CHƯƠNG 16: TÌNH CỜ
Chiến hạm HQ-266 Rạch Gầm chầm chậm tiến vào cầu An Thới lúc mười một giờ trưa. Ánh nắng đứng bóng trải xuống mặt biển, hắt lên ngàn tia lấp lánh như pha lê. Gió nồng vị muối, mang hơi ấm đất liền và mùi dầu máy quen thuộc. Khi tiếng động cơ ngưng, mặt nước im, chỉ còn tiếng chân người dồn dập trên boong tàu.
Xe cứu thương của Căn cứ Hải quân An Thới đã chờ sẵn. Ba thương binh được cáng xuống, băng gạc trắng đẫm máu sậm đỏ. Mọi động tác đều cẩn trọng, lặng lẽ.
Hạ Sĩ Nghĩa – người điều trị đã lâu trong bệnh xá – nay được phép về lại tàu. Khuôn mặt anh xanh xao nhưng nụ cười vẫn tươi, và trong ánh mắt ánh lên niềm tự hào của người lính sống sót trở về.
Khi Nghĩa bước chân lên boong, tiếng vỗ tay vang rền. Người cặp cổ, người nắm tay, người huýt gió. Võ Bằng bước tới, siết chặt tay anh, giọng trầm ấm:
– Tốt lắm, Nghĩa. Mừng em trở về tàu.
Nửa giờ sau, Tư Lệnh Vùng cùng Chỉ Huy Hrưởng Căn cứ Yểm Trợ đưa toán chuyên viên xuống chiến hạm giám định thiệt hại. Phần mũi cần hàn gắn lại, vết đạn lỗ chỗ bên hông và trên đài chỉ huy phải được vá lấp. Ước tính sửa chữa trong bốn ngày.
Rạch Gầm được dời sang cập cầu Căn Cứ Yểm Trợ, bên cạnh vài chiếc Duyên Tốc Đỉnh và Chiến Thuyền khác. Võ Bằng trở về phòng họp, nơi xấp công văn, công điện đang chờ. Anh dừng lâu ở bản báo cáo từ bệnh viện Rạch Giá:
“Thiếu Úy Dương Công Đức đã giải phẫu gắp viên đạn ở bả vai, sức khỏe tốt.
Thủy thủ Lưu Văn Tạo đã giải phẫu lấy mảnh đạn khỏi cổ, tình trạng khả quan.
Cả hai đã được chuyển về Bệnh viện Hải Quân Sài Gòn.”
Anh khẽ thở phào, như trút một gánh nặng trên vai.
Khi chiêu đãi viên gõ cửa xin phép dọn cơm trưa, hình ảnh tô bún cá ngày nào ăn cùng Huỳnh Như Oanh chợt ùa về. Anh lắc đầu:
– Tôi sẽ ăn ở ngoài.
Hình như chỉ có vị măn mẳn của nước súp và hương ngọt ngào của cà phê mới làm anh vơi được nỗi nhớ.
Vừa bước vào quán Hải Âu, Võ Bằng nghe tiếng gọi vang lên:
– Hạm Trưởng! Mời Hạm Trưởng đến chung vui!
Bàn sáu người – đa số nhân viên Ban Chiến Tranh Chính Trị. Hạm Phó Tiến vội đứng dậy kéo thêm ghế:
– Mời Hạm Trưởng ngồi đây.
Anh ngần ngừ, chủ định là ăn vội rồi sang quán Sóng hóng gió biển, mặc cho tâm hồn trôi về những kỷ niệm với Như Oanh. Nhưng thấy anh em ríu rít, anh đành ở lại.
Trung Úy Tiến trình báo:
– Trước khi tới đây, tụi em ghé trường tiểu học. Cô Hiệu Trưởng mời chúng ta sáng mai đến, mười giờ.
Võ Bằng gật đầu:
– Vậy là nhất rồi. Mai, chín giờ bốn mươi lăm rời tàu.
Cô hầu bàn đến. Anh gọi bún cá và một lon Budweiser.
Trung Sĩ Lâm cười tươi:
– Thưa Hạm Trưởng, đêm qua chúng ta đánh chìm hai tàu bắc cộng, hôm nay rất đáng sương sương vài ly rượu mừng!
– Tôi kỵ rượu, bia là đủ.
Lâm nằn nì:
– Thưa Hạm Trưởng, rượu nếp than An Thới danh bất hư truyền, ngọt và thơm, rất dễ uống!
Võ Bằng bật cười:
– Dễ uống nhưng cũng dễ say bí tỉ!
Hạm Phó chen lời:
– Rượu nếp than uống một bổ hai, thưa Hạm Trưởng. Một ly nhẹ thôi mà!
– Được, thử một ly cho biết.
Rượu quả thật ngon. Món ăn đưa cay cũng vừa miệng. Một ly rồi hai, cuối cùng là ba. Dự định ra biển sớm bỗng chậm mất hai tiếng.
***
Mặt trời đã chếch về tây khi Võ Bằng rời quán Hải Âu. Gió biển thổi mát rượi, xua bớt hơi men đang lan khắp thân. Đầu anh hơi choáng, nhưng chân vẫn vững.
Quán Sóng vẫn đó – thưa khách. Anh gọi cà phê phin rồi tự mang ra tán dù với hai chiếc ghế tựa còn chờ.
Ngồi xuống chiếc ghế xưa, tay anh khẽ vuốt lên tay vịn, nơi Như Oanh từng ngồi. Sóng vỗ nhịp vào bờ cát mịn, đưa anh trở lại buổi chia tay xưa. Anh đã nắm tay nàng, và nàng không rút lại. Anh đã hỏi:
– Có thật rồi mình sẽ không còn gặp nhau?
Giọng nàng còn văng vẳng:
– Em không biết. Em cần thời gian xét lại lòng mình. Khi anh mãn công tác, trước khi về Sài Gòn, anh hãy gặp chị em. Nếu chị chuyển lời… tức là em đã chọn.
Ngày ấy, anh đã vui như trẻ thơ. Nhưng giờ nghĩ lại, đó đâu phải lời hứa hẹn. Biết đâu, sau khi đắn đo, nàng nhờ chị chuyển: “Nói với Võ Bằng… đi chỗ khác chơi!”
Anh mím môi, nghe lòng nhói buốt.
Võ Bằng thở dài. Hơi rượu tỏa ra đánh thức cơn nhức đầu. Anh nhấp vài ngụm cà phê. Chất đắng lan dần, đầu óc bớt đau. Anh uống đến nửa ly. Biển vẫn xanh bát ngát, trời vẫn cao thăm thẳm. Trước mặt anh, sóng vẫn xôn xao như những lời thủ thỉ cũ.
Một dáng người thon thả từ dưới nước bước lên. Nàng mặc áo tắm một mảnh màu thiên thanh, mái tóc ngắn bám cổ, đôi kính đen che nửa khuôn mặt mà vẫn toát vẻ diễm kiều. Nàng đi dọc mép nước, dường như không biết có người đang chiêm ngưỡng.
Sức mạnh của men rượu nếp than khiến anh đứng dậy, bước lại gần:
– Chào cô. Xin lỗi vì đường đột. Đây không phải cách làm quen cũ kỹ đâu, chỉ là… quá tò mò: một người đẹp như cô sao lại xuất hiện ở chốn vắng thế này?
Nàng hơi giật mình, rồi cười trong trẻo:
– Chào Đại Úy. Lâu rồi không gặp, Đại Úy khỏe chứ?
Anh khựng lại. Cấp bậc hải quân đâu phải ai cũng biết. Hẳn nàng là thân nhân của hải quân, hoặc phu nhân của ai đó. Không khéo lại rắc rối. Anh nghiêng mình:
– Xin lỗi và xin phép chào cô.
Giọng nàng vẫn đùa cợt:
– Đâu có dễ đi như vậy! Đại Úy tò mò chận đường tôi, thì cho tôi tò mò hỏi lại: hễ là người đẹp thì không nên xuất hiện ở chốn vắng sao?
– Vì ở chốn vắng này toàn là cơ quan quân sự. Cô thật lạc lõng giữa ba quân.
– Tôi lại thấy, ở chốn này, nhiều người đẹp cũng mặc quân phục hải quân mà.
– Nhưng không ai mặc áo tắm trong giờ làm việc!
– Đại Úy tinh ý lắm. Tôi không phải nữ quân nhân, nhưng đã từng lạc lõng giữa chốn ba quân.
– Vậy thân nhân hải quân của cô là ai?
Nàng bật cười:
– Võ Bằng.
Anh giật mình, rồi nhận ra nàng đọc từ bảng tên. Đáo để thật! Anh nghĩ thầm và toan rút lui thì nàng lại hỏi:
– Theo Đại Úy, phải là thân nhân hải quân mới được đến đây sao?
– Bị cô gọi ngay là Đại Úy, nên tôi hơi tò mò.
– Đại Úy nghĩ đúng. Có người dạy tôi về cấp bậc hải quân.
– Ai vậy?
– Đại Úy thử đoán xem?
Anh lắc đầu:
– Có trời mới đoán nổi!
Nàng trầm giọng:
– Người ấy cho tôi cơ hội hiểu về biển… để rồi đâm yêu biển. Nhờ thế, ngay cả khi nghiệt ngã nhất, biển vẫn mang đến cho tôi sự an nhiên. Tôi vẫn thường nghĩ về người ấy, và vẫn thầm cám ơn.
Tự dưng anh bỗng thấy ưa thích nói chuyện với nàng. Bốn ngày sửa chữa tàu, có người cùng ngắm biển khơi, đỡ nhớ Như Oanh. Anh dò hỏi:
– Cô tắm biển mỗi ngày?
– Không hẳn, chỉ những buổi chiều đẹp trời.
– Nghĩa là muốn gặp cô, tôi phải chờ đến ngày đẹp trời rồi còn phải chờ đến chiều?
Nàng không cười trước câu đùa của anh mà lại cúi mặt, im lặng. Anh sốt ruột:
– Tôi coi sự im lặng của cô là đồng ý. Cho tôi biết tên được chứ?
Nàng ngẩng lên, ánh mắt xa xăm:
– Biết để làm gì… Bởi vì tôi… xin chào Đại Úy.
Nói rồi nàng quay đi, dáng mảnh mai tiến dần đến tán dù phía xa. Anh đứng lặng, ngẩn ngơ nhìn theo…
***
Sáng hôm sau, nắng sớm chan hòa. Tiếng chuông nhà thờ An Thới ngân dài trên phố nhỏ. Đúng mười giờ, toán dân sự vụ của Rạch Gầm đến trường tiểu học.
Cô Hiệu Trưởng đứng ở cửa, niềm nở đón chào. Sáu mươi học sinh đồng loạt đứng lên khi toán Hải Quân bước vào. Những đôi mắt tròn xoe, háo hức.
Võ Bằng mỉm cười:
– Các cháu ngồi đi.
Anh nhìn khắp lớp và khựng lại. Cô giáo đứng bên cửa sổ chính là người đẹp anh gặp hôm qua ở bãi biển. Vẫn đôi kính to che nửa khuôn mặt, vẫn mái tóc ngắn chấm cổ. Nàng thản nhiên như không thấy anh.
Cô Hiệu Trưởng giới thiệu:
– Các em thương yêu, đây là các chú Hải Quân đến từ Sài Gòn, thủ đô nước Việt của chúng ta.
Cô quay sang Võ Bằng:
– Đây là chú Hạm Trưởng chiếc tàu đang cập ngoài cầu. Hôm nào, xin chú cho các em xuống thăm tàu. Các em có thích không?
Tiếng trẻ vang lên:
– Dạ có ạ.
Võ Bằng ân cần:
– Hiện tàu chú đang sửa chữa, chừng nào thuận tiện chú sẽ cho hay.
– Các em nói gì nào?
– Chúng cháu cảm ơn Hạm Trưởng!
Anh hân hoan đứng lên:
– Hôm nay các chú sẽ dạy các cháu hát một bài rất vui, tên là Hát hay không bằng hay hát. Các cháu thích hát không?
– Dạ thích ạ!
– Chú Tiến, bắt đầu đi.
Hạm Phó Tiến ra hiệu cho Hạ Sĩ Lâm dạo đàn. Giai điệu rộn ràng vang lên. Các thủy thủ phân tán, ngồi xen giữa học trò. Tiến hát to:
“Hát hay không bằng hay hát!
Hát hay không bằng hay hát!
Hát luôn luôn, hát luôn luôn!
Hát những lời xây dựng nông thôn!”
Tiếng hát trẻ thơ hòa với tiếng đàn, ban đầu rụt rè rồi vang lớn. Các thủy thủ vừa hát vừa múa tay, khiến bầu không khí rộn ràng hẳn. Tiếng cười, tiếng vỗ tay rộn khắp sân trường.
Trung úy Tiến hứng chí hát đoạn kế:
“Hát hay không bằng hay hát!
Hát hay không bằng hay hát!
Hát liên hoan, hát vang vang!
Hát đông đông, hát cộng đồng!”
Âm nhạc lại bừng lên. Những khuôn mặt bừng sáng, những đôi môi đỏ hồng hát hăng say.
Khi kết thúc, cô Hiệu Trưởng xúc động nói:
– Trường tôi thỉnh thoảng dạy hát, nhưng chưa bao giờ vui thế này. Cảm ơn các anh đã mang đến một buổi sáng rộn ràng và ý nghĩa.
Khi toán dân sự vụ vẫy tay chào. Đám học trò ùa đến, hỏi đủ điều:
– Các chú ơi, chừng nào trở lại?
– Cháu lớn lên, cho cháu đi tàu với chú nghen?
– Ngoài biển có bị say sóng không chú?
Võ Bằng cúi xuống xoa đầu từng đứa, thấy lòng ấm lạ. Tiếng hát trẻ thơ như còn ngân trong tim anh.
Anh quay lại chào từ giã cô Hiệu Trưởng và các cô giáo. Khi anh đến cửa, cô giáo đeo kính bước tới, giọng nhẹ như gió:
– Đại Úy… thật sự không nhận ra em sao?
Nàng gỡ kính xuống. Ánh mắt ấy. Nụ cười ấy. Dù đã hơn hai năm, dù mái tóc ngắn đi và làn da rám nắng, anh vẫn nhận ra.
Anh khẽ thốt:
– Phan Kim Phượng?
Nàng mỉm cười, giọng buồn lắng:
– Phan Kim Phượng chết rồi. Giờ em là cô giáo Lê Hồng Hạnh.
Anh đứng lặng, nghe tim mình đập lạc nhịp.
– Phan Kim Phượng… Lê Hồng Hạnh…
Kỷ niệm một chuyến hải hành đẹp mà cay đắng chợt ùa về. Anh thấy mình đang ngồi trong phiên xử của Hội Đồng Kỷ Luật, nghe Chủ Tịch Hội Đồng tuyên hình phạt…
Anh cũng nghe tiếng nàng ngậm ngùi:
– Chuyện dài… Ngày mai, ở bãi biển, em sẽ kể.
Vũ Thất
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét