Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2023

Đời Thủy Thủ II - Vũ Thất - Chương 17: Sông Lòng Tào

           Đời Thủy Thủ II - Vũ Thất  

                                      

        Chương 17: Sông Lòng Tào


Chủ nhật 6/8/1967 18:00 G

Tôi còn đang lo lắng bực bội vì bị Hưng dụ dỗ đưa vào tử địa thì Võ Bằng lên tiếng:

– “Để tôi đưa cô về phòng. Đến lúc tôi cần trở lên đài chỉ huy.”

Tôi cảm thấy hụt hẫng lạ thường. Nỗi lo càng dâng cao khi đúng lúc tôi cần có người bên cạnh. Tôi than thở:

– “Đại Úy vừa xuống phiên trực mà!”

– “Như tôi vừa nói, giang hành trên sông Lòng Tào thường bị phục kích, do đó mọi người đều phải túc trực tại vị trí tác chiến của mình.”

– “Nhưng chưa nghe còi nhiệm sở tác chiến mà!” Tôi lầu bầu.

– “Từ lúc tàu hướng vào cửa sông là Hạm Phó phải có mặt trên đài chỉ huy rồi. Lẽ ra tôi đã tiếp tục ở trên đó nhưng thấy cửa Cần Giờ còn xa, mà giây phút cuối bên cô thì quá ngắn…”

Lời Võ Bằng lửng lơ mà buồn da diết. Với Võ Bằng, đây là những giây phút cuối cùng bên tôi, nhưng với tôi, cũng có thể là giây phút cuối cùng của đời người. Tôi ngẩn ngơ nhìn cửa Cần Giờ hiện lờ mờ trước mũi tàu. Chẳng lẽ tôi sinh cạnh sông Tiền, sống bên sông Cổ Chiên mà chết trên sông Lòng Tào?

Tôi quay nhìn Võ Bằng với hy vọng anh chàng buông cho vài lời trấn an nhưng chỉ bắt gặp tia nhìn đam mê.  

– “Từ lúc này cho đến khi về tới Sài Gòn, tôi sẽ rất bận. Thậm chí cập cầu xong, còn bị kẹt buổi họp phân công. Vì vậy, chắc là không còn thì giờ ở bên cô và cũng không thể đưa cô về tận nhà.”

– “Không sao, Đại Úy. Tôi tự lo được.” Tôi nhỏ nhẹ.

– “Cô dám đi tàu một mình thì dĩ nhiên dư sức tự lo. Nhưng phần tôi, tôi vẫn cho đó là một thiếu sót.”

Tôi nhìn những dải lụa trắng mong manh vắt trên nền trời. Đó là mây gì?  Cirrus hay Cirrocumulus. Mây có tình yêu không? Nếu không, sao gây bão tố?  Quả bom là để gây đổ vỡ chớ đâu để bùng nở tình yêu? Võ Bằng lại một lần nữa như linh cảm những gì tôi đang nghĩ. Anh chàng hỏi:

– “Cô đạt mục đích của chuyến quá giang chứ?”

Tôi giật mình nhưng hiểu ra anh chàng chỉ muốn hỏi về mục đích trá hình. Tôi cười:

– “Rất thích thú với chuyến đi. Biết thêm nhiều điều mới lạ nhưng tiếc là nghe nhiều mà nhớ chẳng bao nhiêu! Chỉ có ngắm là hoàn toàn thỏa mãn.”

– “Có lúc nào cô ngắm tôi không?” Võ Bằng cười nửa miệng.

– “Có chứ! Đại Úy rất giống tài tử tôi… rất ghét!” Tôi đùa.

Võ Bằng cười thật tươi và mê đắm nói:

– “Còn cô, là sao Vệ Nữ tôi không ưa nhưng vẫn ngắm hằng đêm.”

Tôi muốn nhắc anh chàng đang là ban ngày, ngôi sao đã lặn hà cớ gì cứ phóng tia mắt về tôi. Tia mắt mỗi lúc một nồng nàn biểu hiện anh chàng sắp ôm hôn. Tôi nhìn về mũi tàu nơi Đại Úy Rick đọc sách, hy vọng sự hiện diện của hắn sẽ đủ để ngăn hành động liều lĩnh của Võ Bằng nhưng Đại Úy Rick đã biến đi từ bao giờ. Dải hành lang và sân sau đều vắng ngắt. Biển lặng lẽ. Gió mơn man. Tôi hồi hộp chờ đợi và cân nhắc phản ứng. Võ Bằng chỉ cần choàng tay qua vai, kéo tôi lại gần. Tôi quyết định chọn cách đứng yên và nghiêng người ra xa như một lịch sự phản đối. Nếu anh chàng dùng sức mạnh? Thế võ nào được sử dụng để phòng vệ? Hay bỏ đi?

Võ Bằng vẫn đứng yên nhưng mắt vẫn đắm đuối nhìn. Một cảm giác lạ thường rần rật khiến tôi nổi gai ốc. Mặt tôi nóng bừng. Trí não mù mờ quên hết các thế võ. Tôi hồi hộp liếc Võ Bằng. Giọng anh chàng bình thản:

– “Để tôi đưa cô xuống phòng…”

Tôi thở hắt, hoàn hồn và thấy xấu hổ. Tôi đã sẵn sàng cho những xúc động từ một nụ hôn nhưng thái độ đứng đắn của Võ Bằng làm tôi ngỡ ngàng. Nhưng cảm giác từ nụ hôn hụt vẫn lan man. Anh chàng dẫn đường. Tôi lẽo đẽo theo sau, bước chân chao đảo.

Khi vào phòng ăn, Võ Bằng hỏi tôi cần uống gì không. Tôi lắc đầu. Bước qua khu phòng ngủ, giọng anh chàng ấm áp:

– “Chuyến hải hành sắp chấm dứt và lẽ ra chuyến giang hành được tiếp nối cho tròn cuộc ‘rong chơi’ cô mong ước, nhưng đài chỉ huy lại là mục tiêu chính của địch trên sông Lòng Tào.”

Võ Bằng ngưng nói như để tôi thấu hiểu cái lý do ngoài ý muốn rồi mới tiếp tục:

– “Cô hẳn quen với vùng sông nước miền Tây với ‘dòng An Giang cây xanh lá thắm’ nhưng quang cảnh Rừng Sát không được như thế. Cứ tưởng tượng cái tên gọi là y chang. Một đáng tiếc nữa là cô cũng lỡ dịp ngắm Thủ Đô về đêm trên con tàu di chuyển. Nếu không, biết đâu chừng cô bất ngờ bắt gặp người mình yêu đang tay trong tay dạo bến Bạch Đằng với ai đó…”

Dù đang lo, tôi vẫn bật cười:

– “Chắc Đại Úy rút từ kinh nghiệm cá nhân?”

Võ Bằng không trả lời nhưng thân ái nói:

– “Để tôi lên đài chỉ huy suy gẫm xem có phải thế không! Trong khi chờ đợi, tôi cần nhắc một lần nữa là cô đi thẳng xuống phòng và… nằm ngủ, đừng đi lang bang. Hẹn gặp sau…”

Miệng thì nói mà mắt cứ dán vào khuôn mặt tôi. Tôi lại nghĩ đây mới đúng lúc anh chàng tặng tôi một nụ hôn từ biệt nhưng một lần nữa tôi lầm. Võ Bằng thản nhiên quay lưng và leo nhanh lên các bậc thang.

Tôi lo lắng nhìn cửa sông đang hẹp dần. Con sông dài hun hút với màu nước biển nhạt dần. Các lùm cây lưa thưa, cằn cỗi. Võ Bằng khỏi căn dặn tôi cũng chả muốn lang bang. Tôi đã quá mỏi mệt và chỉ mong được ngủ. Tôi băng qua khung cửa, bước xuống cầu thang và lần về buồng ngủ. Bầu không khí mát rượi khiến tôi càng thèm nhắm mắt. Tôi lột giày bata, thả người lên mặt nệm êm ái. Mắt đã nhắm kín mà như còn thấy màu trắng tinh của tấm drap. Mùi thuốc thơm lấn lướt mùi khói tàu. Tôi hít vào đầy phổi và cơn thèm ngủ nhẹ đi. Tôi lẩm cẩm nghĩ rằng khi đã xa chiến hạm, chiếc giường hẳn là thứ đáng nhớ nhất. Không! Không phải chiếc giường mà là mùi thuốc lá của nó. Dựa vào câu nói ‘người đẹp thường không ưa mùi thuốc lá’ thì hẳn khi quyết định nhường buồng cho tôi, Võ Bằng đã phải nhịn hút suốt cả tuần. Anh chàng đâu biết rằng nếu cứ tiếp tục hút, mùi thơm sẽ nặng hơn và tôi sẽ phê hơn!

Bây giờ tôi càng kinh tởm mùi thuốc lá cũng như cả con người của Hưng. Tâm địa sao mà vô cùng ác độc. Khi yêu, tôi đã quá mù quáng, khờ dại dấn thân vào cuộc sống hiểm nguy và dối trá. Dối cả tên họ ngày sinh tháng đẻ. Dối cả mẹ cha. Hưng có yêu thương gì tôi đâu, chỉ lợi dụng để tiến thân trong tổ chức chuyên thực hiện công tác giết người. Nếu tiếp tục bên Hưng, tôi mãi mãi sẽ không còn là đứa con ngoan như ba mẹ tôi mong muốn.

Hưng còn là một người vô cùng man trá. Anh mô tả công tác tôi được giao phó vừa dễ dàng vừa vinh dự cho tôi. Anh bảo tôi được chọn vì em gái anh không lanh lợi bằng. Anh bảo quả bom được ngụy trang rất khéo, không tài nào khám phá. Anh bảo việc chọn nơi đặt quả bom cũng dễ như trở bàn tay. Còn việc chỉnh giờ cho bom nổ thì chỉ cần vặn cây kim vào nấc nửa tiếng hay một giờ.

Thực tế, tôi đã trải qua những phút giây đứng tim khi bị khám xét. Việc đem quả bom đến địa điểm cho nổ rất dễ đụng đầu nhân viên đi phiên và tuần phòng. Và thời chỉnh là cả vấn đề. Lúc nào cập cầu, không biết! Cập cầu rồi, lúc nào được rời chiến hạm, không biết. Nếu đặt bom dưới chân bàn ăn với thời chỉnh nửa giờ thì càng dễ chết. Thủ tục không ai rời tàu trước Hạm Trưởng, mà buổi họp kéo dài thì coi như tôi cùng họ… thăng thiên!

Nhưng họ đâu có đáng chết! Mà ngược lại hoàn toàn đáng sống. Suốt hai ngày qua chính tôi đã nghe và thấy sự thật không như Hưng tuyên truyền. Ngay chính Hưng cũng tự mình mâu thuẫn. Chê “Ngụy” là bọn xấu xa, thế sao anh lại thản nhiên giao người vợ tương lai vào vòng tay yêu tinh của họ? Nếu quả thật họ xấu xa, hai ngày hai đêm vừa qua quá đủ cho thân tôi tan tác và không chừng đã làm thức ăn cho cá.

Hưng hễ có dịp là ca ngợi chủ nghĩa cộng sản, cho đó là lý tưởng đời anh. Tôi cũng đã coi đó là lý tưởng đời tôi. Nhưng giờ đây, cách hành xử thiếu tình người của Hưng khiến tôi suy nghĩ lại. Đeo đuổi lý tưởng của đời mình bằng cách hy sinh cả những người mình thương yêu nhất? Nếu cái gọi là lý tưởng đó tốt đẹp thì sao phải bao che hết bằng bức màn tre đến bức màn sắt? Một thế giới đại đồng không gia đình, không tôn giáo, không tổ quốc là thế giới ra làm sao? Nếu nó thực sự lý tưởng thì đâu phải cần khủng bố, giết người; đâu phải đem sinh mạng nhiều thế hệ thanh niên để thử nghiệm nó!

Lâu nay tôi vẫn tin lời Hưng cho rằng chính quyền miền Nam là “Ngụy”. Giờ đây chính tôi quan sát tận tai tận mắt, không có gì chứng tỏ họ là “Ngụy”. Sự việc khiến tôi liên tưởng đến các sử liệu tôi đọc được ở Thư Viện Quốc Gia, trước khi lên đường đến địa linh Tây Sơn Tam Kiệt. Dù là hậu duệ vua Gia Long, tôi vẫn không thể không cho rằng thật là thiếu liêm sỉ khi gán cho vị Hoàng Đế từng chiến thắng 50 ngàn quân Xiêm, ba trăm ngàn quân Thanh, giữ vững bờ cõi là “Ngụy”. Ngược lại, vua Gia Long mới chính là Ngụy. Ông đã ‘cõng rắn cắn gà nhà’ qua hành động cầu viện quân Pháp, lại còn hứa nhượng đất đai, để cuối cùng Dân Tộc phải trải qua một trăm năm nô lệ. Hành động hiện nay của Cộng Sản Miền Bắc có khác gì triều Nguyễn? Chính họ ôm chân Nga Tàu nhưng gọi chính quyền Miền Nam là “Ngụy”. Tôi không thấy Mỹ có hành động xâm lược. Chỉ thấy quân Cộng Sản Miền Bắc với vũ khí Nga Tàu, vượt vĩ tuyến xâm lược miền Nam.

Giờ đây mặt thật của Hưng đã lột trần. Sự khinh miệt đã hoàn toàn xóa sạch mọi tin yêu. Không còn nghi ngờ gì nữa. Hưng rủ rê tôi ra Quy Nhơn đâu phải vì chiều ý tôi muốn khảo sát di tích triều đại Tây Sơn. Anh chỉ lợi dụng ước mơ đó của tôi, sắp xếp lớp lang để gài tôi vào công tác đặc công và dùng chiến công ấy nâng cao địa vị giết người của anh.

Một ý tưởng khác càng thêm chua xót. Giả sử tôi chết vì thủy lôi? Giấy tờ mang tên Phan Kim Phượng không xác minh được tôi là ai. Chỉ tội nghiệp cho ba mẹ tôi, mất đứa con độc nhất mà không biết vì lý do gì, còn sống hay đã chết. Nếu ông bà tra hỏi Hưng, hẳn anh sẽ tỉnh bơ nói láo, rằng đã đưa tôi ra bến xe nhưng không rõ chuyện gì xảy ra trên đường về. Tôi đã quá dại khờ. Một bài học lớn để thành người, nếu tôi sống sót chuyến này…

Theo lời hứa, hôm nay Hưng sẽ đón tôi ở bến Bạch Đằng. Rất có thể anh đã không chờ vì chiến hạm về quá trễ. Nhưng chắc chắn anh sẽ mò đến nhà. Tôi sẽ nói gì khi quả bom không nổ, chiếc tàu vẫn nguyên vẹn? Đổ thừa cho trở ngại kỹ thuật là hợp lý nhất. Chỉ cần nói tôi đã thời chỉnh đúng theo hướng dẫn. Rồi tôi sẽ tìm cách xa lánh dần. Đột ngôt dứt khoát thì quá lộ liễu, chắc chắn tôi bị thanh toán. Tôi sẽ viện lý do thần kinh quá căng thẳng sau mấy ngày trên chiến hạm địch, cần thời gian tĩnh tâm để học hành…

Tống khứ Hưng không mấy khó, cái khó nhất hiện tại là tống khứ quả bom. Ném xuống sông? Chối cãi vào đâu khi Võ Bằng đã dặn đừng đi lang bang mà lại bắt gặp tôi ôm một thùng nặng lên boong! Để nguyên trong xách rời tàu thì rất có thể bị lục xét ngừa ăn cắp mang đồ khỏi tàu. Cách tiện nhất là bỏ nó dưới bàn viết và nhờ Võ Bằng liệng giùm xuống sông. Thời gian tàu nghỉ bến là thuận tiện nhất, đa số về với gia đình.

Tôi tự khen mình nhanh trí, giải quyết thỏa đáng. Tôi hăng hái ngồi bật dậy, mở túi xách mang quả bom để sát vách dưới gầm bàn. Tôi mở túi xách kia lấy cái thời chỉnh ngụy trang bằng gói quà đem đặt ở góc bàn. Tôi bật đèn, mở ngăn kéo tìm cây viết và giấy trắng.

Tôi ngồi thừ người không biết bao lâu. Viết gì đây? Tự thú chăng? Nhờ Võ Bằng vứt quả bom mà không tự thú thì anh chàng cũng biết. Có tự thú thì đến lúc anh chàng đọc thư, tôi cũng đã mất dạng.

Anh Bằng,

Giữ lời đã hứa, trước khi rời tàu, danh xưng Đại Úy đã được thay thế bằng ‘Anh’. Và vì Phượng chỉ là tên giả mà tên thật thì chưa thuận tiện nêu ra nên ‘đành’ xưng ‘Em’.

Cùng với việc gọi ‘anh’, em còn có ‘nhã ý’ tặng anh món quà. Món quà này anh xem xong thì vui lòng… vứt bỏ. Chắc anh ngạc nhiên khi nghe em nói thế? Thú thật, cái em gọi là món quà thật ra là một quả bom do chính em mang xuống để đánh chìm chiến hạm cùng sát hại nhiều người, trong đó có thể có cả anh.

Em buộc phải nhờ anh vứt bỏ vì em đổi ý!

Từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ em được thưởng thức cuộc sống biển khơi muôn vẻ muôn màu, chưa bao giờ được biết nhiều điều thú vị về trời sao mây nước, nhất là chưa bao giờ em được đối xử bằng tình người chân thành nồng ấm như hai ngày đêm trên chiến hạm…

Em thật lòng muốn đích thân gặp Hạm Trưởng, tất cả thủy thủ đoàn, kể cả Đại Úy Rick Ward để tỏ lời cám ơn nồng nhiệt nhất, nhưng trong trường hợp bất khả, xin anh chuyển lời giùm em cùng với lời cam kết: không bao giờ em quên chiếc Hộ Tống Hạm Đống Đa HQ 007 đã giúp in vào ký ức của em những hoạt cảnh hải hành sinh động nhất trần đời, đặc biệt nhớ hoài ba bữa cơm ‘bình dân mà sang trọng’…

Riêng với anh, em biết nói gì bây giờ? Một lời cám ơn nồng nàn nhất hẳn không phải là điều làm anh hài lòng. Thôi để em nói thế này: đương nhiên hình bóng anh đã ẩn vào tiềm thức và vì vậy, chắc chắn thỉnh thoảng em sẽ nằm mơ thấy anh. Nhưng nếu lỡ giấc mơ đó thường xuyên đến, em đành phải tự khuyên mình rằng em không chút gì xứng đáng với anh.

Nói như vậy có nghĩa là vĩnh biệt.

Em

Tôi đọc lại, thấy viết thế là đủ. Có viết thêm thì nét chữ cũng bị nhòe vì nước mắt. Tôi xếp lá thư làm ba và đặt dưới ‘gói quà’. Tôi kéo khung ảnh ‘mẹ bồng con’ che khuất thư và quà. Khi Võ Bằng thấy khung ảnh sai chỗ, chàng ta sẽ dời lại chỗ cũ và thấy hai món kia.

Tôi thở ra, lê bước qua giường. Sự việc đã đâu vào đó, tôi tưởng sẽ vào ngay giấc ngủ nhưng lại cứ nghĩ ngợi lan man. Dường như còn gì đó chưa thanh thỏa. À, còn lời hứa sẽ trả lời câu hỏi độc nhất của Võ Bằng. Chắc anh chàng nói tùy hứng và đã quên. Nếu nhớ thì vừa rồi đã hỏi.

Nhưng tôi vẫn không yên tâm. Một anh chàng ‘láu cá’ như Võ Bằng dễ gì quên. Mà sẽ hỏi gì đây? Tôi đã đoán đó là câu ‘Cô có yêu tôi không’ và tôi đã dự trù trả lời là có. Nếu anh chàng hỏi ‘Cô sẽ nhớ tôi chứ?’ Thì câu trả lời cũng giống như trên. Còn nếu là ‘Nhà cô ở đâu?’ Một địa chỉ ma thì quá dễ.

Tôi chợt giật mình khi nghĩ nếu bị hỏi: ‘Cô có là Việt Cộng?’ Có thể bị hỏi câu này lắm. Biết đâu chừng Thiếu Úy An Ninh đã nghi ngờ tôi là Việt Cộng và đã báo với Võ Bằng. Tôi trả lời thế nào? Đương nhiên phải đành nói dối lần chót là ‘Không’.

Nói dối lần chót mà cũng là nói thật từ bây giờ. Tôi chẳng bao giờ còn dại dột theo Việt Cộng. Ngẫm nghĩ, Võ Bằng nói quá đúng. Tôi học đại học miễn phí, ra trường được ngay cái danh giáo sư, nối nghiệp mẹ cha. Có là thứ vô ơn bạc nghĩa mới tiếp tục ‘ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản’!

Cho tới nay vẫn chưa bị bắt đã là đại phước. Còn tiếp tục nghe lời Hưng, tiếp tục biểu tình chống đối, rồi bị bắt nhốt, bị đuổi ra khỏi trường, ai nhận lãnh giùm tương lai tôi mù mịt? Là đứa con duy nhất, bao kỳ vọng cha mẹ đặt vào tôi, ông bà sẽ buồn khổ đến đâu khi biết tôi đã thành đặc công Cộng Sản! Và bị cầm tù…

Tiếng còi ‘tích tích’ dồn dập, rền rĩ vang lên. Những tiếng động đâu đây. Những tiếng chân chạy hối hả. Dù đã được báo trước và từ nhỏ đã tự luyện mình phớt lờ mọi gian nguy mà giờ tôi vẫn nghe rõ tiếng tim thùm thụp.

Hẳn chiến hạm sắp đến ngã tư, khúc sông nguy hiểm thứ nhất trong ba khúc sông, nơi ‘phe địch’ có thể phục kích từ nhiều hướng. Tôi ngóc đầu nhìn hông tàu. Vách sơn màu trắng trông mong manh quá, súng cỡ nào cũng có thể bắn thủng. Tôi nhìn lên trần. Các thanh đà ngang trông như những lưỡi đao sẵn sàng cắt đứt thân tôi nếu thủy lôi hất tôi lên cao.

Còi tác chiến cũng có nghĩa là tôi đang nằm trên quả thủy lôi không biết nó nổ lúc nào. Cũng không biết sức công phá của nó có làm kích hoạt quả bom tôi mang theo? Nếu nó nổ, tôi có chết cũng đáng đời!

Những tiếng ‘tích tích’ tiếp tục réo gọi, hối thúc, đe dọa. Tim tôi như ngưng đập, người lạnh toát. Thủy trình theo như Bằng nói là dài 80 cây số mất ít nhất 4 tiếng. Bốn tiếng chắc đủ cho tim tôi ngưng đập mãi mãi! Thôi thì ác giả ác báo.

Tôi không nhận biết chiến hạm đang còn chạy hay ngừng vì chỉ còn âm thanh rù rù rất nhẹ. Không một chút đong đưa, tôi như đang nằm trên chiếc giường êm ái trong căn phòng riêng ở Vĩnh Long. Nhưng tâm trạng, nói theo Võ Bằng, thì một trời một vực. Tôi đang sợ! Con tàu càng lặng yên càng đáng sợ. Tôi cầu Trời khấn Phật phù hộ tôi được an lành. Sau chuyến đi này, tôi sẽ đi chùa thường hơn.

Trong thân xác rã rời, tôi tưởng dễ chìm vào giấc ngủ để khỏi phải âu lo nhưng vẫn cứ nghĩ ngợi miên man. Tôi có đang yêu Võ Bằng? Trước Hưng, tôi có vài mối tình học trò nhẹ nhàng. Lên đại học gặp Hưng, tôi cho đây mới thực là tình đầu. Nhưng giờ thì quá sợ tình đầu. Võ Bằng cũng trải qua ba mối tình. Phải chăng giai nhân ‘mẹ bồng con’ là tình đầu?

Tôi mơ màng thấy Bằng đứng ở cánh phải của đài chỉ huy, cạnh Hạm Trưởng trên chiếc ghế đặc quyền của ông. Tôi như thấy Đại Úy Rick đứng ôm chiếc la bàn. Tôi cũng thấy các nhân viên sẵn sàng ở các ổ súng. Tôi nghĩ đến khúc quẹo gắt tàu phải giảm tốc độ và đài chỉ huy trình diện sát bờ sông. Tôi thiếp đi trong niềm âu lo: ‘Liệu Võ Bằng có sao không?’

(Còn tiếp)










Không có nhận xét nào: