Đời Thủy Thủ III (Vũ Thất)
CHƯƠNG 18 TIẾN VỀ QUẦN ĐẢO THỔ CHÂU
Trưa An Thới biển màu xanh ngọc.
Võ Bằng đứng trên boong tàu, dõi mắt theo những hòn đảo lớn nhỏ thành một hàng dài. Hòn Thơm nổi bật, cao nhất, lớn nhất. Anh có nghe bãi tắm Hòn Thơm cũng đẹp nhất, nước trong nhất. Đã có lúc anh định thả ca-nô ra đó tắm nhưng lúc nào cũng thiếu… người đẹp đi cùng!
Từ sau hôm chia tay cô giáo Lê Hồng Hạnh, Võ Bằng chỉ quanh quẩn trên tàu. Không hẳn vì sợ chạm mặt, mà muốn lợi dụng bốn ngày sửa chữa để tìm hiểu thêm về loại trợ chiến hạm. Trên giá sách trong phòng họp sĩ quan không thiếu quyển Cẩm Nang nào. Từ cẩm nang cho máy chánh, máy điện đến truyền tin, điện tử, tác chiến, đào thoát…
Những trang cẩm nang cho thấy hình ảnh về một loại chiến hạm được trang bị hỏa lực mạnh để yểm trợ các cuộc hành quân ven sông, ven biển. Đôi khi trở thành soái hạm cho bộ chỉ huy. Nhiệm vụ thứ yếu là tuần tiễu. Võ Bằng đã trải qua vài trận địch phục kích nhưng đọc lại những dòng cảnh báo cũng không khỏi chạnh lòng. Với chiều dài đáng kể, thường trực trình diện địch toàn bộ mạn tàu, vận tốc thấp và nhất là đơn độc trên sông, trợ chiến hạm luôn là mục tiêu ngon lành cho địch nhả đạn. Sự ra đời của súng B40, B41 càng gây thêm nhiều thiệt hại.
Từ sau Tết Mậu Thân 1968, nhằm tăng cường hữu hiệu công tác ngăn chặn và diệt địch, Hải Quân được trang bị thêm nhiều chiến đỉnh, giang đỉnh có tốc độ cao, hỏa lực mạnh, phản ứng nhanh. Trợ chiến hạm được điều động tuần dương, đáp ứng việc địch tăng cường xâm nhập đường biển.
Bốn ngày trôi qua, công tác hàn vá hoàn tất, tàu dời về cập cầu nổi. Anh định dùng ngày nghỉ bến cuối cùng khởi sự đọc Tư Tưởng Hiện Đại của Bùi Giáng mua khá lâu nhưng chưa hề rớ tới. Thế nhưng chữ nghĩa cứ bị bóng dáng Huỳnh Như Oanh xóa mờ. Anh không hiểu nổi con người của mình. Suốt hai năm dửng dưng với mọi người đẹp, rồi bỗng nhiên lại đam mê người chỉ gặp trong thoáng chốc. Phải chăng đó là vì hạp nhãn như thường nói?
Anh nhìn về phía đồi cao, nơi lần đầu gặp nàng. Trời xanh vời vợi, gió nhẹ mang theo hương biển khiến anh khao khát muốn ra quán Sóng nằm mơ màng có nàng bên cạnh. Rồi tưởng tượng ra cuộc đối thoại thú vị để nhớ giọng nói êm ái, ngọt ngào, tế nhị…
Võ Bằng trở xuống phòng họp sĩ quan, đọc hết công văn công điện để chắc chắn không còn việc gì cần giải quyết. Có hai công việc quan trọng trong một công điện từ Bộ Tư Lệnh Vùng 4 Duyên Hải:
“1. Do thành tích đánh chìm hai tàu chở súng đạn, quý chiến hạm được ân thưởng bốn Anh Dũng Bội Tinh gồm hai ngôi sao bạc, hai ngôi sao đồng. Gửi danh sách về nơi gửi trong thời hạn sớm nhất.
2. Hạm Trưởng được mời tham dự thuyết trình hành quân sáng mai lúc 8 giờ. Khởi hành công tác ngay sau buổi thuyết trình.”
Một ngôi sao bạc xứng đáng dành cho Thiếu Úy Đức, trưởng khẩu 76,2 ly bị thương nặng. Ba ngôi sao còn lại ủy quyền cho Hạm Phó tập họp nhân viên bình chọn. Anh trút bỏ quân phục, thay đồ dân sự rồi cuốc bộ lên phố. Dừng lại quán Ngự Bình, xơi tô bún bò Huế rồi lững thững đến quán Sóng. Anh mua lon bia, cầm ra tán dù vẫn bỏ trống. Đồng hồ ở cổ tay vừa chỉ hơn một giờ trưa. Giờ này chắc cô giáo Lê Hồng Hạnh còn bận dạy. Cho dù nàng đã ra đây tắm, có đến chào, anh cũng sẽ làm lơ.
Anh khui lon bia, mắt dõi ra khơi, nhâm nhi từng ngụm nhỏ. Anh ngả người, nhắm mắt mơ tưởng đến Như Oanh. Nàng thật dễ thương, đứng bên mép biển trong chiếc quần jeans xanh và áo sơ mi xám nhạt. Tóc đen, dài, xõa ngang lưng. Khuôn mặt gần hình bầu dục, đôi mắt to, sáng, làn da ngọc ngà. Và nàng đang cười – nụ cười duyên dáng, giọng cười giòn giã…
Giấc mơ kéo anh và nàng vào cõi sống đầy hạnh phúc, không tiếng súng, không thị phi. Chỉ anh và nàng và biển trời…
Khi tỉnh giấc, nắng đã nghiêng. Vài người tắm biển. Dăm ba dạo trên cát. Võ Bằng uống cạn lon bia rồi bước dọc bờ. Ánh nắng phủ lên mặt nước màu xanh dịu. Anh dừng lại nơi từng đứng với Như Oanh. Sóng nhấp nhô như lời thì thầm: “Anh Bằng, về Sài Gòn gặp em ngay. Em nhớ anh.”
Anh khẽ bật cười: “Võ Bằng ơi! Đừng mộng mơ nữa. Hãy tiếp tục xa lánh các giai nhân. Hãy hiến trọn tâm hồn cho đại dương. Chỉ có biển mới giữ đời thủy thủ thăng bằng. Dù sóng gió, bão tố, rồi cũng sẽ yên bình.”
Mặc những lời tự nhủ, lòng khao khát gặp lại nàng vẫn bỏng cháy. Ngày mai bắt đầu chuyến tuần tiễu tám ngày cuối cùng của lịch trình biệt phái. Kể cả hai ngày hải hành từ An Thới, mười ngày nữa tàu anh sẽ cập bến Bạch Đằng. Liệu Giáng Sinh này anh và nàng có được sánh vai cùng thiên hạ dạo phố ngập ánh đèn màu?
Quay về tán dù, anh giật mình khi chiếc ghế tựa đã có người chiếm. Một cô gái trẻ, áo trắng, quần kaki, mái tóc ngắn, đôi mắt to. Khuôn mặt đẹp nhưng nhăn nhó khó chịu. Giọng khàn khàn:
– Tôi đành thất lễ: anh thật bất lịch sự! Nhìn gì như muốn nuốt sống người ta!
Anh mỉm cười:
– Xin lỗi, tôi không cố ý. Chỉ ngạc nhiên vì chiếc ghế tôi vừa ngồi bị chiếm mất.
Cô nàng hất mặt, khẽ gắt:
– Đừng kiếm chuyện làm quen. Tôi không chiếm ghế của ai hết. Chiếc ghế bỏ trống.
– Tôi chỉ mới ra mép nước một chút thôi.
Nàng nhổm lên, bực dọc dịch sang chiếc ghế bên, giọng lạnh:
– Vậy thì tôi trả ghế cho anh đấy.
Võ Bằng vẫn lịch sự:
– Tôi đâu có đòi. Ghế của quán Sóng chớ của tôi đâu. Chẳng qua…
Nàng bất ngờ nhoẻn miệng cười, ngắt lời:
– Tôi hiểu rồi và tôi cũng đã trả lại. Mời anh… hạ bàn tọa.
Anh thoáng phân vân. Bỏ đi thì thiếu bản lĩnh mà ngồi thì không còn hứng thú. Nàng lặp lại, giọng nhẹ hơn:
– Mời anh.
Võ Bằng đành ngồi xuống. Giọng nàng vui vẻ:
– Trông anh không giống dân địa phương.
– Cô nhận xét không sai. Tôi làm việc ở đây thôi.
– Cũng chẳng giống quân nhân hay công chức. Quân nhân, công chức không ai ngồi ở biển giờ này.
Võ Bằng trêu chọc:
– Cô luôn luôn nhận xét không sai. Tôi là… ngư dân.
Tưởng nàng sẽ quê mà câm miệng, nhưng lại tỉnh bơ:
– Ồ, thì ra anh là thợ lặn mò ngọc trai. Nghe nói Phú Quốc có nhiều ngọc trai ngũ sắc, đẹp nhất thế giới.
Anh trả lời cho qua chuyện:
– Cũng có thể.
– Vậy anh chắc giàu… nhất thế giới.
Võ Bằng bật cười:
– Ngọc trai không trôi giạt đầy dưới biển đâu. Tay làm hàm nhai thôi. Còn cô, là ai?
– Lan Như.
– Tôi muốn hỏi nghề nghiệp?
– Cũng như anh, làm việc ở đây.
Anh nhìn chiếc máy ảnh Canon xinh xắn nằm trên bụng nàng:
– Làm việc ở đây, không ai đủ tiền sắm máy ảnh quá đẹp.
Lan Như cười duyên:
– Nhận xét quá đúng. Tôi thuộc… khách qua đường.
– Ở đây mấy ngày rồi.
– Hai.
– Đã đi viếng những đảo nào rồi? Đã chụp hết mấy cuộn phim?
– Hỏi chi kỹ vậy? Có dám mời tôi về nhà, lo luôn cơm chiều không?
Võ Bằng lắc đầu:
– Không dám mời vì biết cô sẽ từ chối.
– Cái cách anh nói chuyện, chắc người Sài Gòn?
– Lần này thì cô đoán sai. Chính cô mới là dân Sài Gòn. Cô đến đây du lịch ư? Hết hè rồi…
Cô nàng mím môi một lúc, rồi hỏi lại:
– Anh biết tên tôi rồi, còn anh?
Võ Bằng nhắm mắt, thoáng xót xa. Đời anh đã vướng khá nhiều giai nhân. Thuở thiếu úy, ba người từng thương yêu, rốt cuộc đều chia tay. Lên trung úy, tu tâm dưỡng tánh. Lên đại úy, vớ phải cô đặc công suýt tiêu tùng sự nghiệp. Nay làm hạm trưởng chưa đầy một tháng đã gặp bốn người đẹp – một đang ngồi bên anh. Không biết cô nàng mang đến phúc hay lại thêm họa?
Anh cố hướng ý nghĩ về Như Oanh. Giờ này chắc nàng đang dạy học. Không biết nàng còn nhớ anh không. Anh chàng nào đó may mắn hơn anh nhiều.
Anh chợt nghe giọng ngọt ngào:
– An Thới có gì đặc biệt, hở anh…
Anh không đáp. Có tiếng ghế cọt kẹt và tiếng càu nhàu:
– Người gì đâu mà bất lịch sự, phách lối…
Khi mở mắt, nàng đã bỏ đi, tà áo trắng phất nhẹ trong gió. Anh nhìn theo, nói nhỏ: – Cám ơn.
***
Sáng hôm sau, buổi thuyết trình hành quân kết thúc lúc 9 giờ. Khi Võ Bằng đứng lên chào từ giã, Tư Lệnh Lương Đình Thám mỉm cười:
– Tôi gửi xuống tàu anh một người khách đặc biệt. Ưu tiên giúp đỡ.
Anh chờ nghe rõ hơn nhưng Tư Lệnh chỉ bắt tay. Đành băn khoăn cùng Cố vấn Bill cuốc bộ về cầu tàu. Gần cuối cầu, ngang mũi chiếc Rạch Gầm, bóng dáng một thiếu nữ mặc bộ kaki xám, vai đeo túi xách, cổ đeo máy ảnh đang đứng trông ngóng. Khi đến gần, Võ Bằng và nàng cùng sững người.
Lan Như mỉm cười:
– Hoàn toàn bất ngờ. Lan Như xin chào Đại Úy Võ Bằng.
Nàng chìa tay. Võ Bằng vui vẻ bắt lấy. Nàng quay sang Cố vấn:
– Hi! Nice to meet you. Lan Nhu, my name.
Cố vấn bắt tay nồng nhiệt:
– Nice to meet you, too. Call me Bill.
Lẽ ra Võ Bằng tra hỏi căn kẽ trước khi cho lên tàu, nhưng nhớ lời Tư Lệnh, anh mời Lan Như cùng lên hạm kiều. Sĩ quan trực khám túi xách thật kỹ. Trong lúc chờ, Võ Bằng nhận ra cách Lan Như quan sát: ánh mắt lia nhanh qua từng khẩu súng, từng vị trí – ánh nhìn rất đáng nghi ngờ đối với người quá giang.
Khi đến phòng họp, các sĩ quan đã có mặt đông đủ. Tất cả đứng lên chào. Hạm Phó ra dấu mời Lan Như ngồi ghế của anh. Các sĩ quan cùng dãy nhích sang một ghế. Hạm Phó ngồi kế Lan Như.
Võ Bằng hỏi nàng:
– Tư Lệnh báo gửi người xuống tàu mà không nói rõ để làm gì?
Lan Như mỉm cười:
– Trước hết vô cùng xin lỗi anh Võ Bằng nếu hôm qua Lan Như có lời không phải. Lan Như là phóng viên chiến trường của nhật báo Ngôn Luận. Lan Như từng tham dự các cuộc hành quân của Hải Quân trong sông, hôm nay mong muốn thực hiện một phóng sự về hoạt động trên biển.
Võ Bằng nghiêm giọng:
– Mặc dù có lời gửi gắm, nhưng theo thủ tục, xin cô cho xem giấy tờ liên quan.
Nàng nhấc chiếc xách để cạnh ghế mở lấy xấp giấy tờ trao cho Võ Bằng. Anh chăm chú đọc từng tài liệu:
– Thẻ Căn Cước do Quận Trưởng Quận 1 ấn ký.
– Thẻ Báo Chí do Bộ Trưởng Bộ Thông Tin ấn ký.
– Giấy Công Tác Ký Giả do Nha Báo Chí ấn ký.
– Giấy phép nhập hạm do Bộ Tư Lệnh Hải Quân Hành Quân Biển ấn ký.
Võ Bằng chỉ thị Trung Úy Tuấn tìm cho anh một văn thư có con dấu của Bộ Tư Lệnh Hành Quân Biển. Sau khi so sánh tỉ mỉ, anh an tâm nói:
– Đừng lấy làm phiền, chẳng qua ngoài ý muốn.
Anh nhìn một lượt các sĩ quan, giới thiệu:
– Cô Lan Như là phóng viên chiến trường của tờ báo danh tiếng Ngôn Luận. Welcome aboard!
Tất cả vỗ tay, đồng hô: “Welcome aboard!” Võ Bằng nồng nhiệt tiếp:
– Chiến hạm Rạch Gầm chúc cô có dịp diễn đạt các trận đánh như trận Rạch Gầm thuở trước.
Lan Như mỉm cười, mắt long lanh. Có tiếng xì xào thán phục người đẹp chịu chơi. Phóng viên chiến trường đồng nghĩa coi cái chết tựa lông hồng.
Võ Bằng chỉ thị Hạm Phó cấp cho Lan Như một phòng ở khu sĩ quan. Trung Úy Đặng Thành Tài tạm thay Thiếu Úy Dương Công Đức đang dưỡng thương, trách nhiệm về ẩm thực toàn thể thủy thủ đoàn.
Võ Bằng nói qua về công tác tám ngày tới:
– Nhiệm vụ như trước, nhưng trọng yếu hơn. Thổ Châu là tiền đồn ở Vịnh Thái Lan, cách Phú Quốc 100 cây số hướng tây nam, cách mũi Cà Mau 160 cây số hướng tây bắc. Đó là nơi địch tập trung trước khi xâm nhập dọc theo bờ biển hai tỉnh Kiên Giang và An Xuyên. Ngăn chận và tiêu diệt từ xa là trách nhiệm của Trợ chiến hạm Rạch Gầm, ba khinh tốc đỉnh và toàn bộ Duyên Đoàn 42 phối hợp. Khu vực này nhiều hải sản nên đông đảo tàu đánh cá, địch dễ trà trộn. Riêng ngư dân đảo Thổ Châu đã có hàng chục tàu, thêm tàu các nước Mã Lai, Thái Lan. Việc phân biệt không dễ dàng.
Anh hướng về sĩ quan trực, tiếp:
– Cho nhận còi nhiệm sở vận chuyển, chúng ta lên đường.
Tiếng còi nhịp vang, thúc hối. Trên đường lên đài chỉ huy, Võ Bằng siết chặt tay vịn cầu thang, cảm giác bất an len lỏi. Bất chấp các giới chức thẩm quyền ký tên xác nhận, anh vẫn mong Lan Như không phải là một Phan Kim Phượng thứ hai.
Vũ Thất
(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét