Có Những Ngày Tháng...
Trong cuộc sống, có những ngày tháng thần tiên nhưng chúng ta đã không nhận ra mà cứ tưởng đó chỉ là một chuyện thường ngày... đến khi nó qua rồi, mới thấy tiếc nuối, thì nước đã qua cầu và dòng sông đã trôi ra biển. Dòng nước ấy không phải là con cá hồi, quay trở về nguồn, mà :
BÔN LƯU ĐÁO HẢI, BẤT PHỤC HỒI
Câu thơ của Lý Bạch vẫn đúng mãi ngàn đời như một định luật của Tạo Hóa cho cả quá khứ, hiện tại và tương lai...
Chúng tôi đã sống những ngày tháng ngọc ngà đó, không phải chỉ có mười đêm như Mai Thảo (Mười đêm ngà ngọc) với mối tình vụng trộm, mà cả gần 10 năm (từ cuối 1980 tới đầu 1990) trong tình nghĩa phu thê với con cái, giữa lòng Thủ Đô yêu dấu của Y Vân:
Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi...
Tôi từ Đất Bắc tù đầy trở về: cả hai vị nhạc phụ và nhạc mẫu đều đã qua đời, sự cô đơn của ba mẹ con đang cần một chỗ dựa,may mà có cô em dâu cùng cháu bé gái ở chung, cũng ấm áp căn nhà (chồng cô là cậu em trai út của bà xã) đã vượt biên và đang ở Mỹ.
Tôi sống được là cũng nhờ bả ra Bắc thăm 4 lần và đang chuẩn bị ra lần thứ 5 thì tôi dẫn xác về , không đến nổi thân tàn ma dại nhưng khí phách thì chẳng còn: kẻ ngã ngựa thì có bao giờ "lên yên" được nữa!
Vợ con vui mừng vì tôi không bệnh hoạn, sáng ra vẫn còn sức chạy bộ trong con hẻm sau khi được "vỗ béo" bằng thịt cá, rau tươi, cam táo, và thuốc bổ. Đúng là ngồi mát ăn bát vàng, thân cư thê, không bị vợ chê, thế là đủ!
Ông anh vợ, pilot C-130, đi Mỹ, bỏ lại căn nhà lầu 3 phòng ngủ có máy lạnh. Chúng tôi "bất chiến tự nhiên thành", thỏa mãn niềm mơ ước "xe hơi nhà lầu ", dù chỉ được một "vế" thôi, nhưng dù có xe thì tiền đâu mà đổ xăng, và có tên tù nào về mà dám lái xe hơi, nếu không điên thì cũng khùng , còn ngu thì cũng hết thuốc chữa!
Căn nhà ông anh mua gần một triệu bạc, ở đúng được một năm, trong một con hẻm xe hơi vào được, toàn những dân có máu mặt: Giáo sư đại học, chủ dangcing, chủ tiệm hàng ở Cristal Palace, Giám đốc hãng Esso, chủ pharmacy... nhưng họ đã đi cả rồi. Thay vào đó là Công An và cán bộ cao cấp Cộng Sản. Tôi lọt vào giữa "thiên la địa võng", chốn hang hùm, miệng rắn, hỏi còn biết làm sao? Không lẽ ra gầm cầu hay bờ sông Sài Gòn ngủ! Có một điều là lưu manh trôm cắp không dám đến nơi đây, vì là "Tổng hành dinh bắt người" ngay trước nhà (đội BảoVệ Chính Trị của Quận Bình Thạnh), ai yếu bóng vía, có thể chết vì đau tim! Nhưng trong tử địa ấy, vẫn còn có "cửa" để sống, cũng là nhờ cô em dâu chơi thân với bà xã anh đội trưởng mà hồ sơ đi Mỹ của chúng tôi được chuyển ra Bắc sớm để đi HO đầu tiên. Chúng tôi chả mất một cắc bạc nào, chỉ là một tia sáng cuối đường hầm. May hơn khôn, tình cảm đứng trên cả bạc vàng, chẳng giỏi giang gì đâu, các bạn ạ!
Tôi ở nhà trông hai đứa con, bả bay ra Bắc lấy giấy xuất cảnh đem về. Các ông anh bà chị bên bả đã ở Mỹ, gửi quà về, tháng nào chúng tôi cũng vào Tân Sơn Nhất lãnh một thùng quà. Nổi hứng, tôi mua một chiến Dream mới, chở bả đi khắp Sài Gòn - Chợ Lớn, kiếm những món mà xưa kia tôi cùng lũ bạn đã thưởng thức, cho bõ những ngày cơ cực, thân cò lặn lội ra thăm chồng, mùa đông đất Bắc hãi hùng... Tối lại chở nhau đi coi kịch Lưu Quang Vũ do các đoàn Kịch Hà Nội vào diễn (những vở kịch chửi chế độ) mà vợ chồng nhà soạn kịch nổi tiếng Lưu Quang Vũ và nhà thơ Xuân Quỳnh cùng đứa con gái nhỏ, đã phải trả giá bằng cái chết oan uổng từ "bọn khốn" Ba Đình, một sự "diệt khẩu" rất hèn hạ và bẩn thỉu. Họ dùng xe be ủi xe Vũ lọt xuống cầu, Cộng Sản mà!
Với chúng, lúc nào HỒNG cũng hơn CHUYÊN, thà giết lầm còn hơn bỏ sót!
Trở lại chuyện ăn uống của Sài Gòn xưa, quả là ĂN CƠM TẦU (Chợ Lớn) ngon thật, không thiếu món gì, sơn hào hải vị tươi, không đông lạnh, không hóa chất, còn chuyện Ở NHÀ TÂY và LẤY VỢ NHẬT, tôi không quan tâm, chuyện bên lề! Có nói đến thì cũng lạc đề, lạc quẻ!
Hôm nay, một tô phở hai người ăn không hết! Đi tiệm không còn sự hấp dẫn vì sợ cúm Tầu, ăn uống mất ngon! Ai đó bảo: "như xưa", back to normal, tôi không tin! Niềm vui đã mất rồi như một ly nước đổ, khó mà hốt lại cho đầy.
Còn ở lại căn nhà lầu có máy lạnh đó, chưa chắc chúng tôi đã giữ được. Một ngôi nhà mà chủ bỏ đi, chúng "cướp" lại lúc nào mà chả được, luật trong tay kẻ mạnh "lúc nào cũng đúng"!
Thành ra với gần 10 năm phè phỡn ở Sài Gòn, cho là thần tiên thì cũng chỉ là nhất thời, mất tự do là mất tất cả.
Niềm vui hôm nay, chính là con, cháu trong những buổi họp mặt gia đình. Ăn uống chỉ là DIỆN mà vui mới là ĐIỂM (Theo binh thư Tôn Tử ).
Nhưng niềm riêng vẫn là bạn bè trong những giờ phút thanh thản:
Chúng ta mất hết chẳng còn chi
Sự nghiệp, công danh, nói làm gì !
Còn chút tình người nơi đất khách
Hãy giữ gìn, đừng để mất đi...
An Hoàng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét