Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2021

Có Một Tháng Tư - An Hoàng

            


                        

                 Có Một Tháng Tư

Có bao nhiêu THÁNG TƯ đã đi qua đời bạn và tôi, ai mà để ý làm gì! Nhưng có một Tháng Tư mà ai cũng nhớ: không phải một Tháng Tư của yêu đương, hẹn hò, lễ hội hay hôn nhân, mà là một Tháng Tư của mất mát, đau thương và thù hận: Tháng Tư Đen, Tháng Tư hận thù, Tháng Tư  oan trái, Tháng Tư mất nước... Nhưng cho dù chúng ta có gọi bằng một cái tên gì đi nữa thì cũng không hay hơn cố thi sĩ Thanh Nam, khi ông để lại cho đời hai câu thơ về Tháng Tư 1975:

                      Một năm người có mười hai tháng
                      Ta trọn năm dài một Tháng Tư...

Ông sống ở Seatle, Tiểu bang WA, nơi chúng tôi đến Mỹ ngày đầu do ông anh vợ bảo lãnh, tháng 1/1990. Thanh Nam mất năm 1985, khi mới 54 tuổi , ông là phu quân của nữ văn sĩ Túy Hồng. Thơ Thanh Nam rất hay nhưng ít người biết, còn trên cả thơ Du Tử Lê, một anh chàng háo danh, được có vài bài, còn về cả VN, ra Văn Miếu để khoe thơ mình, nơi ấy có những kẻ còn đáng thầy mình! Đúng là chở củi về rừng!
An tôi, trong bài viết hôm nay, không phải để bình thơ, mà chỉ muốn mượn hai câu thơ của Thanh Nam để nói lên cái ngày oan trái đó. Nhà thơ đã nói dùm chúng ta một oan khiên khi chúng ta bị bức tử, bị phản bội, bị đâm sau lưng vì là một cuộc chiến nằm trong thế chiến lược của Mỹ, manh nha ngay từ khi Nixon qua gặp Mao Trạch Đông năm 1972, mà kẻ dàn dựng là tên ma đầu Kissinger...
    Tôi đã viết nhiều về ngày oan nghiệt đó, nay nguồn cảm hứng    cạn kiệt, chẳng còn! Và muốn quên đi những đau thương, tang tóc mà tôi là một chứng nhân sáng 30 tháng tư 1975, chẳng những có mặt ở Sài Gòn, chứng kiến bọn chúng vào thành phố, những đoàn người chạy ngược chạy xuôi, nhìn những xác chết bên đường, hôi của, chém giết nhau, và đau lòng nhất là nhìn những người lính QLVNCH  rã ngũ, vất súng đạn,  giầy saut, áo trận, và tôi đã khóc trước vợ con mình mà chẳng hề  xấu hổ!
Hôm nay, tôi chỉ muốn viết về những anh em K20 Đà Lạt đã ra đi. Không có cái chết nào của người lính là vô nghĩa cả mà chỉ có đời vô tình và vô cảm với họ thôi! 
           Họ là những anh hùng không tên tuổi
           Sống âm thầm trong bóng tối mênh mông
           Không bao giờ được hưởng ánh quang vinh  
           Nhưng can đảm và tận tình giúp nước...

Những câu thơ trên của Đằng Phương (GS Nguyễn ngọc Huy) mà tôi thuộc lòng từ những ngày học Trung Học trong bài Anh Hùng Vô Danh .
         Chỉ có chưa đầy 10 năm, kể từ ngày ra Trường (Tháng 11/1965- tháng 4/1975) mà đã hơn 100 con người nằm xuống trên tổng số hơn 400 bạn tốt nghiệp, con số 1/4 Khóa, là Khóa hy sinh nhiều nhất. Con số đó không phải là vô nghĩa với chúng ta, dù cho các bạn có quên tên, quên tuổi họ... những cái chết cho quê hương dân tộc, còn mãi với thiên thu, tôi vẫn mang một niềm tin như thế.

                

       Xin được vinh danh các anh. Các anh ra đi khi còn rất trẻ, tuổi đời mới ngoài 20, 30... hoài bão  tràn đầy, nhiệt huyết căng phồng trong lồng ngực, có người còn chưa vợ, chưa con... nhưng cũng có anh tình nghĩa phu thê, ra đi để  lại biết bao là đau thương, nước mắt, nghẹn ngào, dang dở...
                          Một lần ra đi
                          Ngàn năm thương tiếc...

Với hơn 100 con người đó, tôi không biết mình đã biết mặt được bao nhiêu, chỉ có Trời mới biết!  Ngay những ngày còn ở đồi 1515, tôi còn không biết hết nữa là! Sao cuộc đời lại ngắn ngủi thế này? Với các anh, chỉ có SINH và TỬ trong cái chu kỳ BỐN KHÚC của Tạo Hóa là SINH, LÃO, BỆNH, TỬ:

                  Chữ SINH, chữ TỬ thật quá gần
                  Vầng nắng ban mai vừa ló dạng
                  Quay lưng đã thấy bóng chiều tà... 

Tôi đã bao lần lên Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa để đưa tiễn người ra đi, đã đứng trước huyệt một những bạn K20  đọc điếu văn khi họ lìa trần... Những đau thương, mất mát đó cứ theo tôi cả một đời và hình bóng họ như cứ còn mãi trong tôi: những người anh hùng không bao giờ chết! Heroes never die.
                   Anh hùng tử, khí hùng nào tử
                   Họ ra đi, chỉ có hình hài
                   Nhưng tên tuổi, còn trong lịch sử
                   Để muôn đời vẫn gọi tên anh...

Câu nói bất tử của Thống Tướng 5 sao Mac Arthur:
                  Old soldiers never die, they just fade away
   
                 

Trước 1975, tôi có những người bạn Không Quân, những fighter pilots AD-6, A-37, HU-1B... vẫn thỉnh thoảng ngồi uống cà phê với họ trong Mây Bốn Phương Trời, Huỳnh Hữu Bạc  trong Tân Sơn Nhất  và một ngày nào nghe tin họ  "gẩy cánh":
                 Ra đi, không tìm xác rơi 
                 Ôi Không Quân vang tiếng muôn đời

Những nỗi buồn cứ chồng chất trong tôi... Họ ra đi cũng còn rất trẻ, ở tuổi Tam thập nhi lập, nhưng công danh sự nghiệp chỉ ngoài đôi cánh bay trên ngực áo!
Tôi viết những dòng chữ hôm nay để nhớ về các bạn K20 ĐÃ NẰM XUỐNG trước cũng như sau. Dù các anh đã yên nghỉ ngàn đời, xin phù hộ cho chúng tôi, những người còn sống...

                                     


                                                AN HOÀNG                                       
                                                              




Không có nhận xét nào: