Nam Nữ Thọ Thọ Bất Thân
Nghe
câu chuyện nam nữ thọ thọ bất thân do anh Đạt Lý kể về cái tuổi 30 trên đất Mỹ nên liên tưởng đến tích xưa truyện cũ của đích thân hạ thần, sao mà có chút giông giống
và chút khác khác của trường hợp ấy quá.
Chuyện
kể rằng, đời xửa, đời xưa, có nàng bán dưa, mặc chiếc áo bà ba, đầu đội khăn rằng
nửa đen, nửa trắng, nàng ngồi chồm hổm, vừa rao bán hàng, ai mua dưa tui bán dưa
cho... Khoan, khoan, cho xin đính chính,
chàng (không phải nàng) chàng từ Sàigon xuống Bến Tre thăm người bạn bên kia cầu bắc Rạch miểu (?).
Trên đường về, trời mưa lớn, từ bắc về bến xe tỉnh phải đi xe lôi đạp (kiểu giống
Cao lãnh mình). Vì trời mưa nên chú đạp xe đã bao trùm sẵn miếng nhựa che kín
xe, chỉ để hở đủ chổ cho người chun vào xe xong
rồi trùm nylon lại. Anh Ba được cho lên trước, còn ở duới đất (lòng đường)
cạnh chiếc xe lôi còn một cô gái (chắc cũng
cở đang học tú tài) đang đứng đó, ngập
ngừng, nửa muốn lên xe, nửa còn e ấp! (cái văn hóa Á Đông nó hiền dịu, và đẹp đến kiêu sa hơn là lối văn hóa thực dụng mời
gọi của phương tây là thế đó, anh ĐL à!) Chú đạp xe lại giục – “lên xe đi cho
tui chạy cho rồi, đứng hoài chi cho mưa ướt.” Mà mưa to trút nước ướt thật, nước
mưa tại bến phà Rạch miểu không hiểu tại sao có thêm chất keo dán chặt áo dài vải
trắng tétoron ép sát vai, ngực người con
gái cũng da trắng Bến Tre (thật đúng là dáng đứng Bến Tre), hai màu trắng (ton
sur ton) của vải và da người hoà trộn lại, ngồi trên xe lôi ló đầu ra nhìn xuống,
ồ, đó là màu trắng của thứ cơm dừa Giồng trôm hay Rạch miểu, vừa... cứng cạy!
Chú đạp xe lại thúc, “lên đi, ngại gì, cho tui chạy cho rồi mà.” Được diểm phúc
chiêm ngưỡng một bức tranh sống, một cô gái đứng dưới mưa thật quá là... (không
biết... là gì nữa vì tìm không ra chữ!) Không biết tâm trạng thế nào, chứ lúc đó
trong bụng anh Ba cứ muốn cho xe đừng chạy,
cứ mong cho trời cứ mưa, (lạy trời mưa xuống, cứ mưa xuống) và cứ ước cho nàng mãi đứng đó! (Ích kỹ cá nhân quá nhỉ? Bụng
nghĩ sao thì nói thế ấy mặc ai có hiểu lầm hay chê mình là be he hay cù lần cũng
xin ráng chịu) Anh Ba, không biết lúc đó nghĩ sao mà - mặc cho trời mưa lớn, vội vén tấm nylon chun ra, nhảy gọn xuống
xe, và nói đủ nghe, vừa tâm tình cũng vừa như ra lệnh: “Cô lên nhanh kẻo ướt,
nếu cô ngại không ngồi chung xe với một vị tân linh mục, tôi sẽ đi xe sau.” (Không
hiểu trời xui đất khiến thế nào mà thinh không anh Ba lại nói được một câu khá dễ
thương lúc đó nhỉ (?!) chèn ơi – mèo khen mèo). Tuân lệnh, nàng vén tà áo trước,
thẹn thùng lên xe (lôi chứ không phải xe hoa), anh Ba nâng nhẹ tà áo sau cho nàng
lên khỏi vướng (!). Ô, wow, có đạo diễn xi la ma nào mà quay được cảnh này rồi đưa
lên you tube chắc là thu được rất nhiều “like” lắm). Nàng lên rồi, ngồi đó, không biết vì lạnh hay
vì ngại, hay vì sợ mà thấy nàng nhè nhẹ, run run, đôi vai khẻ cựa quậy. Phần chàng,
đội mưa đứng dưói, cái anh chàng, anh Ba ấy, nhìn lên nàng như hỏi ý, có đồng ý
cho “cha” lên cùng? Thông minh, nàng hiểu
ý, xích mình nép ra chút xa xa, miệng (ôi,
cái miệng trái tim, đo đỏ, hồng hồng) như muốn lịch sự nói, tiếng nói không
nghe được mà thấy nó nhẹ như mây, như khói rót vào lòng: “mời cha!” Chú đạp xe vừa kéo tấm vải nhựa đậy
lại cho mưa đừng dột, vừa bảo – “chạy thẳng về bến xe nhá.”
Bấy
giờ là đến màn 2. Trong không gian không đầy một mét rưởi vuông, miếng nylon trùm kín hai linh hồn, linh hồn một chắc chưa qúa 20, còn linh hồn hai năm đó
phong trần vừa chẵn hăm mấy! Những giọt mưa nặng hột dội vào tấm nhựa lách tách hoà với tiếng
bánh xe khô dầu kêu cót két. Không ai nói với ai, caméra có quay lúc đó thì cũng
quay được người nam lén nhìn nhanh người
nữ và ngược lại người nữ cũng cùng động tác lén nhìn người nam. Họ lén nhìn
nhau, nhưng rồi cũng có lúc hai cái nhìn lén lại đụng nhau right time, right
place! Người nam vội lật đật làm dấu thánh
gíá! Không nghe người nữ miệng niệm nam mô đáp lại, nhưng trong cái ánh sáng mờ
mờ, nàng nhoẻn nhẹ một nụ cười. (Ai, hay nhờ chị QH phân tích giùm tại sao nàng nhẹ
cười, khi đang ngồi đó, (đi nhai, đứng nhép, ngồi cười!). Đang ngồi gõ những dòng này, hình dung và hồi tưởng lại, (trời ơi, nụ cười ấy), rồi trách gia đình: “sao ba mạ không cho con đi học
đến nơi đến chốn để con có đủ tí chút văn
chương chữ nghĩa diễn tả bằng được hết cái đẹp của nụ cuời ấy trong không gian ấy,
trong hoàn cảnh ấy để cho bạn bè con nghe, cho bạn bè cùng thầy trò của vợ con
hiểu, thôi, xin chịu đầu hàng thôi!) Vốn
liếng có nhiêu, xin bắt chước thầy Lộc, tapis hay all in cả đây! Chà, khó bày tỏ
cảm tưởng quá anh Đạt Lý ơi, có cách nào help anh Ba tí đi, nhanh lên, kẹt quá đây
nè. Chàng vẫn không nói, nhưng vẫn nhìn... lén, và nàng, trông chừng như không
nói mà vẫn len lén nhìn. Ngộ thế đấy! Khi
hai cái nhìn của hai linh hồn trong không gian chiếc xe lôi ấy đi vòng vòng, đi
quay quay tránh sao mà chẳng đụng nhau,
gặp nhau ở một điểm x, y (cà rét) nào đó. Và... đụng thật, cái đụng ấy lúc đầu
hình như là một accident, và sau vài accident thì nó biến thành một cái habit,
một sự cố ý nào đó quen quen, và dễ thương chi lạ. Một chu kỳ (cycle) bay của
hai vệ tinh, dù đang ở trên qủy đạo rộng thênh thang bao la, nếu có một chút sơ hở hay mistake nhỏ nào của
programming chắc chắn có thể sẽ đụng nhau, huống hồ đây là hai linh hồn, hai
con nguời, hai trái tim, hai bộ óc, hai con thú hoang(!) lạc bầy trong một không
gian vỏn vẹn không quá một mét vuông. Cả hai, đã lập sẵn chương trinh, đưa kế hoạch cho nó đụng
mà! Và khi mà hai cái nhìn đụng nhau như thế, thì chàng (một tân linh mục... ảo)
lại tiếp tục làm dấu thánh giá(!), và nàng, lại tiếp tục, một nụ cười, nhẹ phơn
phớt, nụ cuời tỏ ra không... dữ tợn lắm, mà cũng có thể không... hiền như “ma
soeur” (hay ta soeur ou votre soeur). Trời bên ngoài mưa vẫn không dứt, chiếc
xe lôi vẫn chạy đều. Những hạt mưa vẫn giội lên tấm bạt nylon như nhắc nhở, như
thúc giục hai con người khác phái: “thì
nói gì đi chứ, không nói biết ai nghĩ gì, le temps n’attend personne, mon cher
ami; the time does not wait any man, man!”
Đồng ý ràng, im lặng là vàng, là chì, nhưng im lặng trong trường hợp này là sợ hãi, là nhát gan, là từ thua tới
thua, là dịp may không bao giờ đến cho mình lần thứ hai nữa trong cuộc đời. Có phải là như thế không
hở bà con, cô bác? Cờ tới tay là “phất” đi chứ còn chờ còn đợi làm chi cho lan
sầu, huệ héo. Bao nhiêu nước đã trôi qua dưới cầu rồi! Thời gian nó đi mau qua
cửa sổ mà!
Cứ
cà kê dê ngỗng cái đoạn này thì nó càng làm “nhức” cái đầu già trên 80 này quá, mà không khéo lại phải làm buồn lòng
độc giả đang cần sự im lặng nghĩ ngơi relax sau một ngày miệt mài lao động nghiệt
ngã, vậy thì đi mau, tóm gọn đoạn này (và cả đoạn sau nữa) như thế này. (Còn không
thì nhờ chị QH, anh ĐL, hay thầy ML hoặc “ai đó” “bổ chính” hay sửa “morasse” giùm, hay thêm
chút mắm muối, hoặc độc giả cứ tự nhiên cũng như tự động zoom out cái trí tưởng
tượng cho cái scène này vậy).
Chàng
xuống xe trước (vì ngồi ngay cửa kéo của tấm bạt) xong rồi, tay nâng nhẹ tấm bạt
che cho đủ rộng chỗ để công chúa (hay nữ hoàng) rộng rải bước xuống tiếp. Nàng
xuống xe, nói với chú xe lôi, “cệ hai người, phải 12 đồng không chú?”, nói xong
là trao tiền và lững thững bước đi, như không vương vấn một chút bụi trần nào,
để chàng đứng yên kiểu Từ Hải, lặng thinh, miệng chẳng ứ ớ được một tiếng nói nào
nghe cho mát ruột mà cứ lặng lẽ đứng đơ ra giống y như cái cán cuốc nhìn những
bước chân nàng thoăn thoát bước nhanh. Ôi, những bước chân mềm mại pha chút tàn
nhẫn (?!) đang thoăn thoắt bước đi! Nàng đi, “một nửa hồn tôi
(linh hồn của linh mục) mất, một nửa “người” kia bổng dại khờ! Ồ, lạy Chúa tôi,
hình như nàng đang ngập ngừng, những bước chân chậm lại kia kìa, tay ôm cặp sách,
tay kéo cây bút máy pilot kẹp trên hàng nút bóp của vạt áo dài trắng trước ngực,
dừng hẳn lại và (hình như) cố ý chờ... chàng. Chút lanh trí còn vương vấn đọng
lại trong có dại khờ thoạt đến, chàng liền
đi lại gần (gần như không còn khoảng cách, “xích lại gần em tí nữa đi anh”, như
anh đã xích lại gần bên em trên cái ghế gỗ ọp ẹp của chiếc xe lôi trong một “túi”
ni lông vào một buổi chiều mưa bên này phà Rạch Miễu Bến Tre vậy đó!). Vừa khoảng
một thước tây, nàng đưa cây bút máy và trao gấp cho chàng. Từ lúc lên xe lôi
cho tới khi xuống xe, nãy giờ, không ai nói với ai lới nào, giờ mới nghe được
tiếng nàng nói, tiếng nói hơi trong có chút xíu ngập ngừng , hơi muốn mời mọc,
hơi muốn... dụ khị (?) mà nghe sao như
có hơi ngọt của mật đang rót vào hồn: “Rảnh, “cha” nhớ ghé thăm “em”. Nói
xong nàng ngoảnh mặt đi ngay, bước nhanh, không có hay không còn chút chi vướng
bận. Phần chàng, lại thêm lần nữa, lại đứng
đơ ra. Lần này không còn đứng đực ra kiểu cái cán cuốc nữa, mà là đứng chơ vơ lắt
lẻo như cây sào cắm trên mấy chiếc ghe ở chợ nổi, lắc lư theo con sóng, và trên
đầu sào không có treo trái khóm, nải chuối hay bắp cải, trái vú sữa đù đưa. đù đưa
mà là cây bút máy pilot màu xanh da trời, món hàng lậu từ vùng Tịnh biên, Châu Đốc xâm nhập lén
lút vào nước! Mân mê bảo vật là cây bút máy này đây có ghi rõ hiệu và nơi sản
xuất, còn khắc thêm hai hàng chữ màu trắng: “ nguyênthị thúyh.. – nhà thương điên biênhoà”.
À, thế là nàng báo cho biết, nàng đang ở tại
nhà thương điên. Điên (?) Hèn chi mà đứng ướt chịu trân không muốn lên xe lôi, điên
cho nên lên xe cứ lâu lâu ngồi cười (một cái) mà không nói một tiếng nào, điên
mà sao đẹp nghiêng nước đổ thùng như vậy hở ông Trời? Điên mà sao lại còn trẻ uổng
quá như thế này nhỉ, mà lại có bút máy hiệu (thời đó), chắc là loại điên chập dây
nặng lắm đây. Vẫn luôn biết tự nhủ với mình
“là chiến sĩ ta đừng say đắm sắc, giỡn với tình là giỡn với đau thương, đa mang
tình thêm nặng gánh sầu vương...”, nhưng cái tật ưa nghịch ngợm phiêu lưu, ưa tò mò (loại curiosité
malsaine), lại có chút óc trinh thám, nên “hạ quyết tâm” thăm viếng “tìm người điên”
cho bằng được. Trước khi bắt tay vào cái “business” này, cũng đã cân nhắc suy
nghĩ kỹ là... tự mình biết chắc mình không, hay chưa đến cái độ “điên”, mà dám
đi chu du vào thế giới của những người điên; trong lúc những người điên (thật)
không bao giờ nghĩ họ là người điên cả mà họ (cứ) considerer tui mới là người điên đây, thế mới chết cho cái
trò chơi ú tim này chứ! Cái ham muốn không vào hang cọp sao bắt được cọp con nó
cứ ám ảnh, cho nên... “rầm rập bước chân “Tá” đi rung chuyển đường phố sài gòn
- biên hoà...” Không biết qúy vị có ai
còn nhớ nhà thương điên Biên Hoà vào thuở đó nó nằm ở đâu không nhỉ? Nhớ lờ mờ, hình như nhà thưong và doanh trại nằm lọt thỏm
bên cạnh một đồn điền cao su gần quốc lộ thì phải. Vào cổng, trình chứng minh
thư cho nhân viên gát cổng (sau này gọi là bảo vệ), nhân viên gát cổng chào hỏi
lịch sự sau khi xem carte de visite: thưa
thầy, thầy muốn tìm ai? – Tôi muốn gặp
ntth. – Dạ, thầy vui lòng ngồi đợi chút, tôi sẽ gọi xin ý kiến bác sĩ giám đốc.
“A lô, a lô, dạ, dạ, em sẽ huớng dẫn ngay vào tư dinh.” Mời thầy cùng đi, bác sĩ
bảo em đưa thầy vào tư dinh. Quý vị đọc đến cái đoạn này có thông cảm cho người
viết thuật lại cả tình tiết, cả tâm trạng
này không? Cá nhân tôi lúc ấy, thật lòng rất sợ, sợ lắm, tương tự như trong phim mission impossible, không biết có rắc rối gì
sắp xảy ra tiếp theo. Từ cỗng gác đi bộ với anh gác cỗng vào tư dinh, tôi đã gặp
nhiều người, áo quần đủ kiểu, đủ màu, đàn ông có, đàn bà có, trẻ tuổi có, lớn
tuổi cũng có đang chạy nhảy, nô đùa, có người cười, người khóc, người ngồi ủ rũ,
người đứng hát, người tập võ. Chà! Mấy ông bà tập võ này mà họ chạy lại chào mình
mà cứ tưởng mình là một bao cát thì khốn đốn cho mình lắm đây! Để dịu bớt sự lo
lắng, tôi hỏi người gát cỗng: “tôi tưởng nhà thương nhốt người bịnh chứ đâu có
thả ra tùm lum như vầy sao?” – Không, hôm nay Chủ Nhật nên những bịnh nhẹ được cho ra ngoài chơi thoải mái, nhưng
vẫn có rất nhiều giám thị canh chừng, còn những ai bịnh nặng đâu có cho ra, nhiều
khi phải chích thuốc cho họ dịu đau và bớt phá...” Hú hồn.
Vào
nhà, người gác cỗng gõ cửa, ở trong nói vọng ra, bảo cứ vào đi. Hai người vào,
người gác cổng xin phép bác sĩ giám đốc trở ra, còn lại... mình ên. Chàng lịch
sự cúi đầu chào, chưa nói được câu gì thì bác sĩ (điên) hỏi ngay: "Có đem theo
culotte không?” Chờ một chút chưa thấy khách trả lời, bác sĩ (điên) giám đốc
phán tiếp “lấy đở culotte của anh hai nó mà mặc cũng cà va”.
Anh Ba xin được giải thích một chút này cho nó sáng tỏ một tí. “Culotte” tiếng Pháp,
có nghĩa là cái quần đùi, quần xà lỏn, mà ông bác sĩ Giám Đốc hỏi mình có đem theo “cái
quần xà lỏn” không (trong lúc mình đi tìm ntth nghĩa là làm sao)? Có ai đi thăm
hay đi tìm một người con gái mà đem theo cái quần đùi, (hay cái quần xà lỏn)
bao giờ, mà đem theo để mần chi rứa hè? (đúng là cùng nói chuyện với những người
điên, nên biết sợ là phải). Hay là ntth có cho biết mình là một vị linh mục cho
nên bác sĩ mới hỏi đùa minh là “ có đem theo cái calotte không, cái “calotte đọc
gần gần như culotte, cũng là tiếng Pháp có nghĩa là cái nón (mũ) nho nhỏ tròn lúp
xúp ụp trên đầu các vị linh mục hay giám
mục. Bác sĩ lại phang tiếp “lấy đỡ cái quần xà lỏn của anh hai nó mặc cũng được.” Quỷ thần ơi, lại câu nói của người điên với nhau nữa rồi, vì, mắc mớ chi mà ông
bảo tui lại phải lấy đỡ cái quần đùi của anh hai nó mà mặc cũng được, nghĩa là
làm sao? Bộ khi nói chuyện với mấy người điên họ ưa xé áo xé quần hay sao mà sợ tui không có áo quần để mặc vào cho nên phải lấy đỡ “cái quần đùi” (tài
sản) của anh hai nó mặc để có tí xíu... che thân mà cuốc chạy về nhà à?!
Rắc rối quá lắm rồi đây. Cũng may, (vị thần hộ mệnh) ntth vừa
chạy ra đúng lúc, và bác sĩ vừa đi vào (giống như vở diễn của một bi hài kịch).
Vẫn nụ cười tươi trẻ và có phần đẹp hơn mấy hổm, nàng nói nhanh: “em giới thiệu
với ba, cha dạy kèm em môn triết, mà ba
có hỏi anh gì không?” - Triết, trót, cái gì, tôi trà lời, ủa mà ba em đấy hả,
ba hỏi có đem theo culotte không? - Bạn anh hai và bạn em đôi khi đến chơi thường
thích tắm piscine, mà lại không đem theo quần tắm, cho nên em mới đề nghị lấy
quần của anh hai mặc đó mà. - Vậy sao, hèn chi mà làm cho “qua” mất cả hồn, hết cả vía!
Câu
chuyện của những người điên, trong cuôc và ngoài cuộc cũng có cái kết khá hậu mà
lại rất... điên. Tóm tắt ngắn gọn là sau 1975 mấy năm có một nhân viên của bí thư huyện ủy một tỉnh
phiá nam, tìm ra được địa chỉ của vị linh mục “ảo” ấy, gặp được Mộng Hồ, nhắn với MH khi đi thăm chồng trong trại cải
tạo, cho ntth gửi lời thăm hỏi, và cho biết sẽ ráng giúp đỡ hết mình nếu mình có
nhu cầu. Chồng nói với vợ (MH) “thôi, để
ý làm chi câu chuyện điên với những người
điên, hãy ráng về nuôi con cho chúng lớn lên, làm người”.
Viết
để tặng qúy nơi nhận đọc cho vui nhân ngày July 4th, Lễ Độc lập Hoa
kỳ vào ngày 4 tháng 7 chắc chắn sẽ có rất nhiều pháo bông, mà sao mình cứ tuởng
tượng như là ngày lễ 14 Juillet có những
người không (hay chưa) điên đang ầm ầm phá ngục Bastille.
hồ - ngo.c
Oceanside
* Sở
dỉ “ntth” trong truyện không viết hoa, vì trong cây bút máy có ghi rõ “ nguyênthi
thúyh.. – nhà thương điên biên hòa” đều không viết (khắc) chữ hoa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét