Thứ Tư, 3 tháng 9, 2025

Đời Thủy Thủ III (Vủ Thất) - Chương 7: TÌNH DUYÊN HẢI


              

Đời Thủy Thủ III (Vủ Thất)

Chương 7: TÌNH DUYÊN HẢI

Đúng 11 giờ trưa, phái đoàn chiến hạm Rạch Gầm gồm Hạm trưởng Võ Bằng, Hạm phó, sĩ quan chiến tranh chính trị và ba đoàn viên bước vào bệnh xá.
Mùi thuốc sát trùng hăng hắc quyện với hương trái cây từ giỏ quà đầu giường. Hạ sĩ Nghĩa bắp đùi quấn băng trắng cố ngồi dậy bắt tay từng người. Đôi mắt sáng rỡ, giọng đầy xúc động:
– Xin cám ơn hạm trưởng, quý vị và các bạn.
Võ Bằng tươi cười:
– Mừng em chóng bình phục. Cả tàu gửi lời thăm em.
Hạ sĩ Nghĩa hỏi thăm hoạt động chiến hạm sau ngày anh bị thương. Tiếng cười đùa rôm rả qua lời kể của mọi người. Không còn tàu địch xâm nhập tiếp tế, chỉ bận rộn xua đuổi các tàu đánh cá của các nước láng giềng vi phạm lãnh hải.
Đến trưa, Võ Bằng vỗ vai Nghĩa:
– Hãy an tâm dưỡng thương. Đừng lo nghĩ cho chiến hạm.
– Nhưng em muốn dự chuyến công tác tới.

***

Rời bệnh xá, cả đoàn kéo đi ăn trưa. Hạm phó giới thiệu quán Hải Âu nổi tiếng. Quán nằm cuối con đường độc nhất đầy sỏi đá của khu phố. Thực khách phần lớn là quân nhân. Mùi cá nướng thơm lừng.
Võ Bằng đảo mắt tìm bàn trống, chợt thấy hai bàn tay vẫy ngoắt. Anh vẫy tay đáp lại hai chị em Như Oanh.
Hạm phó khẽ nói:
– Xin Hạm trưởng tự nhiên.
Bà chủ quán dẫn khách đến bàn trống gần đó. Võ Bằng dừng bên bàn hai chị em:
– Chào chị, chào Như Oanh.
Nàng nghiêng đầu, ánh mắt tinh nghịch:
– Chào Hạm trưởng. Mời Hạm trưởng ngồi.
Võ Bằng ngần ngừ. Như Oanh và chị đã ăn xong. Anh nhìn về bàn hạm phó. Trung úy Tiến đưa ngón cái lên trời. Anh miễn cưỡng kéo ghế ngồi xuống. Như Oanh trêu ghẹo:
– Biển chắc hành hạ Hạm trưởng dữ lắm, ăn cá mú nướng bồi bổ nghen.
Giọng nàng mềm như gió biển. Võ Bằng bật cười:
– Cám ơn Như Oanh. Nhưng cá mú nướng phải ăn hai người mới đúng điệu. Hẹn ngày mai.
Nàng cười khúc khích:
– Rất tán thành. Hôm nay thì ăn bún cá đi.
Khi anh gọi bia Budweiser, Như Oanh thoáng sững người. Budweiser cũng là bia của Vinh, bia của mỗi tối hẹn hò. Ở đây, cả hai cùng thay thế bằng bia quân tiếp vụ. Chút xót xa chạm tim.
Lương phu nhân lên tiếng:
– Hôm HQ 3736 chở Hạ sĩ Nghĩa về bệnh xá, chúng tôi có tháp tùng Tư lệnh đi thăm. Mừng là viên đạn không chạm xương.
– Chúng tôi vừa thăm Nghĩa. Thấy đã khỏe nhiều.
Lương phu nhân góp thêm vài câu rồi đứng lên:
– Em ở lại trò chuyện với Đại úy Bằng. Chị phải về trước.
Như Oanh gật nhẹ, tim rộn lên theo nhịp hân hoan.
Tô bún cá và chai bia được đặt lên bàn. Võ Bằng khui bia uống vài ngụm. Như Oanh nhắc:
– Anh Bằng ăn đi, nguội mất ngon.
Theo kiểu nhà binh, Võ Bằng thanh toán nhanh tô bún. Nàng lặng thinh nghĩ về một địa điểm chị nàng hứa sẽ đưa nàng đến mà chưa có dịp. Nàng nói:
– Mình ra biển đi.
Võ Bằng bước qua dặn Hạm phó:
– Tìm tôi ở bãi biển, khi cần…

***

Quán Sóng nằm trên bãi cát, mái lợp cỏ tranh, bàn ghế đơn sơ, chỉ bán nước dừa và cà phê. Võ Bằng gọi cà phê phin, Như Oanh chọn nước dừa. Gió biển ùa qua rừng dừa thưa, qua tán dù che bóng mát hai chiếc ghế tựa đặt cạnh nhau. Trước mặt họ là biển xanh bát ngát, hàng chục chiếc ghe câu bồng bềnh, dăm ba người đùa giỡn sóng nước.
Họ im lặng rất lâu, như chờ người kia mở lời trước. Võ Bằng khẽ hỏi, giọng bâng quơ:
– Người ấy đã từng đến quán này chưa?
Như Oanh khẽ nhíu mày:
– Người ấy?
– Ừ… người ấy.
Nàng bật cười khi hiểu ra:
– Chưa. Đây là lần đầu Như Oanh đến.
Thật may. Nàng nghĩ. Nếu hôm nay vào đúng cái quán hôm trước đi với Vinh, thì không biết trả lời sao! Nàng nhìn quanh. Cái quán đó cách không xa.
– Chỗ này đẹp thật. Lại rất hữu tình.
Nàng đưa mắt nhìn xa khơi, giọng thầm thì:
– Trời cao, biển rộng… tình người có bao la không anh?”
Họ nhìn nhau. Gió biển làm những sợi tóc nàng lòa xòa trước trán. Nàng đưa tay vén. Khuôn mặt như nàng tiên. Anh chàng nào được nàng yêu thương hẳn là kẻ may mắn nhất trần đời. Tiếng Võ Bằng trầm buồn:
– Người ấy… thế nào?
– Thế nào là thế nào?
– Thế nào cũng được. Hỏi để hỏi!
Trả lời sao đây? Không lẽ thẳng thừng đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu? Bốn câu thơ của T.T. Kh. bất ngờ hiện ra. Nàng vui vẻ đọc:
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi…

Võ Bằng nhỏm người quay sang Như Oanh:
– Sao người ấy lại sợ như vậy?
– Tại Như Oanh có hơi lạng quạng!
– Lạng quạng thế nào?
Thế nào ư? Như Oanh tự hỏi. Vì sao một chàng đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu lại không chiếm trọn trái tim nàng? Vì sao một nét mặt hiền hòa, một tia nhìn bình thản, một lối nói không ồn ào lại làm xao động tâm tư?
Như Oanh mỉm cười:
– Anh biết không, anh tò mò thật đấy. Như Oanh sẽ nói nếu anh cho biết tại sao anh thắc mắc!
– Lẽ thường, quen với người nào, người ta đều mong được biết ít nhiều về người đó.
– À, vậy thì xin nói ít nhiều về Như Oanh. Tuổi 22, nghề dạy học, đang sống chung với cha mẹ.
– Sắp đám hỏi thật sao?
– Như Oanh chỉ đồng ý sau khi nhận được sự vụ lệnh đi dạy.
– Chỉ có thế mà “Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi”?
– Lẽ thường ai đang yêu mà không sợ tan vỡ!
– Như Oanh đánh trống lảng tài thật!
Như Oanh nâng ly nước dừa uống một hơi. Trong đầu nàng trôi về hai ngày đi chơi với Vinh. Chỉ hai ngày đủ cho Vinh nhận ra sóng gió trong lòng nàng. Nàng trầm buồn:
– Khi biết Như Oanh lạng quạng, người ấy đã buông một câu vừa trách móc vừa lo lắng: “Đừng có khùng!”
– Lạ quá! Tôi cũng từng nói câu đó với người tôi yêu.
– Trường hợp nào?
Võ Bằng khuấy tách cà phê, uống vài hớp:
– Do hoàn cảnh đẩy đưa nàng nhận làm vợ một trung úy Mỹ. Trước ngày lên máy bay theo chồng, nàng khóc, nói chỉ cần tôi mở lời, nàng sẽ ở lại. Tôi muốn lắm, nhưng tự xét lương thiếu úy chưa kham nổi một gia đình nên bảo: “Đừng có khùng!”
Như Oanh lặng đi. Sóng vẫn xô bờ mà lòng nàng vỡ òa một nỗi buồn. Nàng nghe tâm hồn chùng xuống, như tấm lụa mong manh giữa gió. Có lẽ Vinh nói đúng. Chẳng qua chỉ là tình cảm nhất thời, như những mối tình mong manh thời trung học. Lãng mạn chỉ khổ thân…
Như Oanh hít một hơi thật sâu, quyết định:
– Sự việc thế này. Hôm anh Bằng rời đi công tác, người ấy tới An Thới. Thấy Như Oanh đón tiếp thiếu nồng nhiệt, không như ở Sài Gòn, nên khi chia tay người ấy khuyên: “Đừng có khùng”. Anh Bằng thấy… đúng phải không?
Võ Bằng trầm ngâm phút giây rồi chậm rãi đáp:
– Câu trả lời là thế này. Ngay đêm đầu tiên gặp Như Oanh, tình cảm tôi đè nén bấy lâu bỗng bùng vỡ. Trí óc tôi bảo không nên, nhưng trái tim lại khuyên: “Đừng có khùng!”
Một làn sóng xúc động ập vào tâm hồn Như Oanh. Nàng cúi mặt, lặng lẽ cân nhắc lòng mình. Một cơn gió mạnh thổi qua, chiếc nón của nàng bay tạt về phía anh. Võ Bằng đưa tay giữ lại đúng lúc nàng vói sang. Các đầu ngón tay như dòng điện chạm nhau. Cả hai lặng người, nghe rõ nhịp tim hòa nhịp sóng.
Võ Bằng nghiêng người nhìn khuôn mặt nàng, khuôn mặt đã ám ảnh anh suốt chuyến công tác. Khuôn mặt thiên thần đó, những nét mềm mại vương vài sợi tóc lòa xòa. Đôi mắt hút hồn. Đôi môi gợi cảm.
Như Oanh cầm về chiếc nón, giọng nói như gió thoảng:
— Anh Bằng gắn bó với biển từ bao giờ?
— Từ năm thứ nhất đại học. Tôi không chọn biển mà biển chọn tôi.
– Là sao?
– Thằng bạn học muốn gia nhập Hải Quân, rủ rê tôi đi cùng. Đi rồi mới… mê biển!
Oanh gật đầu, nâng ly uống ừng ực. Nước dịu ngọt giúp nàng ngọt lời hơn:
— Trường hợp Như Oanh cũng vậy. Bà chị rủ rê ra Phú Quốc, bảo bốn bề là biển, sóng vỗ về ngày đêm. Thế rồi đâm ra yêu biển, yêu sóng gió và khùng nhất là yêu luôn… chiến hạm! Yêu mà sợ!
— Sợ nhớ hay sợ… phải quên?
— Cả hai.
Võ Bằng nhìn nàng, ánh mắt dò xét:
— Tôi không biết chừng nào Như Oanh về Sài Gòn, nhưng nếu tôi nói tôi muốn Như Oanh ở lại, liệu tôi có bị cho là… khùng?
Nàng làm mặt giận:
– Đâu dám!
– Vậy Như Oanh ở lại?
– Có muốn cũng không thể. Như Oanh phải về đi dạy. Người ấy ra đây để trao lệnh bổ nhiệm. Như Oanh phải về chuyến bay sớm nhất.
Họ im lặng rất lâu. Biển mênh mông như hòa chung nỗi buồn. Võ Bằng trầm giọng:
– Tám ngày qua, hẳn Như Oanh dành hết cho người ấy?
Nàng mỉm cười, thoáng bối rối:
– Phần nào thôi!
– Phần còn lại?
– Trông ngóng… Rạch Gầm!
Như Oanh giận cho mồm miệng nhanh nhẩu đoảng. Nhưng Võ Bằng như không quan tâm, tiếp tục thắc mắc:
– Hôm nay Như Oanh thảnh thơi thế này chắc người ấy đã rời An Thới?
– Người ấy mới ở hai ngày thì Sài Gòn triệu hồi về gấp!
– Nếu cho là tôi quá tò mò, thì miễn trả lời: hai ngày đó… thế nào?
– Rất vui. Nhưng sau khi người ấy đi rồi thì không nhớ lắm!
– Nghĩa là có nhớ?
– Có chứ, bốn năm yêu nhau mà!
Võ Bằng lặng thinh. Nàng không hối hận. Sự việc rõ ràng, nàng nói khác, anh biết ngay nàng nói dối! Một đám mây trôi qua mặt trời. Gió mát hơn giúp nàng dễ thở hơn. Nàng đổi giọng vui vẻ:
– Ngày mai anh Thám đưa tụi em đi Dương Đông mua vé máy bay. Khi về, Như Oanh sẽ xuống Rạch Gầm…
Nói xong, nàng nghe mặt nóng bừng. Võ Bằng hân hoan gật đầu:
– Tôi sẽ chờ…
Như Oanh nghiêng người tránh tia nhìn đam mê. Rặng dừa ôm lấy các tán dù trên bãi cát trải dài. Nàng quay lại, mỉm cười:
– Ai đặt cái từ “duyên hải” nghe hay thật. Duyên là duyên gặp gỡ. Hải là biển. Gặp nhau ở biển.
Võ Bằng bật cười thích thú:
– Sáng tác nghĩa mới thật tuyệt. Đúng là giáo sư Việt văn!
Như Oanh mỉm cười, như trêu chọc:
– Cho nên về đất liền là hết duyên hải!
Võ Bằng choáng váng. Như Oanh tàn nhẫn quá. Niềm vui trao chưa kịp nhận đã vứt bỏ. Số mình sao cứ là số… vô duyên! Đụng cô nào là cô nấy đi lấy chồng!
Hai người nằm lặng im bên nhau rất lâu, như đã nói hết với nhau lần cuối.
Rồi họ rời quán, đi dọc theo bãi. Như Oanh nhớ lần đi với Vinh vui thích đuổi còng, nhặt vỏ sò dọc bãi Chướng, Hòn Thơm. Lần đó, mới tuần rồi… Thế mà hôm nay, đi với người mới quen, nàng chỉ lo ngăn cản những cảm giác lạ lùng.
Rồi một lần, bàn tay Võ Bằng chạm tay nàng và nắm chặt. Nàng không rút lại. Không ai nói gì. Tiếng sóng ập vào ghềnh, tiếng gió len qua cành lá hòa với nhịp đập rộn ràng của hai con tim.
Giọng trầm buồn của Võ Bằng:
– Có thật rồi mình sẽ không còn gặp nhau?
– Em không biết. Em cần thời gian xét lại lòng mình. Khi mãn công tác, trước khi về Sài Gòn, anh hãy gặp chị em. Nếu chị chuyển lời, tức là em đã chọn…
Họ dừng lại nơi mép sóng. Như Oanh khẽ choàng tay qua lưng anh, cúi mặt nhìn nước tràn vào chân rồi rút đi như cuộc tình đến rồi rời xa.
Anh đứng lặng, mắt dán vào đường chân trời, nơi biển và trời hòa làm một. Thì sao với anh và nàng, hai người sẽ mãi hai nơi? Chẳng lẽ đời anh bao giờ cũng vẫn chỉ có biển và con tàu?
Và sẽ buồn hay vui khi mang thêm dư âm cuộc tình… duyên hải?

(Còn tiếp)

Vũ Thất








Không có nhận xét nào: