Chủ Nhật, 13 tháng 2, 2022

ĐỜI KHÔNG TRANG ĐIỂM - An Hoàng


      ĐỜI KHÔNG TRANG ĐIỂM

Xin mượn tên một vở tuồng cải lương xa xưa để nghĩ về chúng tôi hôm nay, hai cái thân già trong căn nhà nhỏ (kẻ bát tuần có lẻ, người thất thập có thừa!)
Tôi có bà bạn trong park, sáng nào cũng gặp chị trên vòng đi bộ, chị hơn tuổi bà lão tôi chừng một tuổi, chị là em gái hai vị Đại Tá: Trần Ngọc Huyến và Trần Ngọc Nhuận (một vị là CHT/TVBQGVN , một vị là CụcTrưởng Cục ANQĐ mà các bạn đều biết). Chị là người Huế, nhưng nói được cả tiếng Bắc và tiếng Nam, đức lang quân từng dậy Anh Văn ở Trường Sinh Ngữ Quân Đội. Chị rất quý  dân Võ Bị, chị thường nói với tôi: "Ông xã tôi bảo anh trông không già mà còn ra dáng  thanh niên lắm!"
Thật hạnh phúc cho một người già khi được khen là trẻ, nhất là khi lời khen đó lại là một lời khen chân thật.
Nhưng thật ra, ở vào tuổi này, làm sao mà dấu được cái già cơ chứ !
Nếu nói theo kiểu ông già Ba Tri:

                   Gìà là già mặt già mày
            Lưng còng, tóc bạc, chỗ này còn non

Chả có chỗ nào còn NON trên thân thể cái thằng tôi! Tám bó có lẻ, chưa "nằm" đã là mừng lắm rồi! Chân đi bước thấp bước cao, nhưng vẫn còn đi được!
Tóc hôm nay, không còn "muối tiêu" nữa mà là: một vùng tuyết trắng mênh mông (!) như trong bài TUYẾT TRẮNG của Trần Thiện Thanh (Nhật Trường) khi viết về cuộc tình của một "dân bay" mà dòng họ tôi có đủ trong đó, từ fighter (F-5 E, A-37), Trực Thăng L-19), đến Cargo (C-130).

         Vụt cao vút cao
         Mây trời kết thành một vùng tuyết trắng ngần
         Tuyết ơi xin nhuộm
         Trắng trong tâm hồn em gái nhỏ tôi thương...

Tôi từng gặp Nhật Trường khi anh còn hàn vi, ở trong một ngõ hẹp ở Sài Gòn, khi anh chưa nổi tiếng với  những nhạc phẩm về tình yêu, về lính...
Lam Phương và Túy Hồng từng lại nhà tôi ở Trại Đào Bá Phước để xin cho một chú em (quân phạm) ở lại trại khi tôi coi "tù" ở Trung Tâm Quản Trị Trung Ương.
Hùng Cường, Huy Cường cũng từng là quân phạm (mải mê ca hát, đóng phim quá ngày, bị báo cáo đào ngũ!), nhưng mấy "ông thần" này cũng đâu có vào Quân Lao, và tôi cũng đâu có "nhốt" được họ! Các "má" bảo lãnh cho họ ở ngoài! Toàn các bà tướng 3 sao, 4 sao, Boss tôi còn phải  "dạ thưa" thì bố bảo tôi cũng không dám "mó dế ngựa"!
Tôi hay vào câu lạc bộ KQ Mây Bốn Phương Trời ở TSN (theo ông anh vợ đi bay) từng gặp Lê Quỳnh, Sĩ Phú ở đó.
Những ngày trước 1975 , khi họp Khóa, tôi và ông LLV từng lên Building Cửu Long (Đường Hai Bà Trưng) gặp ca sĩ Connie Kim (bà xã Vũ Văn Cát K20) để nhờ rủ ban The Apple Three (Ba Trái Táo ) và The Cat's Trio (Ba Con Mèo) tới hát ủng hộ ở CLB /SQ An Đông, Connie nay vẫn còn, nhưng Cát thì đã ra đi từ lâu.
Dân Võ Bị trong cái Park này chỉ còn tôi, anh Hòa K9, anh Phúc Khóa 18 thì cũng đã ra đi, park bên có Việt K22A, Bông K21, HQ, KQ, BĐQ có đủ cả. Tôi vẫn cố giữ cho mình cái tư cách Võ Bị, ngẩng mặt nhìn thiên hạ,chứ không cúi đầu nhìn đất!
              Giấy rách, phải giữ lấy lề
          Dù có chết đói, không hề van xin!

Bà bạn còn đặt cho tôi một cái tên là "baby face", cứ như tôi là Lão Ngoan Đồng (Chu Bá Thông) trong Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung.
Nhưng thật ra Chu Bá Thông và Vương Trùng Dương là những nhân vật có ngoài đời trong lịch sử Trung Hoa (Thời Bắc Tống), được Kim Dung phù phép làm cho bất tử trong tiểu thuyết của ông.
Dương Đại Hải , một nhà báo, tuổi gần chín bó, tóc đen nháy, ông ta còn rất minh mẫn, nói năng không nhầm lẫn, tuy "cuồng Trump" hơi quá mức bình thường!  Tôi có nhuộn tóc thì tuần sau cũng lại bạc, mà nhuộn để làm gì nữa (!), cứ mộc mạc, chân quê như thơ Nguyễn Bính:

           Van em, em hãy giữ nguyên quê mùa
           Hôm qua em đi tỉnh về
           Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều...

Các bà mà nhuộn tóc thì còn gian chuân, vất vả! (Đi tiệm thì sợ lây Covid, ở nhà thì nhiêu khê, bị chồng chê, bỏ bê thì thiên hạ chê già (!) mà già thật chứ có già giả đâu!)
 Tôi bỗng trở thành nhân vật của cụ Phan Khôi (Cụ là linh hồn của Nhân Văn Giai Phẩm):
              Tuổi già thêm bệnh hoạn
              Kháng chiến thấy thừa ta
              Mối sầu như tóc bạc
              Cứ cắt lại dài ra.

Cụ từng viết những vần thơ bất khuất, không sợ Đảng:

              Làm sao cũng chẳng làm sao
              Dẫu có thế nào cũng chẳng làm chi
              Làm chi cũng chẳng làm chi
              Dẫu có làm gì cũng chẳng làm sao !

Có điều bà lão nhà tôi còn có "vũ khí chiến lược" là bộ tóc giả, chỉ cần chụp lên là xong! Còn tôi chụp lên cái cap, chỉ che được đỉnh đầu, chứ không che được hết, mà DIỄN làm gì cho mỏi mệt!
Ta không thể trẻ lại, như nước sông đã trôi ra biển:
     
             Quân bất kiến Hoằng Hà chi thủy thiên thượng lai
             Bôn lưu đáo hải bất phục hồi 
                                        ( Lý Bạch )

Người nghệ sĩ cần trang điểm (vì họ phải lên sân khấu), còn chúng ta thì không cần! Vậy thì  tuồng ĐỜI KHÔNG TRANG ĐIỂM, chính là cuộc đời của chúng ta hôm nay.
Chúc các bạn và quý chị hôm nay, trong năm Con Cọp: vạn sự bình an, mạnh như Hổ trong thơ Thế Lữ:
              Trong hang tối, mắt thần khi đã quắc
               Là khiến cho mọi vật đều im hơi
               Ta biết ta chúa tể cả muôm loài...

A NICE WEEKEND TO YOU, GUYS !

                            
                 
Sinh viên Sĩ quan VBĐL 1963

                               
                                         An Hoàng















Không có nhận xét nào: