Thứ Ba, 9 tháng 9, 2025

Đời Thủy Thủ III (Vũ Thất) - CHƯƠNG 8 TỪ AN THỚI ĐẾN NAM DU

Đời Thủy Thủ III 

 CHƯƠNG 8: TỪ AN THỚI ĐẾN NAM DU

Khi Võ Bằng bước vào phòng họp, các sĩ quan đã tề tựu đông đủ, kể cả cố vấn. Tất cả đứng lên chào. Anh đáp lễ bằng một cái gật nhẹ rồi ra hiệu mời ngồi.
Từ ghế đầu bàn, anh nói chậm rãi đủ để cố vấn cũng theo kịp:
– Chúng ta sẽ đảm trách tuần tiễu trục Nam Du – Bà Lụa trong 8 ngày, ngăn chận Bắc Cộng tiếp tế người và vũ khí cho 2 sư đoàn của chúng hoạt động vùng Rạch Giá – Cà Mau, mà cũng có thể là cho cả miền Tây. Đây là vùng tiếp tế quan trọng và thuận lợi cho chúng vì ven bờ có nhiều cửa sông kín đáo, ngoài biển lại có nhiều đảo nhỏ trú ẩn. Tàu tiếp tế chỉ việc hoặc chạy thẳng vào bờ hoặc chuyển hàng lên đảo rồi từ từ đưa vào bằng ghe. Với ghe, chúng dễ phi tang bằng cách tuôn hàng xuống biển khi thấy tàu tuần tiến tới.
Võ Bằng tiếp tục sau khi nhìn cố vấn Mỹ tỏ dấu đã hiểu:
– Tàu Bắc Cộng có tốc độ cao, ngụy trang tàu đánh cá nhưng trang bị vũ khí. Khi bị chận xét, chúng chạy thoát ra hải phận quốc tế; nếu bị dồn vào thế cùng, chúng liều mạng nổ súng. Sĩ quan đương phiên không được tự tiện khám xét. Tùy tình hình, chúng ta tăng cường đơn vị bạn. Đơn vị bạn vùng này cũng đông hơn: chiến hạm của Đệ Thất Hạm Đội, các chiến đỉnh của Hải Đội 4, nhiều chiến thuyền của các Duyên Đoàn.
Anh trao bao thư mật cho sĩ quan truyền tin:
– Chuẩn bị sẵn sàng máy và tần số liên lạc.
Ánh mắt Võ Bằng lướt qua mọi người:
– Có trưởng ban nào gặp trở ngại?
Những cái lắc đầu. Vài tiếng “không” gọn lỏn.
Võ Bằng nhìn Hạm Phó:
– Anh cho tập họp nhân viên thông báo mỗi ngày làm việc như thường lệ, trừ cuối tuần. Đặc biệt gõ sét, sơn lót, tu bổ súng và sẵn sàng đạn.
Võ Bằng đứng lên, giọng rắn rỏi:
– Hạm Phó tập họp xong, chúng ta tách bến!

***

Trong tiếng động cơ rầm rì, tiếng leng keng đổi vận tốc, Trợ Chiến Hạm Rạch Gầm tách khỏi cầu, hướng ra biển. Võ Bằng quay nhìn ngôi nhà tiền chế trên đồi, nơi tiên nữ bất ngờ giáng trần đã “giáng” xuống anh một đòn ngơ ngẩn. Một chút bồi hồi nhớ nhung… Anh tự hỏi, giả sử Hoàng Như Oanh còn ở An Thới, nàng có ra bến tàu tiễn đưa? Tiếng xạc xào nhịp nhàng của mũi tàu chẻ nước gợi nhớ buổi chia tay nơi bãi biển chiều hôm trước. Anh như còn thấy bàn tay vẫy cùng nụ cười buồn của nàng.
Sáng hôm qua, anh bỏ tiền riêng nhờ nhà bếp nấu một bữa ăn tối tương đối thịnh soạn thết đãi Như Oanh, nhưng tiên nữ lại… bỏ “về trời”. Sáu giờ chiều, bàn ăn sẵn sàng thì một thủy thủ từ nhà Tư Lệnh đến trao cho anh phong thư. Anh đã vội mở và thẫn thờ đọc mấy dòng chữ: “Như Oanh xin lỗi anh Bằng. Đến Dương Đông, máy bay có sẵn nên không thể trở lại An Thới viếng chiến hạm như đã hứa. Xin nhắc: trước khi anh về Sài Gòn đừng quên gặp chị của Oanh.”
Biển sáng nay thật êm, chỉ gợn sóng lăn tăn đủ để dâng nỗi buồn thêm da diết. Ánh xám của mây khiến màu biển thêm xanh. Vài chiếc ghe câu thả lưới thong thả. Dăm con hải âu chao lượn nhởn nhơ. Đài chỉ huy im lặng như đang chiêm ngưỡng vẻ đẹp ban mai trên Hòn Dừa.
Chiến hạm vừa qua khỏi đảo đổi hướng về Hòn Dăm Ngoài rồi trực chỉ quần đảo Nam Du, đoạn đường 30 hải lý, ba tiếng hải trình. Quá dài cho một vùng biển quang đãng, không đá ngầm, chỉ lác đác vài chiếc ghe nhỏ…
Chẳng lẽ cứ ngồi nhìn mây nước mà nhớ bóng dáng Như Oanh? Võ Bằng ngăn tiếng thở dài. Coi như hết rồi… Hãy quên đi như đã từng quên…
Nhưng làm gì để quên bây giờ? Một ý nghĩ vụt qua. Võ Bằng chợt nhớ môn học “Tổ Chức Chiến Hạm”. Đây chính thời điểm thích hợp để tìm hiểu từng sĩ quan thuộc quyền. Anh quay sang Hạm Phó đang đứng bên cánh tả:
– Anh Tiến, thông báo cho tất cả sĩ quan: tôi muốn gặp riêng từng người, theo thâm niên. Quân phục làm việc. Trình diện ở phòng Hạm Trưởng. Mười lăm phút nữa, bắt đầu là Hạm Phó.
Võ Bằng đứng lên. Tiếng hô “Nghiêm” tiễn Hạm Trưởng rời đài chỉ huy.
Về buồng, mở tủ lấy quân bạ sáu sĩ quan, anh ngồi vào bàn đọc nhanh từng hồ sơ. Đúng giờ, tiếng gõ cửa vang lên.
Hạm Phó Tiến bước vào, chào kính, giọng rắn rỏi:
– Hải Quân Trung Úy Phạm Lê Tiến trình diện Hạm Trưởng.
Anh nghe lòng bồi hồi chen lẫn hãnh diện. Mới đây thôi, anh trình diện Mặt Trời. Đó là lần chót chỉ chuyên làm thuộc cấp trình diện. Hôm nay lần đầu anh được lên hàng… thượng cấp! Võ Bằng thấy rộn ràng. Anh nhìn thẳng vào mắt người đối diện, tay chỉ ghế:
– Mời ngồi.
Khi thấy Trung Úy Tiến đã an vị thoải mái, Võ Bằng tiếp:
– Anh quê quán Long An, còn tôi Châu Đốc, cùng là dân miền Tây. Tình cảm ra sao?
Tiến tỏ vẻ ngạc nhiên rồi mỉm cười:
– Thưa… đang yêu.
Võ Bằng nhớ đến tình cảm lang bang của mình, cười hỏi:
– Một hay nhiều?
– Một là quá đủ, thưa Hạm Trưởng.
– Dự tính xây dựng gia đình?
– Thưa, chắc năm tới.
Võ Bằng gật đầu hài lòng:
– Nhớ mời tôi nghen!
– Chắc chắn, thưa Hạm Trưởng.
– Anh tốt nghiệp khóa 12?
– Thưa phải.
– Theo quân bạ, anh đi biển từ ngày ra trường đến nay, liên tục 6 năm. Kinh nghiệm đi biển của anh tương đương tôi. Với anh, anh tin vào điều gì nhất?
Hạm Phó Tiến nhíu mày:
– Xin Hạm Trưởng giải thích rõ hơn!
– Tôi muốn hỏi, để thành công trong việc chỉ huy một chiến hạm, anh tin vào điều gì nhất?
– Thưa, kỷ luật và tình đồng đội.
– Đó là một phần trong các nhiệm vụ khó khăn của một Hạm Trưởng. Ngoài ra, còn phải áp dụng mọi biện pháp để giữ an toàn cho thủy thủ đoàn và cho chiến hạm. Anh tin mình sẽ hoàn tất nhiệm vụ để sẵn sàng chức vụ mới?
– Thưa, tôi sẽ tận tâm tận lực thực hiện.
– Theo Huấn thị Điều Hành Căn Bản, Hạm Phó là người kế nhiệm Hạm Trưởng. Anh là người trực tiếp quản trị và điều hành các ban. Tôi sẽ thông báo cho anh mọi tin tức liên quan đến chiến hạm để anh thông suốt khi thi hành mọi mệnh lệnh của tôi.
– Tôi hiểu, thưa Hạm Trưởng.
– Ngược lại, anh phải báo cáo cho tôi tất cả các vấn đề liên quan đến thủy thủ đoàn và chiến hạm. Phải luôn luôn cảnh giác, đừng chủ quan.
– Tôi hiểu, thưa Hạm Trưởng.
– Tốt! Anh đã có một năm làm Hạm Phó Tuần Duyên Hạm và một năm ở tàu này. Kỳ bình điểm cuối năm, tôi sẽ đề nghị anh đủ khả năng làm Hạm Trưởng.
– Xin cám ơn Hạm Trưởng.
– Ngoài chức vụ Hạm Phó, anh còn kiêm nhiệm sĩ quan chiến tranh chính trị. Nhớ duy trì lớp chính huấn hàng tháng. Phải luôn nâng cao tinh thần tích cực chống Cộng.
– Tuân lệnh.
– Tôi rất vững tâm nơi anh. Cám ơn anh.
Hạm Trưởng chìa tay. Hạm Phó đứng lên nghiêng người nắm bắt rồi xoay nửa vòng rời phòng.

***

Trung Úy Đặng Thành Tài, Trưởng Ban Hải Hành bước vào. Võ Bằng hài lòng nhìn lối đi mạnh dạn, chào kính đúng quân cách, thân mật hỏi:
– Anh khóa 13, quê quán Nha Trang?
– Thưa phải.
– Tôi có nhiều kỷ niệm với Nha Trang. Thời đi học, lẫn thời quân trường. Còn anh, nơi nào tặng anh kỷ niệm sâu đậm nhất?
– Thưa, Mỹ Tho. Tôi ở đó liên tục 6 năm. Từ sĩ quan mới ra trường lên đến Giang Đoàn Trưởng.
– Vậy mà lại xuống chiến hạm làm sĩ quan đệ tam?
– Thưa, tôi tình nguyện xin được trở về với biển.
– Đã đi biển bao lâu?
– Thưa 8 tháng trên Hải Vận Hạm HQ 410.
– Trong 8 tháng ở biển, anh có kinh nghiệm nào đáng nhớ, đáng học?
– Thưa, trải qua hai trận bão. Cứ sợ tàu chìm.
Võ Bằng nhìn bộ mặt rắn rỏi của Tài:
– Vậy thật ra anh thích chiến hạm hay thích giang đoàn? Trong sông không sóng gió.
Tài nhìn huy hiệu “bánh xe nước mía” trên túi áo của Hạm Trưởng:
– Thưa, dĩ nhiên là chiến hạm. Tôi lúc nào cũng mong tới ngày được đeo huy hiệu Hạm Trưởng.
Võ Bằng mỉm cười:
– Đi biển, điểm mạnh nhất của anh là gì?
– Hải hành. Tôi có thể định vị chính xác chiến hạm ngày như đêm.
– Anh đã chứng tỏ qua chuyến công tác vừa rồi. Còn điểm yếu?
– Vẫn còn say sóng.
– Đa số mới đi biển đều say sóng. Rồi sẽ quen. Khi Hạm Phó Tiến rời tàu, anh sẽ lên thay. Lúc đó anh sẽ quên ói mửa.
Cả hai cùng cười. Giọng Tài hân hoan:
– Cám ơn Hạm Trưởng.
– Cám ơn anh.

***

Trung Úy Bùi Anh Tuấn, Trưởng Ban Truyền Tin, An Ninh trình diện đúng quân cách.
– Khóa 14 và quê quán Biên Hòa?
– Thưa phải.
Võ Bằng gục gặc đầu:
– Tôi rất thích bưởi Biên Hòa! Còn anh, vì sao bỏ Biên Hòa và chọn Hải Quân?
– Thưa Hạm Trưởng, món nào ăn hoài rồi cũng ngán. Tôi gia nhập Hải Quân để đổi món.
Cả hai cười vang. Võ Bằng nói:
– Anh thấy sao về hai món Truyền Tin và An Ninh?
– Khó nuốt nhưng phải ráng!
– Anh học về an ninh ở trường Quân Báo Cây Mai?
– Thưa phải!
– Các chức năng chính về an ninh là gì?
– Thưa, thứ nhất thu thập tin tức về địch; thứ hai phân tích, tổng hợp, đánh giá; thứ ba khai thác, tức là suy đoán ý đồ và tiên đoán hành động của địch; thứ tư bảo vệ an ninh cơ sở; thứ năm đề phòng địch xâm nhập hệ thống truyền tin, và thứ sáu, ngụy tạo tin tức đánh lừa địch.
– Trong chức năng an ninh chiến hạm, anh có những biện pháp nào? Đây là vấn đề tôi quan tâm hàng đầu.
– Thưa kiểm soát chặt chẽ xuất nhập. Khóa an toàn kho vũ khí. Bảo vệ tài liệu kín, mật. Sàng lọc nhân viên. Phân định khu vực cấm, hạn chế…
– Tôi hài lòng thấy anh rất thuộc bài. Điều quan trọng là anh phải thực hiện thật nghiêm chỉnh.
– Xin tuân lệnh.
– Còn truyền tin, cũng quan trọng không kém. Anh phải nắm vững các thiết bị, công suất, tần số, và các đặc điểm của mọi máy phát, thu. Một chiến hạm tê liệt truyền tin giống như một người vừa câm vừa điếc. Anh phải thường xuyên đôn đốc nhân viên học hỏi, bảo trì. Cám ơn anh.

***

Một anh chàng trẻ trung, to con, quân phục chỉnh tề, khuôn mặt trẻ trung, nghiêm nghị đến chào kính rồi mạnh dạn lên tiếng:
– Hải Quân Thiếu úy Dương Công Đức. Khóa 15, quê Hố Nai. Hai chức vụ: Vận Chuyển và Ẩm Thực.
– Ra trường năm nào?
– Thưa, 1967.
– Đến hôm nay, anh đã đủ 2 năm lên Trung Úy rồi. Chừng nào đeo lon mới?
– Thưa, nghe bạn ở Phòng Tổng Quản Trị nói đã có quyết định thăng cấp, sắp phổ biến.
– Khi nhận được quyết định, tôi sẽ tổ chức tiệc để cả tàu chia vui cùng anh.
– Xin cám ơn Hạm Trưởng.
– Ba mẹ còn đủ?
– Thưa còn.
– Hôm tiệc thăng cấp, nhớ chuyển lời tôi mời ba mẹ anh tham dự.
Thiếu Úy Đức nói với giọng xúc động:
– Xin cám ơn Hạm Trưởng.
– Anh đang giữ cùng lúc hai chức vụ quan trọng: Vận Chuyển và Ẩm Thực. Có gì khó khăn cần giải quyết?
– Về Ẩm thực, hôm trước tôi đã trình Hạm Trưởng là chợ An Thới thiếu rau thịt…
– Chuyến này tôi sẽ cho đi chợ Rạch Giá. Còn gì nữa?
– Thưa, chỉ có thế.
– Hãy cố gắng cho anh em ăn ngon, đầy đủ. Tôi không muốn nghe lời than phiền.
– Nhận rõ.
– Còn về ngành Vận Chuyển. Hãy nhớ, có một sự việc hiếm khi xảy ra nhưng lại xảy ra bất ngờ cùng với tử thần. Phải sẵn sàng cho nhiệm sở đào thoát. Anh có thường xuyên kiểm tra ca-nô và lương khô?
– Thưa có. Ca-nô tình trạng khiển dụng. Lương khô đến năm tới mới hết hạn.
– Đầy đủ các phao cá nhân cho từng anh em?
– Thưa đầy đủ.
– Trái sáng? La bàn? Dụng cụ câu cá? Dụng cụ tạo nước, chứa nước?
– Thưa đầy đủ.
– Cám ơn anh.
Thiếu Úy Đức vừa xoay người ra cửa thì tiếng điện thoại nội bộ reo vang. Võ Bằng nhấc máy:
– Hạm Trưởng nghe đây.
– Thưa, có tàu xuất hiện và có đánh đèn “Chào Hạm Trưởng Võ Bằng”.
Võ Bằng vội bước ra ngoài, báo hai sĩ quan còn lại trình diện dịp khác rồi bước nhanh lên đài chỉ huy. Qua ống dòm, Võ Bằng đọc trên mạn tả trước mũi các chữ số trắng nổi bật: HQ 015. Đó là chiến hạm rời vùng về nghỉ bến và tàu anh đến thay thế. Anh lật tập danh sách Hạm Trưởng đương nhiệm. Hạm trưởng HQ 015 là Hải Quân Thiếu tá Trần Văn Quý, khóa đàn anh. Võ Bằng ra lệnh:
– Thủ tục chào kính Hạm Trưởng thâm niên.
Khi hai chiến hạm ngang nhau, một hồi còi dài lanh lảnh nổi lên. Mọi người trên đài chỉ huy đứng nghiêm. Võ Bằng đưa tay chào và nhận chào đáp của Hạm Trưởng HQ 015. Qua tiếng còi vọng đến giữa trời biển bao la, anh chợt nghe lòng ấm lại: tình đoàn kết thương yêu giữa những người lính biển và những con tàu vẫn luôn bền chặt.
Chiếc HQ 015 vừa qua khỏi, Cố vấn Mỹ nói với Võ Bằng:
– Tôi vừa nhận tin, có một tàu khá lớn lảng vảng ngoài khơi, gần đảo Thổ Châu. Nghi ngờ đợi trời tối xâm nhập vùng Cà Mau, Rạch Giá. Sẽ có tin thêm.
Võ Bằng từng tuần tiễu vùng quần đảo Thổ Châu, là tiền đồn của lãnh hải Việt Nam trong vịnh Thái Lan, cách An Thới 100 cây số về phía tây nam. Tàu nghi ngờ còn trong vùng trách nhiệm của chiến hạm bạn. Tối xâm nhập thì tối tính. Bây giờ nghỉ ngơi lấy sức trước đã. Anh dợm bước đến cầu thang dẫn về phòng riêng thì máy PRC 46 phát thanh:
– Bắc Bình, đây Thái Dương.
Anh trở lui, mở danh sách truyền tin. Thái Dương là ám danh Bộ Tư Lệnh Vùng 4 Duyên Hải. Anh bấm máy phát:
– Bắc Bình nghe Thái Dương.
– Không tuần cho biết có một tàu khả nghi đang ủi bãi Vàm Kim Qui. Yêu cầu quý đơn vị đến yểm trợ hỏa lực và phối hợp khám xét.
– Đáp nhận hành.
Võ Bằng gác máy, đo đạc. Cũng phải chiều tối mới đến vị trí chỉ định. Anh cho tăng tốc rồi vẩn vơ thầm nhủ:
– Tối nay lu bu lắm đây!

Vũ Thất

(Còn tiếp)









Không có nhận xét nào: