Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2025

Đời Thủy Thủ III (Vũ Thất) - CHƯƠNG 17: TÌNH CỜ (tiếp theo)

 

                                   

Đời Thủy Thủ III (Vũ Thất)                                                 

CHƯƠNG 17: TÌNH CỜ (tiếp theo)

“Có nên gặp lại nàng không?”
Câu hỏi ấy cứ váng vất trong đầu Võ Bằng suốt buổi tối. Một bên là nỗi tò mò, thương cảm; một bên là ám ảnh về tương lai hải nghiệp. Anh muốn biết nàng đã phải trải qua những gì sau khi bị an ninh bắt giữ: vì sao lại được khoan hồng, và có thể đổi nhân dạng, trở thành cô giáo. Nàng có bị tra hỏi, có khai hết, hay chỉ nói những điều cần nói?
Mà gặp lại để làm gì? Không chừng lại thêm một sai lầm. Và lần này như một tái phạm, tương lai thực sự mịt mù. Không gặp nữa là tốt nhất.
Khi ý nghĩ ấy hình thành rõ ràng, anh bỗng thấy lòng nhẹ đi, nhắm mắt và thiếp ngủ.

Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, khẽ rồi mạnh dần. Võ Bằng choàng tỉnh:
– Tôi nghe.
– Trình Hạm Trưởng, có Trung Tá Chỉ Huy Trưởng Căn Cứ Yểm Trợ xuống tàu, đang ở trên boong.
– Tôi lên ngay!
Anh ngồi bật dậy, vội rửa mặt, thay quân phục.
Trên boong, Trung Tá đứng ở mũi, hai chuyên viên kỹ thuật đang đo đạc phần hư hại. Võ Bằng đưa tay lên chào.
– Cho anh hay là Căn Cứ Yểm Trợ chỉ có thể sửa tạm. Khi tàu về Sài Gòn, Hải Quân Công Xưởng sẽ phục hồi nguyên trạng.
– Xin cám ơn Trung Tá. Mời Trung Tá dùng cà phê.
Trung Tá mỉm cười:
– Cám ơn anh, tôi đang bận. Tôi chỉ muốn gặp anh để chắc rằng tàu không có yêu cầu sửa chữa nào khác. Máy chánh, máy điện vẫn chạy ngon lành?
– Dạ, rất tốt.
– Truyền tin, Radar?
– Dạ, vẫn tốt.
Trung Tá nhìn dãy chiến đỉnh đậu cùng cầu:
– Những chiếc kia mới đi vài tuần đã quay về xin sửa. Còn tàu anh, hai tháng liên tục vẫn hoạt động — đúng là phép lạ!
Võ Bằng nói xuôi:
– Thật sự là phép lạ, thưa Trung Tá.
Trung Tá đưa tay:
– Thôi. Chúc Hạm Trưởng luôn gặp mọi sự tốt đẹp.
Võ Bằng nắm lấy:
– Kính chào. Rất cám ơn Trung Tá quan tâm.
Võ Bằng tươi cười tiễn Trung Tá rời tàu. Anh quay sang Hạm Phó vừa đi tới:
– Anh xúc tiến thảo văn thư xin Chiến Thương Bội Tinh cho sĩ quan và các nhân viên bị thương. Trình tôi chậm nhất là sáng ngày mốt. Ngoài ra, chuẩn bị quà để sáng mai toán Chiến Tranh Chính Trị cùng tôi đi ủy lạo họ.
– Rõ, thưa Hạm Trưởng.
– Tàu ở bến bốn ngày, anh dự trù công việc ra sao?
Trung Úy Tiến đáp rành mạch:
– Tôi cho lấy đầy dầu, nước, bổ sung đạn đủ cấp số. Về nhân viên, tôi đề nghị cho một chi đội trực, hai chi đội đi bờ, luân phiên 3 ngày. Ngày thứ tư, tổng vệ sinh chiến hạm.
Võ Bằng gật đầu:
– Chấp thuận. Nhắc nhở anh em đi bờ không được say sưa, phá phách. Bị quân cảnh nhốt là tôi không lãnh ra và tự tìm phương tiện về Sài Gòn.
– Rõ!
Võ Bằng vui vẻ:
– Còn anh, có định đi bờ không?
– Xong mọi việc sẽ tính sau, thưa Hạm Trưởng.
– Ở đây trên hai tháng mà chưa quen cô nào sao?
– Ở đây, trai thừa, gái thiếu, đành chịu thua, thưa Hạm Trưởng.
– Có ba cô giáo hôm qua đó, quen rồi mà.
– Giờ dạy học mà mò đến trông kỳ quá. Hai nữa, không chừng hai cô đã có chồng, còn một cô…
Hạm Phó chúm chím môi, tiếp lời:
– Một cô hôm qua buông lời trách móc Hạm Trưởng…
Võ Bằng bật cười mà tim nhói đau. Cô giáo Lê Hồng Hạnh, nữ đặc công Phạm Kim Phượng, cái tên ấy vang lên như một tiếng chuông cảnh tỉnh. Nhưng miệng anh vẫn buột ra một câu bất ngờ:
– Có thể hôm nay tôi gặp…
Hạm Phó chào, rồi bước về phía mũi. Võ Bằng nhìn theo, lòng đầy cảm mến. Anh đã may mắn có một phụ tá năng nổ, rành việc, cầu tiến. Nhớ lại thời gian hai năm làm Hạm Phó lần lượt trên hai tàu Tuần Duyên Hạm và Hộ Tống Hạm, anh cũng đã phải đổ bao nhiêu là mồ hôi, cả nóng lẫn lạnh. Hạm Trưởng chỉ mó tay vào các đại sự cần đến nhiều kinh nghiệm hải nghiệp, còn mọi nhật vụ lớn nhỏ đều do Hạm Phó bao thầu. Phần việc nguy hiểm nhất cho chức vụ Hạm Phó là hướng dẫn toán võ trang qua tàu nghi ngờ khám xét, lục soát.
Anh chầm chậm bước vòng quanh chiến hạm. Lại thêm nỗi mừng; quản nội trưởng cũng rất xông xáo, biết điều khiển nhân viên. Đâu đâu cũng tươm tất, trật tự. Anh bỗng nghĩ về anh. Một vùng ngổn ngang chưa dọn được: những xáo động tâm tình vừa trỗi dậy.
Bữa cơm trưa cùng sĩ quan trực thật vui. Câu chuyện xoay quanh mối tình giữa hai nhân vật Vô Kỵ – Triệu Minh. Cả hai thử đưa ra kết cuộc. Cuộc bàn thảo gợi mối tình rối rắm hiên tại của anh. Phan Kim Phượng xem ra vẫn còn yêu anh. Hai năm trước, chính tình yêu đó góp phần ngăn nàng cho nổ quả bom, nhờ đó anh và nhiều người còn sống đến hôm nay. Vậy mà anh lại định lẩn tránh. Có bạc bẽo lắm không?
Hai năm qua, thỉnh thoảng anh vẫn nhớ nàng. Vẫn tự hỏi: nàng giờ ở đâu, ra sao. Nhưng giữa một bên là sự thỏa lòng hiếu kỳ và bên kia là tương lai hải nghiệp, anh đã chọn tương lai. Nay tình cờ gặp lại. Có gì mà phải trốn tránh?
Anh thấy rõ, trốn tránh không phải là cách xóa bỏ quá khứ. Gặp lại đâu phải là để bắt đầu lại, hoặc để hàn gắn. Mà để chôn vùi.
Anh thở dài, nhìn đồng hồ. Bốn giờ chiều. Trời trong, gió nhẹ. Thì coi như một cuộc đi dạo chơi – thế thôi. Nếu An Ninh có truy hỏi, thì tình thật giãi bày: chỉ là chuyện tình cờ…

Võ Bằng mặc thường phục, thong thả hướng ra biển.
Bãi An Thới vẫn thế: sóng vẫn vỗ nhịp nhàng, những tán dù đổ bóng trên cát. Anh ghé quán Sóng, mắt lướt nhanh chung quanh, tìm bóng dáng đáng ngờ. Bãi vắng vẻ. Anh mua lon bia, tiến về chỗ dù cũ.
Nàng đang nằm trên ghế tựa, ghế của Oanh ngày trước. Anh đặt lon bia cạnh ly nước dừa trên bàn gỗ, thong thả ngồi xuống. Nàng nhỏm dậy, giọng hân hoan:
– Chào anh Bằng. Hôm nay anh mặc thường phục, trông lạ hẳn.
– Đẹp hơn hay xấu hơn?
– Dễ thương hơn.
– Khó thương mới tốt.
Nàng cười, nụ cười gượng:
– Cho dù khó thương, em vẫn sợ anh không đến.
– Sao lại sợ?
– Anh biết rồi mà còn hỏi.
– Thật tình anh không hiểu.
– Em đã gây tai họa cho anh, tưởng chẳng bao giờ anh tha thứ.
Võ Bằng im vài giây, rồi nhẹ nhàng:
– Em đáng được tha thứ. Nếu em cho bom nổ, anh đâu còn ngồi đây.
– Em rất vui nghe anh nói vậy.
Anh mỉm cười, ánh mắt xa xôi:
– Giờ em kể cho anh nghe đi. Từ Phan Kim Phượng thành cô giáo Lê Hồng Hạnh – chuyện ấy diễn ra thế nào?
Giọng nàng đều đều, không vòng vo.
Sở An Ninh Hải Quân tra hỏi, nàng khai hết. Rồi Cục An Ninh Quân Đội thẩm vấn, nàng khai cả tổ trưởng, địa điểm liên lạc, mật khẩu, kho chế tạo chất nổ. Ngay đêm đó, Cục cho đột kích, toàn tổ bị bắt gọn. Nàng được hưởng chương trình bảo vệ người hồi chánh – có nhân dạng mới, căn cước mới, nghề nghiệp mới, địa chỉ mới.
– Còn ba má em?
– Một tháng sau, không thấy em đến ở trọ nhập học, người chủ nhà vội cho ba má em hay. Hai ông bà lên Sài Gòn đến cảnh sát khai em mất tích. Ba tháng sau, An Ninh bí mật đưa ba má em ra đây, để thấy em còn sống và đang được bảo vệ. Em chỉ được bên ba má ba ngày rồi biệt tin đến bây giờ.
Giọng nàng nghẹn lại:
– Cả tuần lễ em khóc suốt đêm. Không chỉ vì thương ba má, mà vì sự dại dột khiến cả nhà đau khổ, chia lìa.
– Em chọn ra đây ẩn thân?
– Không. An Ninh chỉ định. Nói rằng em phải ở đây ba năm cho an toàn.
Anh khui lon bia, uống vài ngụm:
– Còn một năm nữa. Em định sau đó sẽ đi đâu?
– Có thể ở lại đây luôn. Em thích nơi này. Mỗi khi nhìn biển, em nhớ hai ngày hải hành thật đẹp… dù biết đó chỉ còn là ảo ảnh.
– Quên đi là hơn.
– Không thể. Em luôn lo cho anh, sợ anh bị liên lụy.
Võ Bằng chỉ cười nhẹ:
– Anh không sao. Em thấy rồi đó, quên anh đi.
– Hôm đầu gặp lại, thấy anh vẫn trong quân phục, em mừng lắm.
– Anh cũng thầm cám ơn em đã không cho bom nổ.
– Em thật ngu dại, đi chọn cách giết người để tạo dựng tương lai hạnh phúc. Anh đã cứu đời em. Em thề sẽ mãi sống thanh bạch, chân thật.
Nàng nâng ly nước dừa, uống cạn nửa:
– Anh vẫn là Đại Úy, vẫn Hạm Phó Đống Đa 007?
– Không, đã chuyển qua tàu khác.
– Lớn hơn?
– Nhỏ hơn.
– Thế là bị phạt rồi!
– Không, ở đâu cũng làm bổn phận.
– Em có thể xuống thăm tàu không? Hay em đã làm anh quá sợ?
Anh chộp ngay lý do chính đáng, từ chối:
– Không sợ nhưng không được. Tàu đang sửa ở công xưởng.
Nàng nhìn bàn tay anh, không nhẫn, khẽ hỏi:
– Anh vẫn chưa có vợ?
Anh cười buồn:
– Hai năm qua nào dám đụng tới ai!
– Nghĩa là anh chưa… chê em?
– Ở vùng đất đa phần là đàn ông này, chắc chắn không ai chê em. Nhưng cưới em, nếu là quân nhân hay công chức, đều là chuyện bất khả. Em hiểu vì sao không?
– Không.
– Vì em là người An Ninh đặc biệt theo dõi.
– Nhưng em đã hối lỗi.
– Họ tin em nhưng tì vết còn đó. Quân nhân công chức không được phép đụng vào người mang tì vết.
Nàng nhìn sững anh. Anh thở dài, tiếp:
– Đó là về phần anh. Còn về phần em, nghiêm trọng hơn. Em thừa biết phía bên kia không từ một thủ đoạn tàn độc nào. Nếu biết em hồi chánh, họ sẽ buộc em trở lại hoạt động – hoặc giết em và cả ba má em.
Nàng kêu khẽ thảm thiết:
– Trời ơi…
– Đó là lý do em phải đến ở đây. Và cũng là lý do ba má chỉ được gặp em một lần.
– Vậy là chẳng bao giờ…
– Sau ba năm, nếu em khéo léo, vẫn có thể đoàn tụ với ba má.
Nàng cúi mặt, hai vai run nhẹ. Nước mắt rơi xuống cát, thấm mất như chưa từng tồn tại.
– Em đâu ngờ ra nông nỗi này!
– Em buồn rầu càng thêm đẹp. Ai mà chẳng mê. Biết đâu mai này một bác sĩ, kỹ sư ra đây nghỉ hè, hoặc một doanh nhân ghé đến giao thương, gặp được em rồi rước em về Sài Gòn, và đưa ba má em về ở chung.
– Thật lòng, hiện tại em thấy vui với bọn trẻ thơ. Mỗi tiếng đánh vần, mỗi ánh mắt ngây thơ giúp em sống lại. Cô Hiệu Trưởng, đồng nghiệp đều thương. Cả sóng biển cũng thích vui đùa với em. Nhưng biết sao được số trời?
Giọng nàng chùng xuống:
– Em vẫn nhớ lời hứa khi chia tay ở hạm kiều Đống Đa 007. Em đã nói nếu sau này tình cờ gặp lại, sẽ cùng anh dạo núi Tao Phùng. Bây giờ gặp rồi, mà Vũng Tàu xa ngàn trùng. Không chỉ xa về khoảng cách… mà cả con người. Cô giáo Lê Hồng Hạnh với anh giờ chỉ là một người… hơn cả xa lạ.
Anh im lặng.

Ngoài kia, sóng vẫn vỗ đều. Anh nhớ Như Oanh – bàn tay mềm mại trong tay anh buổi chiều ngày nào. Anh biết mình đã yêu Như Oanh nhưng nàng còn xa hơn cả ngàn trùng. Một người đang ở gần, rất gần nhưng không thể rớ tới. Anh nhìn nàng.  Hai giọt nước mắt tiếp tục lăn dài trên má.
Anh đưa ly nước dừa cho nàng, nâng lon bia của mình:
– Coi như rượu ly bôi. Hãy uống cạn. Mọi sự xuôi gió, sóng yên.
Họ cùng uống. Cùng nhìn nhau…
Võ Bằng dứt khoát đứng lên, bước đi chậm rãi. Cô giáo Lê Hồng Hạnh ngồi yên nhìn theo. Và nước mắt lại tuôn tràn…

Vũ Thất

(Còn tiếp)
















Không có nhận xét nào: