Chuyện ông già từ quê lên phố
Bài 5: Đi Vũng Tàu
(Hoàng Đằng tâm tình với người
thân, bằng hữu và môn đệ cũ)
Ở lần họp mặt cựu môn sinh Hán Học Huế cuối năm 2010 ở
thành phố Mỹ Tho, lão được mời lên tâm tình với anh, chị, em đồng môn.
Trong tâm tình, lão nói lão có 2 vợ, nhưng hiện ở một
mình không có bà nào bên cạnh. Anh chị em ngạc nhiên. Cười.
Sau đó, một vài bạn, có dịp nói chuyện với lão trên
điện thoại, cứ đùa:
- Hoàng Đằng sướng quá, có đến hai mụ!
Có bạn lại còn phóng đại, đồn lão có đến 3 mụ.
Vui thì đùa chút chơi, nhưng nghĩ lại, lão chảy nước
mắt về đường tình duyên. “Tiệt nhiên định phận tại thiên thư” (Rành rành phận
định ở sách trời), biết mần răng chừ!
Lúc lão đỗ xong trung học đệ I cấp (trung học cơ sở
bây giờ), lão đã làm lễ đính hôn.
Vị hôn thê của lão là một cô gái quê cùng xóm, cùng
làng. Thân phụ và nhạc phụ của lão sắp xếp, chứ lão và vị hôn thê của lão còn
non nớt lắm – lão 16 tuổi, vị hôn thê của lão 17. Cô nàng xinh, nói năng hoạt
bát, duyên dáng, lão chấp nhận ngay; lão cứ sợ nếu chần chừ, cô nàng có thể về
tay người khác.
Đính hôn rồi thì phải thành hôn, dân gian có câu:
“Hỏi vợ thì phải cưới ngay,
Chớ để dài ngày sinh chuyện không hay.”
Hai năm sau, lão 18, vị hôn thê lão 19, hai gia đình
tổ chức lễ thành hôn. Tội nghiệp! Cưới xong, đáng lẽ vợ chồng bên nhau, hưởng
hạnh phúc đầu đời; vậy mà lão phải xa nhà tiếp tục việc học hành. Tuy nhiên, có
lẽ nhờ tình yêu đã định vị, lão tập trung tâm trí vào việc học và gặt hái được
đôi ba thành tích trong học tập; còn các bạn lão – bên nam cũng như bên nữ - bồ
bịch, tâm trí chia năm xẻ bảy.
Lão và vợ lão, thật sự, sống bên nhau không được bao
lâu; lão bận chuyện học hành, chuyện đi dạy xa rồi chuyện lính tráng theo lệnh
tổng động viên.
Năm 1972, trên đường di tản tránh chiến trận, vợ lão
tử nạn, để lại 4 con dại.
Vết thương trong lòng rỉ máu. Vừa thương vợ mất trong
khổ nạn vừa thương con quá non dại, lại không có nơi ở ổn định, dòng đời nổi
trôi theo vận nước, lão không tính chuyện tục huyền, dù thời ấy, lấy vợ lại
cũng không khó lắm
Năm 1993, Việt Nam mở cửa, các tổ chức nhân đạo phi
chính phủ vô Việt Nam trợ giúp, lão đi làm với họ, đầu tiên với Médecins Sans
Frontières (MSF), hết dự án y tế của MSF, lão qua làm với Handicap
International (HI) trong dự án phục hồi chức năng ở tỉnh Quảng Trị; tổ chức này
mở một xưởng làm chân giả tại Bệnh Viện Đa Khoa tỉnh Quảng Trị. Nơi đây, lão
quen với một phụ nữ có một con công tác trong khoa Phục Hồi Chức Năng; do mai
mối và động viên của anh chị em đồng nghiệp – cả ta lẫn Tây, lão và người phụ
nữ ấy đã nối duyên đầu năm 1995.
Vợ sau của lão dịu dàng, dễ thương, biết chiều chuộng,
ngăn nắp trong việc nhà, khéo tay trong nấu nướng; con tim của lão đã tươi trở
lại sau một thời gian dài khô héo; lão hưởng được một số năm tháng hạnh phúc.
Tiếc là thời gian không ngừng lại mà cứ trôi; thời
gian trôi nghĩa là tuổi tác chồng chất; tuổi già “xồng xộc” đến với cả hai; già
thì bệnh tật ùa đến, khi thì ốm một người, khi thì ốm cả hai. Lại thêm, lão
không còn lao động kiếm sống được, vợ lão lại về hưu; cả hai nghĩ rằng tiếp tục
sống chung càng về sau càng khó khăn, nên quyết định “thôi chi cho bằng sớm
liệu mà xa nhau”; thế là cuộc chia tay diễn ra vào cuối năm 2009; mỗi người về
nương tựa vào con dâu, để “the da nóng chắc” có người săn sóc. Lòng lão thêm
một lần rỉ máu.
Con trai vợ lão – lão coi như con chung – tốt nghiệp
kỹ sư công nghệ thông tin, được Viễn Thông Quảng Trị tuyển dụng, từng đi tu
nghiệp chuyên ngành tại Nhật. Tuy nhiên, cháu thích làm việc trong môi trường
tự do hơn; hai vợ chồng bán cơ ngơi ở Đông Hà, dẫn hai con thêm mẹ vào Vũng Tàu
lập nghiệp gần 6 năm rồi.
Trong chuyến đi Nam này, lão phải tranh thủ thời gian
để thăm lại người đã từng “đầu ấp tay gối”, con, dâu và cháu.
*
* *
Sáng 20/12/2015, thể theo nguyện vọng của lão, “công chúa”
Bích Hà gọi cháu thanh niên quen biết từng chở lão chiều hôm trước đưa xe máy
tới nhà chở lão ra bến xe Miền Đông. Tại đây, cháu thanh niên để lão và xe máy
bên ngoài, vào trong mua vé xe, đem ra rồi dẫn lão vào tận xe sắp khởi hành.
Sự quan tâm của cháu lái xe chắc do Bích Hà dặn dò,
Bích Hà cứ sợ lão “từ quê lên phố” có thể bị lạc.
Lần đi này, xe chạy theo lộ trình: bến xe Miền Đông –
TP. Biên Hòa – huyện Long Thành – TP. Bà Rịa – TP. Vũng Tàu. Vé xe chỉ 85.000
đồng, lộ trình dài, nghe nói, 125 km. Đến đầu địa giới Vũng Tàu, xe tạm dừng ở
trạm trung chuyển; tại trạm, có taxi của hãng xe phân luồng đưa khách về tận
nhà, miễn phí.
Lão không báo trước; lão vào, vợ lão, con, dâu lão và
hai cháu lão ngạc nhiên, mừng lắm.
Con, dâu lão vào đây đã có cơ ngơi vững vàng, nhà cửa,
dù không rộng lắm, cũng đầy đủ tiện nghi, sạch, thoáng.
Chuyện trò năm ba phút, lão nhờ hai đứa cháu dẫn đến
thăm nhà của người cháu gọi vợ lão bằng dì, ở gần đó thôi.
Con lão không muốn lão đi bộ, lấy xe máy ra, chở lão
đi. Rủi! Tới nhà, nhà đóng cửa. Con lão đưa lão trên xe máy dạo phố Vũng Tàu,
chạy quành dọc bờ biển. Vũng Tàu hiện là thành phố lớn xếp hạng đô thị loại 1,
nhưng chưa phải trực thuộc trung ương mà còn thuộc tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Con
lão liên lạc với cháu gọi lão bằng dượng; vợ chồng cháu và các con đi “kéo ghế”
ngày Chủ Nhật, đang uống cà phê ở một nhà hàng lớn gần biển. Lão tới đó, cháu
hỏi:
- Dượng vào thăm, ở được bao lâu?
Lão cho biết:
- Chốc nữa, dượng phải lên xe trở lại Sài Gòn
trước 17 giờ vì tối nay, theo kế hoạch, dượng phải đi dự đám cưới con của một
người thân quen.
Cháu nói ngay:
- Hơn 15 giờ, dượng khởi hành từ đây cũng kịp,
để cháu cho xe tới chở dượng lên, giao tại nhà dượng đang ở.
Vợ cháu còn dúi vào túi áo lão một phong bì. Con, cháu
thương thì nhận, biết nói sao giờ!
Con lão đưa lão tham quan phố xá phần bên trong của
Vũng Tàu, rồi về nhà. Đứa cháu gọi lão bằng cậu, giáo viên, ở cách Vũng Tàu 50
km, nghe tin lão vào, cũng đi xe máy lên thăm lão. Lão cũng muốn đến thăm cháu
ở nơi công tác, tiếc là không còn thời giờ. Thôi cứ hẹn dịp khác!
Mâm cơm đã dọn sẵn, ngon: cơm nóng, canh nóng, một đôi
món hải sản tươi rói. Lão ăn cơm trưa với gia đình.
Chuyện trò thêm một chốc nữa; xe đến, trời bên ngoài
đang mưa phùn bỗng nặng hạt, lão chia tay vợ, con, dâu và cháu để về Sài Gòn.
(Cháu Nhím sinh 2004,
đang học lớp 6, ngồi trước computer,
đọc tiếng Anh – Biểu
diễn cho ông nội thấy)
Hai cháu Nhím và Thỏ quyến luyến lão; nhìn cảnh này,
không khí này, lão tự nhiên bồn chồn trong dạ. Cảm động! Nhím và Thỏ vịn áo
lão, nói có vẻ tiếc nuối:
- Sao ông nội sớm về vậy!
(Hai cháu: Nhím (sinh
năm 2004, trái) và Thỏ (sinh năm 2007, phải)
đang nói tiếng Anh với nhau – biểu diễn
cho ông nội biết)
Lần về, xe đi theo lộ trình khác: TP. Vũng Tàu – TP.
Bà Rịa – huyện Long Thành rồi rẽ vào đường cao tốc lên Sài Gòn.
Trời mưa, xe tới địa giới Sài Gòn chưa tới 17 giờ; tuy
nhiên, gặp giờ cao điểm, đường cả xe và xe, xe lão chầm chậm lần về nhà Bích
Hà; nhà Bích Hà trong con đường nhỏ, xe còn cách khoảng 20 mét, phải dừng lại
vì đống hàng hóa của ai đó cản đường; lão xuống xe, chào từ giã anh tài xế, bảo
anh quay xe về Vũng Tàu kẻo trời khuya; anh không chịu, đòi phải có người nhận
bàn giao; lão phải điện cháu Bi – con trai Bích Hà – ra.
Lão vô nhà lúc ấy cũng trên 18 giờ; Bích Hà đang đợi
để thầy trò cùng đi dự tiệc cưới, chứ không đành đi trước cùng bạn bè.
Chu đáo quá, “công chúa” Bích Hà ơi!
Hoàng Đằng
29/12/2015 (19/11/Ất Mùi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét