Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2025

Đời Thủy Thủ III (Vũ Thất)– Chương 10: THUỞ ẤY CÓ EM

 

                                                                       

  Đời Thủy Thủ III 

 Chương 10: Thuở Ấy Có Em

Như Oanh và Ngọc Lan ngỡ mình đến sớm, nào ngờ thiên hạ còn sớm hơn. Các bàn ăn gần sân khấu đã đầy chỗ. Hai cô đành chọn một bàn khá xa nhưng vẫn nhìn thẳng lên sân khấu đúng ý Như Oanh. Trên sân khấu, dàn nhạc cụ đã bày biện đẹp mắt nhưng các nhạc công chưa xuất hiện. Từ loa phóng thanh, bản “Summer Time” trỗi lên da diết, điệu jazz nhẹ nhàng lan khắp gian phòng trang trí theo lối Tàu.
Nàng nhận lời đi với bạn chỉ vì muốn được nghe tay trống Huỳnh Anh của ban Shotguns trong đêm khai trương nhà hàng Đông Phương.

Một chàng thanh niên tiến đến, dừng bước trước chiếc ghế đối diện Như Oanh. Nàng tưởng chàng ta sẽ ngồi xuống, nhưng anh lại tiếp tục vòng sang bên nàng, cất giọng lễ độ:
– Ghế này có người ngồi chưa, thưa cô?
– Chưa. Mời anh tự nhiên.

Anh chàng trông quen quen, dáng vẻ khiến tim Như Oanh bỗng rộn rã. Quần kaki xanh hải quân, áo sơ mi Hawaii hoa lá, mái tóc cắt ngắn gọn, nét mặt phảng phất hình bóng Võ Bằng. Anh chàng từ tốn ngồi xuống rồi quay ngang:
– Thiện, tên tôi.
Như Oanh cố giữ nét mặt bình thản, mỉm cười:
– Chào anh. Bạn tôi Ngọc Lan, và tôi, Như Oanh.
Thiện cười tươi:
– Một người quyền quý như hoa lan, một người thanh nhã như chim oanh. Hân hạnh được làm quen.

Nàng thầm nghĩ: “Lối nói có phần khách sáo nhưng không đến nỗi vô duyên. Ta cứ xử sự như… người Sài Gòn cho qua thì giờ. Xong ca nhạc là… đường ai nấy đi.” Nàng tinh nghịch hỏi:
– Tên Thiện, chắc hẳn người cũng… thiện?
– Trăm phần trăm!
– Có gì chứng tỏ?
– Cô hứa không giận khi tôi nói điều tôi đang nghĩ…
Như Oanh nhìn Ngọc Lan. Cô bạn nháy mắt khích lệ. Như Oanh nói cứng cỏi:
– Tôi hứa!
Thiện làm bộ mặt nghiêm trang, ánh mắt nhìn sâu vào mắt Như Oanh, giọng trịnh trọng:
– Thưa cô Như Oanh, nếu cô chưa lập gia đình, tôi xin ngỏ lời cầu hôn ngay lúc này.

Như Oanh và Ngọc Lan đều sững sờ. Anh chàng này bạo miệng quá! Nhưng đã hứa không giận nên đành nhỏ nhẹ:
– Tôi không giận, có điều anh bước… quá nhanh.
– Nhà binh mà. Đánh nhanh thắng nhanh!
Như Oanh còn đang lựa lời thích đáng thì người bồi đã lên tiếng:
– Thưa hai cô, dùng gì ạ?
Như Oanh nhớ lại ly nước dừa thật ngon bên Võ Bằng ở quán Sóng. Nàng định gọi thì Thiện đã nói:
– Tôi đề nghị chúng ta dùng champagne để mừng buổi gặp gỡ thân ái này.

Nàng thoáng bâng khuâng. Ở nhà, ba nàng thỉnh thoảng đãi tiệc và nàng từng thích thú nhấm nháp vị rượu ấy. Vả lại anh chàng mạnh miệng thì mình cũng nên … mạnh tay cho anh chàng tốn kém chơi. Nàng nhìn bạn. Ngọc Lan gật đầu. Nàng nói:
– Chúng tôi thích hương vị của Blanc de Blancs
Thiện quay sang người bồi:
– Cho một chai Blanc de Blancs.

***

Bàn ăn dần đầy tám người. Tình cờ, đúng bốn trai bốn gái, đều cùng trang lứa. Như Oanh thầm mừng khi thấy Ngọc Lan đã có người chuyện trò rôm rả.
Hai cô kết thân từ khi cùng học Đại học Sư phạm. Tuần trước, Ngọc Lan nhận giấy bổ nhiệm về Long An. Còn Như Oanh thì ở lại Sài Gòn. Từ tuần tới, cả hai sẽ bắt đầu đi dạy. Đêm nay là đêm tự do cuối cùng trước khi bước vào đời sống mô phạm…
Các nhạc công đã vào vị trí, mở màn bằng bản Ly Rượu Mừng rộn rã. Món đầu tiên – súp hải sâm – vừa mang ra, ai nấy đều thanh toán nhanh, có lẽ vì bụng đói.

Giữa lúc chờ món tiếp theo – salad hoàng đế – Thiện lại nghiêng sang Như Oanh:
– Tôi nóng lòng chờ câu trả lời.
Như Oanh bật cười:
– Anh đùa dai thật! Chọn đề tài khác đi.
– Chính cô bảo tôi phải chứng tỏ tôi là người thiện mà.

Nàng bắt đầu cảm thấy bực mình, định nói dối rằng đã có chồng, thì một chàng trai khác chạy đến:
– Ông Thầy! Không ngờ gặp ông Thầy ở đây. Qua nhậu với tụi em vài ly!
Thiện nhìn sang bàn bên. Đúng là toàn đệ tử của mình. Chẳng đặng đừng, anh quay sang Như Oanh:
– Xin lỗi cô vài phút.

Thiện bước theo chàng thanh niên. Như Oanh thở phào, hớp từng ngụm champagne, gắp thử món salad vừa được mang ra. Ngọc Lan vẫn ríu rít cười nói với người bên cạnh.
Ban nhạc chuyển sang “Đời tôi chỉ một người”. Tiếng trống Huỳnh Anh quyện giọng hát Giao Linh nồng nàn: “Đời tôi chỉ yêu một người. Mà một hình bóng đã ăn sâu lòng tôi…”
Như Oanh nghe mà xao xuyến, mỉa mai. Nàng từng yêu Vinh, tưởng đời mình chỉ một người. Nhưng rồi hôm nay… “Lạ quá! Sao ở đâu cũng có bóng dáng Võ Bằng!” – nàng thầm thì.

Thiện trở lại, mặt đỏ gay, phân trần:
– Điều kiện để tôi được trở lại đây là phải uống với mỗi đứa một ly!
Nhớ lại chàng trai gọi Thiện bằng “ông Thầy”, Như Oanh tò mò:
– Các học trò của anh hả? Anh dạy trường nào?
Thiện cười:
– Trường huấn luyện ngoài khơi!
– Lần đầu nghe tên! Ở đâu vậy?
– Đùa thôi. Chúng tôi cùng phục vụ trên một chiến hạm.

Như Oanh kêu lên:
– Anh là Hải quân?
Thiện gật đầu, ánh mắt nghiêm trang:
– Phải. Và xin nhắc về lời cầu hôn…
Như Oanh khoát tay:
– Anh chưa biết gì về tôi, tôi cũng chưa biết gì về anh…
– Người ta gọi là tiếng sét ái tình.

Nàng chợt nhớ: “Mình cũng vậy thôi. Nào biết gì về Võ Bằng, ngoài cái chức Hạm Trưởng vốn chẳng liên quan gì đến tình yêu.” Nàng nổi máu tinh nghịch:
– Đồng ý là có tiếng sét ái tình. Tuy nhiên phải thỏa mãn một điều kiện.
– Đang nghe!
– Người đó phải là Hạm Trưởng!
Thiện phá lên cười, át cả tiếng nhạc:
– Điều kiện cũng dễ thỏa mãn. Năm năm nữa tôi thành Hạm Trưởng, chúng ta vẫn còn trẻ.
– Rất tiếc, anh đã chậm một bước.
Thiện mở to mắt:
– Lúc thì cô bảo tôi bước nhanh, lúc thì bảo tôi chậm một bước. Khéo từ chối thật!

Như Oanh nâng ly champagne nhấp thêm vài ngụm, mỉm cười:
– Không! Tôi nói thật. Hôm nay anh cầu hôn thì quá sớm, mà năm năm nữa thì quá muộn. Bởi vì hiện tại, tôi đang chờ một vị đương kim Hạm Trưởng ngỏ lời!
– Tôi xin được phép hỏi thêm một câu.
– Anh hỏi bao nhiêu câu cũng được. Đồng nghiệp với vị Hạm T
rưởng của lòng tôi mà!

– Vị Hạm Trưởng nào may mắn vậy?

Như Oanh nhăn mặt:
– Câu hỏi quá khó, không thể trả lời.
– Ông ấy chỉ huy tàu nào?
– Cùng ý câu hỏi như trước!

Thiện lặng lẽ gắp con tôm càng rang muối đặt vào đĩa nàng. Trên sân khấu Thái Châu cất giọng: “Thuở ấy có em anh yêu cuộc đời. Yêu đôi môi hồng điểm nét son tươi. Yêu đôi tay ngà làn má thắm. Tóc xanh buông lả lơi. Nhớ em nhớ bao thuở ấy”. Như Oanh lặng người, tưởng như chính Võ Bằng đang hát cho mình.
Cuộc sống của nàng từ ngày gặp Võ Bằng như treo lơ lửng. Ngày nào cũng nhớ, ngay cả lúc Vinh đến thăm. Trái tim nghiêng hẳn về Võ Bằng nhưng ân tình với Vinh vẫn nặng nề. Những săn sóc, cả ân huệ – nhờ ba của Vinh mà nàng mới được nơi dạy học như ý. Một tiếng thở dài hòa theo tiếng nhạc.

Thiện cắt ngang:
– Cô học trường nào?
Như Oanh giật mình, mỉm cười:
– Trông tôi giống học trò lắm hả?
– Cô còn quá trẻ để nghĩ rằng cô đã đi làm.
– Cám ơn anh, nhưng anh nghĩ sai rồi.
– Vậy cô làm ở đâu?
Như Oanh nghĩ đến chỗ làm của Vinh:
– Bộ Thương Mại.
– Thế mà tôi tưởng cô vẫn còn là sinh viên.
Như Oanh đổi giọng buồn buồn:
– Con nhà nghèo mà!
Thiện cười:
– Con nhà nghèo mà đi nghe ca nhạc và biết uống champagne?
Nàng nhìn qua Ngọc Lan:
– Bạn tôi đài thọ.
– Tôi không tin. Cô vừa xinh đẹp vừa cao sang…
– Anh quá lời. Ngay cả vị Hạm Trưởng kia còn chê…
– Ông ta khùng!
Nàng bật cười thành tiếng. Ngọc Lan ngạc nhiên:
– Chuyện gì vui thế?
– Chuyện dài lắm, để kể sau.

Thiện nghiêng chai rượu vào ly của Như Oanh. Rượu đã ngấm. Mặt nóng bừng. Đầu chếnh choáng. Nàng nói:
– Đủ rồi anh Thiện, đừng rót nữa…
Thiện vội gọi trà nóng. Các món ăn tiếp tục dọn ra. Nàng chỉ gắp lấy lệ.

Đến món tráng miệng, tiếng nhạc lại vang lên. Điệu pasodoble dồn dập, thúc giục. Các thực khách lần lượt ra sàn nhảy. Thiện ngập ngừng:
– Cho phép tôi mời cô một bài.
Như Oanh đứng dậy, thầm nhủ: “Thì đêm vui cuối cùng mà. Cứ tưởng tượng đang khiêu vũ với Võ Bằng.”

Thiện nhảy điệu nghệ, không thua kém gì Vinh. Những bước chân, vòng tay, nhún nhảy khiến nàng bất giác nhớ lại bốn năm yêu đương đã qua. Nàng từ chỗ không biết nhảy nay rành mọi thể điệu. Tuần trước, vừa về tới Sài Gòn, Vinh đã đến rủ đi Mỹ Phụng, vũ trường ưa thích nhất của nàng. Thế nhưng nàng từ chối, viện lý do còn mệt…
Điệu nhạc chậm dần, chuyển sang nhịp buồn. Thiện đưa Như Oanh trở về bàn. Ngọc Lan còn mải mê với bạn mới.
Khi Như Oanh và Thiện đã an vị, Thiện nói:
– Cô nhảy đẹp lắm. Tôi đã định giữ cô thêm …
Lệ Thu đang thổn thức Tình Khúc Thứ Nhất. Nàng dứt khoát đứng lên:
– Chúng ta tiếp tục…

Thiện thoáng ngạc nhiên rồi mỉm cười đưa nàng vào điệu Boston. Lời nhạc như hớp hồn: “Tình vui trong phút giây thôi, ý sầu nuôi suốt đời. Thì xin giữ lấy niềm tin dẫu mộng không thành. Dù trời đem cay đắng gieo thêm, cũng xin đón chờ bình yên. Vì còn đây câu nói yêu em, âm thầm soi lối vui tìm đến.”

Như Oanh khiêu vũ như người mộng du. Bắt gặp ánh mắt chăm chú của Thiện, nàng buông lời:
– Xin đừng hiểu lầm. Chỉ vì tôi rất quý Hải Quân các anh.
Thiện cười, nheo mắt:
– Nhất là với Hạm Trưởng.
– Anh Thiện nói đúng.
– Và càng đặc biệt hơn là với… Hạm Trưởng Võ Bằng.
Như Oanh sững người, đứng khựng lại. Nàng mở to mắt nhìn xoáy vào Thiện, lắp bắp:
– Anh biết Võ Bằng? Sao… sao anh biết?

Vũ Thất

(Còn tiếp)













Không có nhận xét nào: