Đời Thủy Thủ III (Vũ Thất)
CHƯƠNG 19: TIẾN VỀ QUẦN ĐẢO THỔ CHÂU (tiếp theo)
Hải trình đến Thổ Châu khác xa mọi chuyến trước. Thay vì rẽ trái hướng vào bờ như khi đi Nam Du hay Hải Tặc, Trợ chiến hạm Rạch Gầm lao mũi chếch phải, bung hết tốc lực đường trường ra khơi. Với vận tốc mười hai gút, con tàu phăng phăng rẽ sóng đến vùng chỉ định. Trời trong, gió nhẹ, biển êm như lời mời gọi dịu dàng đầy hứa hẹn.
Vừa qua khỏi Hòn Móng Tay, ba hải lý phía Nam Hòn Thơm, Võ Bằng xem lại hải trình, chỉnh độ giạt bù trừ hướng gió rồi giao lại trách nhiệm hải hành cho sĩ quan đương phiên. Anh trở về buồng riêng, bật băng nhạc. Tiếng hát Lệ Thu trong trẻo, ngọt ngào vang lên, xoa dịu mọi mỏi mệt, lo âu. Đó là thói quen, một cách giải tỏa sau những giờ căng thẳng trên đài chỉ huy. Giai điệu quen thuộc Ngậm Ngùi, Mùa Thu Trong Mưa, Thuyền Viễn Xứ, Xin Còn Gọi Tên Nhau gợi nhớ những chiều cuối tuần ở Queen Bee, thuở còn làm thuyết trình viên Trung Tâm Hành Quân Hải Quân trại Bạch Đằng. Hình ảnh các giọng ca thần tượng hoàn toàn thay thế các bóng hồng…
Đúng mười hai giờ, Võ Bằng xuống phòng ăn sĩ quan. Tất cả đứng lên chào. Anh ra hiệu mọi người ngồi, rồi quay sang chiêu đãi viên: “Mời cô Lan Như.”
Nàng xuất hiện với vẻ e dè. Võ Bằng lên tiếng:
– Mỗi bữa, cô dùng cơm với chúng tôi.
Lan Như lắc đầu, nhỏ nhẹ:
– Xin cảm tạ. Tôi có mang theo lương khô.
– Cứ để dành. Ăn chung cho vui.
Lan Như ngập ngừng:
– Vậy… xin cho tôi được đóng góp.
Võ Bằng cười, lắc đầu:
– Chuyện nhỏ. Mời cô ngồi.
Hạm Phó nhường chỗ. Sĩ quan xê dịch. Võ Bằng tiếp lời:
– Mọi người đều đeo bảng tên, cô làm quen dần vậy.
Chợt nhớ vị cựu Hạm Trưởng Đống Đa thường mở lời thăm hỏi dành cho “khách quá giang” Phan Kim Phượng, anh hỏi Lan Như:
– Cứ nói thật, không có điều gì phiền lòng về tiếp đãi chứ?
Lan Như nở nụ cười tươi tắn:
– Thưa, hơn cả mong đợi.
– Về ẩm thực, tuy không bằng nhà hàng, nhưng chắc chắn không thua… lương khô. Mời cầm đũa.
Lan Như cúi nhìn mâm cơm, mắt sáng lên:
– Chà! Canh chua, cá kho, đậu xào thịt bò – toàn món ưa thích.
Không khí trở nên ấm cúng. Võ Bằng chan canh vào cơm. Cố vấn Mỹ cầm đũa thuần thục. Mọi người lặng lẽ ăn. Tiếng muỗng chạm vào tô, tiếng chén đặt lên bàn. Một lúc sau, Võ Bằng ngẩng lên:
– Với tư cách phóng viên, cảm tưởng đầu tiên của cô về Rạch Gầm?
Lan Như vừa nhai vừa suy nghĩ. Gọi “anh” như hôm qua có lẽ không ổn. Xưng “tôi” nghe xa cách. Cuối cùng nàng chọn:
– Thưa Hạm Trưởng, Lan Như…
Võ Bằng lắc đầu ngắt lời:
– Cô gọi chúng tôi là anh được rồi.
Lan Như mỉm cười:
– Thưa anh. Lan Như thấy… súng mà phát sợ. Từ mũi đến lái, chỗ nào cũng súng với súng. Khẩu ở mũi thật đồ sộ.
Mọi người khẽ cười. Không khí dịu lại. Võ Bằng hỏi tiếp:
– Còn gì nữa?
– Thủy thủ sung sướng hơn bộ binh nhiều. Bộ binh hành quân vất vả. Súng vác, đạn đeo, hành trang lỉnh kỉnh. Còn thủy thủ được tàu chở đi, có người nấu nướng, có máy nước uống.
Thiếu Úy Ngô Quang lên tiếng:
– Bộ binh vất vả thật, nhưng chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng. Say sóng – nhiều người ta thán thà chết còn hơn!
Lan Như mỉm cười:
– Tôi có thấy sóng gió gì đâu! Êm ru mà!
Trung Úy Tuấn nói:
– Do cô may mắn gặp ngày đẹp trời đó!
Hạm Phó Tiến cười:
– Khi ra khơi, chúng tôi được tăng phụ cấp ăn uống, nhưng nghịch lý là sóng to gió lớn thì… ăn vô nhả ra!
Tiếng cười rộ lên. Võ Bằng dịch cho cố vấn.
Lan Như chớp mắt, tinh nghịch:
– Tôi hy vọng có dịp nếm thử… ăn vô nhả ra!
Mọi người lại cười. Giọng nàng dịu dàng:
– Lại phải so sánh: bộ binh ngủ bờ ngủ bụi, còn thủy thủ thì giường ấm nệm êm.
Võ Bằng nhún vai:
– Đó là cách bù đắp cho nhiều tháng xa nhà, và cũng để dưỡng sức đối phó sóng gió. Cô từng đi hành quân với bộ binh lâu nhất bao lâu?
– Nửa tháng. Nhân đây, xin cám ơn đã cho tôi một buồng đầy đủ tiện nghi, giường ấm nệm êm.
Võ Bằng đặt đũa, nhìn thẳng nàng:
– Hành quân sống chết trong gang tấc. Cô trẻ đẹp, sao chọn nghề nguy hiểm?
– Lan Như thích từ nhỏ. Thích phiêu lưu mạo hiểm.
– Thiếu gì cách phiêu lưu không nguy hiểm.
– Nhưng phiêu lưu nào cũng phải tốn kém, trừ tháp tùng hành quân. Phiêu lưu mà còn được trả lương!
Mọi người bật cười. Hạm Phó xen vào:
– Cô làm phóng viên từ bao giờ?
– Năm 1965, từ phóng viên thành phố thành phóng viên chiến trường. Của nào tiền nấy!
Hạm Phó hỏi thêm:
– Vậy cô thành phóng viên chiến trường lâu chưa?
– Hai năm rồi.
Tiếng Hạm Phó chân thành:
– Nên giải nghệ, lấy chồng đi.
Trung Úy Tài chen vào:
– Như lấy tôi chẳng hạn!
Lan Như cười khúc khích, mắt long lanh:
– Nếu thích lập gia đình, Lan Như lấy chồng lâu rồi. Anh là người thứ một nghìn lẻ một ngỏ lời. Xin hứa, chừng nào hết thích bay nhảy mà anh chưa có vợ, Lan Như sẽ ưu tiên tìm anh
Cả bàn cười rộ. Võ Bằng gật đầu:
– Đúng là mỗi người một ý thích. Nhiều nhân viên của tôi có chuyên môn mà các hãng xưởng đều cần – cơ khí, điện tử, y tá, kế toán – nhưng họ lại thích phiêu lưu mạo hiểm với chiến hạm. Chuyến đi này đáp ứng đúng ý thích của cô.
Lan Như tròn mắt:
– Đại dương mênh mông, ngày nào cũng như ngày nào, có gì mà gọi là phiêu lưu mạo hiểm?
Võ Bằng nhìn nàng, nói chậm rãi:
– Cuộc chiến này, cộng sản gọi là chiến tranh tổng lực: tuyên truyền, khủng bố, ám sát, tấn công. Bằng mọi giá chúng phải đưa nhiều loại người và vũ khí vào Nam. Nhiệm vụ của chiến hạm là tìm và diệt. Đó chính là phiêu lưu mạo hiểm.
Lan Như ngừng đũa, nhìn Võ Bằng. Lời anh nói khiến nàng lặng đi. Một nhiệm vụ nặng nề nàng không hề nghĩ tới. Nàng nhìn anh bằng ánh mắt nể vì.
Võ Bằng trầm giọng tiếp:
– Chúng tôi không thụ động. Chúng tôi chủ động săn đuổi. Đó là phiêu lưu. Khi đụng trận, đó là mạo hiểm. Do chủ động, chúng tôi bình tâm nhắm mục tiêu tác xạ. Đó là niềm hứng khởi của thủy thủ đoàn.
Lan Như bật cười, cố xua cảm giác nặng nề:
– Rốt cuộc, giống như trò chơi săn đuổi?
Nói xong, nàng nhận ra sự bất kính của mình. Không khí chùng xuống. Võ Bằng nhíu mày, mạch cổ giật nhẹ nhưng giọng anh vẫn bình thản:
– Phải nói đầy đủ: trò chơi chết người! Tuần rồi, rạp Đại Nam có chiếu phim Moby Dick, cô có xem không?
– Có xem. Đó là cuộc săn cá voi, phiêu lưu và mạo hiểm.
Võ Bằng lại nhíu mày. Giọng anh lạnh:
– Không chỉ là săn cá voi. Đó còn là ẩn dụ về niềm tin mù quáng, như tin vào một chủ nghĩa không tưởng. Nhưng thôi, chúng ta nên ăn tiếp.
Không ai nói gì thêm. Sau cùng, anh quay sang Hạm Phó:
– Có dịp, Hạm Phó kể cho cô Lan Như nghe về những lần săn tàu Bắc Cộng. Chuyện đó sẽ giúp bài phóng sự thêm hấp dẫn.
Hạm Phó Tiến liếc nhìn nàng. Ánh mắt chạm ánh mắt:
– Tôi không phải là người kể chuyện hay, nhưng tôi tin qua ngòi bút của cô nó sẽ vô cùng hấp dẫn.
– Cám ơn anh, tôi mong được nghe.
Chiêu đãi viên dọn bàn, mang lên món bánh kẹp sô-cô-la. Anh nói:
– Món điểm tâm này là của cố vấn.
Mọi người cám ơn Bill. Cố vấn hỏi Lan Như bằng tiếng Việt khá rành rọt:
– Lần đầu đi tàu, cô cảm thấy thế nào?
– Tôi thích lắm. Mọi thứ đều mới lạ.
– Sau tám ngày, cô sẽ thấy còn nhiều điều thú vị khác. Khi viết xong bài phóng sự, cho tôi một bản. Tôi sẽ dịch và đăng trên Stars and Stripes.
Lan Như lắc đầu:
– Một vinh dự lớn, tôi không dám nhận. Nhưng anh sẽ có một bản để tùy nghi.
Điều này nhắc nàng nhớ lời chủ bút: cần tin tức đầy đủ về sinh hoạt, chiến trận, kỹ thuật điều động, và phản ứng của thủy thủ. Muốn vậy, nàng phải được tự do tìm hiểu.
Chuông điện thoại reo. Đài chỉ huy báo cáo: đã thấy đảo. Võ Bằng, Cố vấn và các sĩ quan đồng đứng dậy. Lan Như nhìn theo, muốn đi cùng, nhưng ngại ngỏ lời. Còn quá sớm để đòi hỏi.
Chiêu đãi viên mời nàng cà phê. Theo thói quen, nàng vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ Cả hai người quyền lực nhất trên tàu – Hạm Trưởng, Hạm Phó – xem chừng đều tỏ ra lạnh nhạt, giữ khoảng cách. Bất lợi thật. Nhưng dù khó khăn thế nào, nàng vẫn phải giữ nhiệt huyết.
Cạn ly, nàng rời phòng ăn, bước qua hành lang vắng lặng về buồng ngủ. Trên giường, chiếc áo lạnh dày có nón trùm đầu được xếp ngay ngắn. Bên cạnh là áo giáp, nón sắt. Thì ra Võ Bằng không hề vô tâm. Nàng chạm tay lần lượt ba món, nghe lòng ấm áp. Nhưng anh vẫn là một người kỳ dị, khó đoán. Nghề nghiệp thúc đẩy nàng tìm hiểu.
Nằm dài trên nệm, nàng cảm thấy mỏi mệt tan dần. Nhưng nỗi cô đơn ùa đến. Ngày đầu tiên mới qua vài giờ mà dài như vô tận. Nàng băn khoăn nghĩ về cuộc phiêu lưu mạo hiểm lần này. Nếu đụng trận, bộ binh còn có nhiều hầm hố ẩn nấp, còn trên tàu, chỉ một áo giáp? Thì đành cầu mong đạn biết tránh mình!
Nàng lắng nghe những âm thanh lạ: tiếng máy tàu gầm gừ, hệ thống thông gió o o. Nỗi khắc khoải khiến nàng thao thức. Căn buồng chật hẹp khiến nàng như nghẹt thở. Nàng nhớ bầu trời rộng, nhớ không khí trong lành nơi rừng sâu.
Không chịu nổi, nàng bật dậy, quyết định lên boong tàu. Qua phòng ăn sĩ quan, dọc theo hành lang dài, vào phòng ăn đoàn viên. Một thủy thủ hỏi nàng cần gì. Biết mục đích, anh đưa nàng đến cánh cửa gài chặt bằng nhiều cần quay. Bằng động tác nhanh nhẹn, anh vặn các cần quay xuôi chiều, cánh cửa nặng nề bật mở.
Ánh nắng chói chang xuyên vào mắt Lan Như. Gió lạnh tạt vào mặt, thơm tho. Nàng bước ra ngoài. Biển mở rộng, những vệt sóng loang ánh bạc. Nàng đi vòng qua mạn trái, dưới gió. Mặt biển êm đềm, óng ánh, mênh mông. Xa xa, vài chiếc ghe câu bơ vơ. Nàng thấy mình cũng đâu khá gì, lạc lõng, bơ vơ. Ban ngày đã buồn tẻ, đêm xuống hẳn càng khủng khiếp. Chẳng lẽ suốt tám ngày chỉ quanh quẩn buồng ngủ và phòng ăn?
– Chào chị, xin lỗi tôi đến hơi chậm.
Nàng giật mình quay lại. Một thủy thủ trẻ gật đầu chào. Nàng hồi hộp hỏi:
– Chậm gì vậy anh?
– Đi tìm chị khắp nơi.
– Có chuyện gì?
– Hạm Trưởng bảo tôi nhắn: chị có thể lên đài chỉ huy ngắm quần đảo Thổ Châu.
Vũ Thất
(Còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét