; nước tiểu chứa chất muối, mặn
và hăng. Đã là đường đi, kẻ qua người lại đông,trên mộ hứng nước tiểu
nhiều, bị nhiễm mặn, đầu ngọn cỏ bị úa nên “dầu dầu ... nửa vàng nửa xanh”.
Mình không ngờ
học trò mình hiểu khác mình. Đến thời điểm đó, mình chỉ hiểu: Mộ Đạm Tiên không
được ai chăm sóc, bị hoang phế lâu ngày, qua thời gian, nước mưa bào mòn đất
khiến nấm mộ trở nên thấp lè tè (ở đây, cụ Nguyễn Du dùng từ “sè sè”) và mộ
không được ai giẫy cỏ, cỏ quá già, héo úa, nay gặp tiết Thanh Minh, trời ấm,
những chồi, những nhánh cỏ xanh trồi lên, vì thế, chúng ta thấy “dầu dầu ngọn
cỏ nửa vàng nửa xanh”.
Trong thơ văn,
một số nhà phê bình văn học nghĩ rằng độc giả cũng là tác giả của tác phẩm.
Người viết là tác giả đầu tiên, người đọc là những tác giả kế tiếp, mỗi người
hiểu tác phẩm theo điều kiện, trình độ, trải nghiệm, hoàn cảnh, và thời đại của
mình.
Đúng vậy. Cụ
Nguyễn Du, khi viết truyện Kiều, chắc chắn chưa có ý niệm gì về triết thuyết
duy vật hay triết thuyết hiện sinh, vậy mà sau này nhiều nhà nghiên cứu văn học
đã dùng những triết thuyết ấy soi rọi vào truyện Kiều và đưa ra những khám phá
thú vị.
Và gần đây thôi,
trong học giới, dậy lên những phản bác qua cách hiểu về một số câu tục ngữ.
Ví dụ câu tục
ngữ: “Áo cứ chàng, làng cứ xã”. Theo cụ Nguyễn Lân, “chàng” là ông chồng trong
gia đình, “xã” (lý trưởng) là người lãnh đạo một làng; cụ Nguyễn Lân cho rằng
câu tục ngữ nói lên tính ỷ lại của người đàn bà vào chồng cũng như tính ỷ lại
của người dân trong làng vào vị đứng đầu mà không thấy được vai trò làm chủ của
mình.
Huệ Thiên (trong
bài: “Những chỗ sai khó ngờ trong Từ Điển Thành Ngữ Tục Ngữ Việt Nam”) lại hiểu “chàng” tức là “tràng” nghĩa là
cổ áo (theo Từ Điển An Nam
– Bồ Đào Nha – La Tinh của A. De Rhodes) hay vạt trước (cách hiểu bây giờ) của
chiếc áo dài. Vậy nên câu tục ngữ nhấn mạnh vai trò quan trọng của bộ phận
chính hay nhân vật chính.
Và qua câu tục
ngữ: “Mưa rừng cọ, gió rừng thông”, TS. Nguyễn Đức Dương (Từ Điển Tục Ngữ Việt)
hiểu: Rừng cọ có thể che mưa, rừng thông có thể che gió. Tuy nhiên, Hoàng Tuấn
Công lại hiểu: Trong rừng cọ, mưa ít cũng tưởng là mưa nhiều, vì hạt mưa rơi
trên lá cọ gây tiếng ồn; trong rừng thông, gió nhẹ cũng tưởng gió lớn, vì gió
luồn khiến cành lá thông tạo nên tiếng reo, tiếng rít.
Qua mấy trường
hợp mà mình đề cập miên man trên đây, mình muốn nói lên ý kiến của mình về
trường hợp một cô giáo chấm văn bị công luận thiếu thông cảm, phê phán nặng nề.
Cô giáo Hà thị
Thu Thủy dạy văn tại trường trung học Lômônôxốp ở Hà Nội, vào tháng 9 năm 2012,
ra một số bài tập viết, kiểm tra sức hiểu của học sinh về ý nghĩa của ca dao
tục ngữ, trong đó có mấy câu ca dao:
“Gió đưa cành trúc la đà,
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương.
Mịt mù bãi cát màn sương.
Nhịp chày Yên Thái, bóng gương Tây Hồ”.
Một trong số học
trò của cô hiểu và diễn đạt trong đáp án: Canh gà Thọ Xương là cháo gà Thọ
Xương (đúng ra phải hiểu là: gà gáy điểm canh - canh là đơn vị tính thời gian
ban đêm ngày xưa, đêm có 5 canh, ngày có 6 khắc.) Khi chấm bài, cô đã biết em
học trò hiểu không đúng, nhưng không dùng viết sửa ý diễn đạt này mà cho điểm 8
toàn bộ bài tập có nhiều phần ấy. Phụ huynh em học sinh xem bài của con, rồi
đến khiếu nại với ban giám hiệu là cô giáo truyền thụ kiến thức sai. Ngay sau
đó, một số phương tiện thông tin đại chúng rùm beng phê phán kiến thức cô giáo
non kém. Chịu không nổi búa rìu dư luận, cô giáo Thu Thủy bỏ lớp, bỏ học sinh,
trốn về quê nghỉ ngơi và viết đơn xin thôi việc.
Mình nghĩ lỗi
chấm bài gặp sai chỉ bớt điểm mà không sửa bằng viết trên bài học sinh không
phải chỉ cô giáo Thu Thủy mắc mà xưa nay nhiều thầy cô giáo mắc phải. Lý do:
một là không đủ khoảng trống trên bài tập để diễn hết ý sửa, hai là muốn tránh
cho học sinh mất tự tin trong học tập khi thấy bài làm của mình bị sửa quá
nhiều, ba là mệt mỏi do chấm số lượng bài quá lớn.
Mình trách vị
phụ huynh kia không góp ý với cô hay khiếu nại với ban giám hiệu về trường hợp
cô một cách kín đáo.
Mình trách các
trang mạng, các báo thiếu thông cảm với hoàn cảnh làm việc của một giáo viên mà
được dịp thì chỉ trích cho “đã miệng”, “sướng bút”, thậm chí sỉ nhục để một
giáo viên trẻ tuổi nhụt chí trên đường sự nghiệp.
Thật ra, không
phải đây là lần đầu tiên em học sinh của cô Thu Thủy hiểu “canh gà” là cháo gà
mà trước đó đã có lắm người hiểu như thế, ngay cả một vài dịch giả - những
người giới thiệu văn học Việt Nam với thế giới – cũng dịch “canh gà Thọ Xương”
ra tiếng Anh là “chicken soup of Tho Xuong” hay ra tiếng Pháp là “bouillon de
poulet de Tho Xuong.”
Ở đời, bao dung
với lỗi và lầm của người khác là quan trọng trong xây dựng tình người./.
Hoàng Đằng
22/2/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét