Thứ Năm, 16 tháng 12, 2021

Những Mất Còn Hôm Nay - An Hoàng

              Những Mất Còn Hôm Nay

Sống đến tuổi tôi và các bạn, tuổi đã "lọt sổ" tử vi, tướng số ! "bát tuần cửu thọ" khi xưa, thắp đuốc đầu làng cuối ngõ tìm cũng không ra... Chả thế mà khi xưa, một ông già trong làng 70 tuổi, cả làng kéo đến xem, không hiểu làm sao mà ông ta sống lâu đến thế! Ở xứ sở tạm dung này, ra đi ở tuổi đó, có khi thiên hạ bảo là chết trẻ!
Trở lại chuyện MẤT và CÒN hôm nay: trước hết nói cái còn, đó là cái thân xác mình, kế đến là người bạn đời hơn 50 năm (tôi nghĩ không có cặp nào dưới con số này), có bạn không còn cái The best half này (mất các chị), kế tới là con, là cháu... và một niềm vui không thể thiếu trong đời. Đó là BẠN mà thi sĩ Vũ Hoàng Chương đã để lại trong bài thơ cuối đời: câu thơ mà chúng ta đã mượn làm chủ đề cho một Đại Hội Khóa đông nhất, vui nhất và thành công nhất ở Nam CA mấy năm trước:

         CHÚNG TA MẤT HẾT, CHỈ CÒN NHAU

Đấy, GIA TÀI còn lại của chúng ta chỉ có thế, dĩ nhiên không thể thiếu một chữ TIỀN!
An tôi đã nói tới chữ này nhiều lần, mang cả thơ thiên hạ đã vinh danh:
            TIỀN là Tiên là Phật
            Tiền là sức bật của mọi người
            Tiền là tiếng cười của tuổi trẻ
            Tiền là sức khỏe của tuổi già
            Tiền là cái đà của danh vọng
            Tiền là cái lọng để che thân
            Tiền là cán cân công lý
            Tiền thật là hết ý !

Đã nói đến hết ý rồi thì không còn gì hơn để nói nữa cả!
Chuyện tiền tài, công danh, sự nghiệp... nói biết sao cho vừa và nói đến đời nào mới hết! Đó là những gì chúng ta đã MẤT và không bao giờ lấy lại được nữa! Tiếc mà làm chi khi người xưa đã coi tiền bạc chỉ là bụi đất!
   
           Tiền bạc như phấn thổ
           Phú quý tựa thiên kim

Cả cái phú quý hôm nay, với chúng ta cũng chẳng còn nếu đau yếu, bệnh hoạn... ăn còn chả thiết nữa là!
Cái tôi tiếc nhất là TUỔI TRẺ! Không phải  tiếc tuổi 13 mà chỉ cần lùi lại 10 năm, khi còn mang con số 7 hàng đầu! Nay 8+ , nặng trên đôi vai quá sức và sẽ có một ngày " sức không kham nổi đoạn đường…"!
Lại phải trở lại chữ tiền, khi sực nhớ tới mấy câu thơ bỗ bã, trần tục hôm nay:
                   Tiền không có
                   Tình không có
                   Ngồi một xó
                   Nhìn con chó
                   Nhục hơn nó !

Thật quả không có gì nhục hơn là cái nghèo! Mà đã nghèo thì hèn!
Trời chỉ cho tôi có chữ NHÀN, chứ không cho TIỀN!
Lại nhớ tới tiền bối Cao Bá Quát khi uống rượu vói hai câu:

                Đoạn tống nhất sinh, duy hữu tửu
                Trầm tư bách kế, bất như nhàn 

Tôi cứ an ủi lòng mình như thế và thấy đời hai chữ HẠNH PHÚC rất vuông tròn!
Vẫn hàng ngày nói chuyện trên phone với Hoàng Đình Hiệp, sau khi anh vào nursing home thăm chị: Tôi đem đến cho anh niềm vui và cũng lấy về từ anh những nụ cười thoải mái. Chúng tôi nhớ lại một thời Sài Gòn Xưa với biết bao nhiêu là kỷ niệm:

             Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi...

Tôi không có "khiếu" về nhẩy đầm và cũng chẳng đào đâu ra tiền để vào dangcing! Có vào đó, nhẩy nhót, đạp chân ca ve, các em vả cho không còn chiếc răng nào để ăn! Nhưng có tiền để đi tìm các các món ăn ngon của Sài Gòn vì có lũ bạn "trời đánh" (con nhà giầu) bao. Chúng tôn tôi làm quân sư (quạt mo!) , hay hiến kế cho chúng làm "áp phe" lương thiện  (không phải tống tiền, đòi nợ thuê hay cướp nhà băng!) Ngoài ra khi học Văn Khoa Sài Gòn, với nghề "quay cua" bán cho sinh viên, tiền tôi cũng rủng rỉnh mán ngồi xe, tiêu không hết! Nhìn đám con nhà giầu ăn chơi, giật đào, chỉ muốn đâm cho chúng một nhát, dù có phải vào Chí Hòa gỡ lịch!
Những món ngon thời ấy (không đắt  mà lại ngon ) như:
Cháo cá ở Chợ Cũ, Cơm Thố ở Hàm Nghi, Cơm Gà Siu Siu ở Chợ Lớn, Mì Hải Ký ( lacaze) ở Nguyễn Tri Phương, đầu cá hấp ở bến Chương Dương, vịt quay Tôn Thọ Tường….
Hiệp ở ORegon, cách tôi cả một đường chim bay mỏi cánh, cũng cả ngàn cây số chứ không ít, sau khi vào thăm bà xã, đã lái xe 20 miles để ra post office, gửi cho tôi một loại cà phê Pháp (instant coffee) mà tôi kiếm ở đây không có (pha với sữa tươi cùng sữa hộp), bảo tôi phải nắm tay bà xã để cùng uống! Lãng mạn quá bác ơi! Có hôm tôi làm theo lời bác, bị bả gạt tay: Ông làm trò gì vậy? "quê" hết chỗ nói, bác ơi! 
Nói thế chứ sáng nào tôi cũng pha cà phê cho bà chủ nhà, kể cả  làm breakfast nữa! Thấy bả nở một nụ cười ưng ý là tôi vui rồi!

Chúng ta mất thì nhiều, cái còn lại thì chẳng bao nhiêu!

Xin chấm dứt chuyện MẤT CÒN ở đây, hẹn các bác ở một bài tới…
                                                                  
                                               AN HOÀNG






                                      

Không có nhận xét nào: