Thứ Ba, 5 tháng 11, 2024

CÔ GIÁO BẤT ĐẮC DĨ - vkp đạm phương

                  CÔ GIÁO BẤT ĐẮC DĨ

                    vkp đạm phương

(Thương mến tặng tùy bút nầy cho tất cả học trò thân yêu ngày xưa của tôi.)

Đa số dân cựu học sinh TâyNinh là nhà giáo và đều được đào tạo từ trường Sư Phạm hẳn hoi. Chỉ có tôi là dân ‘ngoại đạo’ nên phải tự nhận là cô giáo bất đắc dĩ.
Từ thuở còn đi học, nhìn vẻ còm cõi của ông thầy bà cô, tôi tự nhủ mình sẽ không bao giờ làm nghề dạy học. Vậy mà có đến 13 năm, tôi từng là một cô giáo.

Đầu tiên là sau khi lấy bằng Cử Nhân Luật, tôi trở về trường cũ để…khoe thì được biết thầy Vương Quán dạy môn Công Dân Giáo Dục đã đi Mỹ nên thầy giám học Nam -Hùng bảo tôi vào dạy thay thầy V-Q.
Mới ngày nào đây, bọn nữ sinh chúng tôi còn tụ tập nhau để phê bình thầy này ru ngủ, cô kia ca cải lương, thầy Ảnh dạy Vạn Vật giảng bài cấu tạo thân thể con người giống như bác sĩ phẫu thuật…giờ đến phiên tôi “ mần thầy” thì bọn học trò sẽ ‘đàm tiếu’ như thế nào đây? Môn CDGD mỗi tuần chỉ có một giờ dạy nên tôi phải ôm đồm từ lớp đệ thất đến đệ nhất.
Ngày đầu tiên đến lớp, nhìn đám học trò cao hơn tôi cái đầu mà tôi phát run. Đã vậy kiến thức về công dân giáo dục có ăn nhập gì đến ngành Luật của tôi đâu. Cũng may là tôi khéo lèo lái bằng cách lấy những điều luật, những bản án có lien quan đến bài giảng để đối chiếu nên cũng không đến nỗi tệ lắm. Đám học trò có đứa còn “ Mê” cô giáo nữa là khác.

Năm 1970, tôi được chuyển về trường Nữ Trung Học Tây Ninh... Nơi đây thật sự là tôi “có đất để dụng võ” vì ngoài việc dạy học tôi còn là “Hộp Thơ Tâm Sự” của đám học trò nữ dễ thương, ngây thơ, trong trắng, lắm khi khờ dại... Tôi yêu trường NTHTN lắm nhất là đám nữ sinh trong đó có hình ảnh của tôi vào thời tuổi ngọc... Nhưng rồi tôi cũng phải theo chồng về Saigon...sau khi được nhập ngạch Giáo Sư Trung Học Đệ Nhị Cấp.
Cuối năm 1974, khi còn trong thời gian nghỉ hộ sản đứa con thứ hai, chưa kịp bước chân vào dạy ở trường nữ trung học Lê Văn Duyệt Gia Định thì biến cố 30/4/75 xảy ra. Biết thân phận mình nên tôi tình nguyện ở lại trường Trung Tiểu Học Chi Lăng ( trường cấp 2 Hà Huy Tập ). Ban quân quản nhà trường không biết môn giáo dục công dân là gì nên ghép nó vào môn chánh trị mà môn nầy thì đã có cán bộ Đảng dạy rồi, thế là tôi thất nghiệp... Thương tình cô hiệu phó học tập tạm thời của trường cho tôi dạy Lịch Sử. Trời Đất Thánh Thần ơi! Đầu óc tôi quay cuồng 180 độ theo những trang sách lịch sử mới. Nhiều lúc tôi điên tiết lên vì những câu hỏi hóc búa của học trò...
Mới tám tháng sau ngày “giải phóng Saigon”, tinh thần tôi suy sụp trầm trọng nhưng “may mắn” là chồng tôi học cải tạo được trở về, tôi định bỏ dạy nhưng vì chồng chưa được trả quyền công dân nên tôi vẫn phải cố gắng làm cô giáo.
Một tay nách con, một tay ghi lời giảng của cán bộ tại Trung Tâm Bồi Dưỡng Giáo Chức TP.HCM, tôi đã vượt qua mọi khó khăn để được trở về dạy ở trường Hà Huy Tập. Lần này tôi nghĩ ngày xưa mình đậu Tú Tài Toán nên giờ dạy toán chắc được. Thầy Dưỡng nhận tôi vào bộ môn của thầy và tận tình chỉ dạy cho tôi soạn “ giáo án” nhưng khi lên lớp tôi vẫn bị “cháy giáo án” hoài. Không còn mặt mũi nào nhìn bạn bè và học trò nên một lần nữa tôi định bỏ cuộc... Thế nhưng nhìn lại hình ảnh chồng tôi mỗi ngày đến sở làm với thân phận của một hàng thần lơ láo, tôi lại lưỡng lự, và còn hai con tôi nữa, chúng sẽ thế nào đây khi cha không có quyền công dân và mẹ là một giáo viên ” Mất Dạy”. Cũng may là Lệ, đồng nghiệp mới của tôi, có chồng còn đang học cải tạo, khuyên tôi xin về bộ môn Sinh Địa ( Sinh vật và Địa lý ) của cô, cô sẽ hết lòng giúp đỡ. Ngày xưa học Sinh Vật với thầy Ảnh tôi rất thích và luôn được điểm cao nhưng khi dạy môn Sinh tôi chán nản vô cùng khi nhìn những gương mặt ngơ ngác của đám học trò. Tôi than thở với Lệ, Lệ bảo tôi dạy Địa. Môn nào cũng có cái khó riêng của nó, nhưng với môn Địa Lý này tôi đã không thích từ hồi còn đi học, nên nó làm tôi kinh hoàng nhất. Nhiều đêm tôi thức trắng, bò lăn bò càn trên những tấm bản đồ, căn mắt ra nhìn khắp nơi trên quả địa cầu bằng nhựa. Tôi như người bị bệnh tâm thần, ăn cũng học, ngủ cũng học, vào toilet cũng học… miệng lúc nào cũng lẩm bẩm những địa danh trong nước lẫn thế giới. Vậy mà khi lên lớp đầu óc tôi trống rỗng, không còn gì để truyền lại cho học sinh...
Vì thế, khi chồng tôi được trả quyền công dân tôi như chim sổ lồng lập tức bỏ dạy, không chờ hưởng lương nghỉ việc theo chế độ. Tôi trở thành “ mất dạy” từ đó đến nay...
Saigon Thế kỷ 20
Vkp Đạm phương







Không có nhận xét nào: