Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

"31 Tháng Tư" - nvs.Vũ Thụy

                 "31 Tháng Tư"
                Nếu Tháng Tư ngày xưa
                Có thêm tờ lịch đỏ
                Mình đánh thêm trận nữa
                Chẳng hay nước mất chưa?
                
                Nếu Tháng Tư ngày xưa
                Được thêm một ngày nữa
                Tháng Tư ba mươi mốt 
                Thì ai thắng ai thua?

                Nếu Tháng Tư ngày xưa
                Lũ đầu trâu mặt ngựa
                Không phản chủ giết thầy
                Thế cuộc còn ngang ngửa.

                 Nếu Tháng Tư ngày xưa
                 Có thêm trang sử nữa
                 Viết đủ tên người hùng
                 Tên anh đâu có thừa!
                        nvs.Vũ Thụy
                     (Tháng Tư 2013)


                  

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

Em Cần (Phượng Ngày Xưa) & Bài họa Em Đã Có (Bá Yên) & Bài đáp ( PN Xưa)

             Em Cần

Em không là loài hoa thạch thảo
Cũng không phải loại cây xương rồng
Cũng không là cỏ dại mênh mông
Nên khó sống nơi khô cằn sỏi đá.

Em chỉ là loài hoa thơm ẻo lả
Nguyệt quế, Hướng dương, Dạ lý, Cúc, Mai
Cần bàn tay chăm sóc mỗi ngày
Cần nâng niu cho hoa thêm thắm đỏ.

Em cần yêu như tàu cần bến đổ
Ngại lênh đênh, sợ sóng dập gió vùi 
Cần neo chặt dù bến có xa vời
Tận đất khách với trăm nghìn gian khổ.



Em cần yêu như cá cần có chỗ
Ao, hồ, sông, biển… vùng vẫy muôn nơi
Thêm cho em sức mạnh để cuối đời
Tình mình lớn như non cao biển cả
                  Phượng Ngày Xưa
                   Saigon 23/4/2014
            
                 *************
Đọc bài "Em Cần" thấy vui vui nên họa lại dù chưa được phép của tác giả.
BY

Em Đã Có...

Dáng Em thanh như màu hoa thạch thảo,
Sức sống mạnh như loài cây xương rồng
Dầu không là cỏ dại mênh mông
Cũng vươn lên nơi khô cằn sỏi đá

Em là duyên của hoa thơm ẻo lả
Với nét xuân sắc vàng ánh hoa mai
Anh ước được chăm sóc em từng ngày
Như chăm bón hoa tươi màu thắm đỏ

Em cần yêu – anh nguyện làm bến đổ
Chở che em khỏi sóng dập gió vùi
Neo chặt em dù bến có xa vời
Miền đất lạ, sống vui dầu gian khổ.

Tình yêu em đã có nơi có chỗ
Trải khắp vùng trời biển rộng muôn nơi
Tiếp cho em sức mạnh đến cuối đời
Đẩy Thuyền Tình tận non cao biển cả.
Bá Yên
(Một người lạ, xin mạo muội họa lại bài thơ ‘EM CẦN”của một tác giả chưa quen mang bút hiệu  Phượng Ngày Xưa ở SG.)

                      ************
                     Có Phải     
              Phượng Ngày Xưa
          ***
Có phải anh đã nhiều lần đem đến
Cho em niềm tin sức sống cuối đời.
Thời gian mãi trôi, không gian xa vời
Nhưng cảm xúc cứ mênh mang sâu lắng?
*
Có phải anh đã từng đưa ánh nắng
Đến cho em vào những buổi chiều tàn
Rực rỡ cầu vòng, tán sắc chói chang
Khiến tim em suýt tan thành mây khói?
*
Có phài anh hôm nào mang giọng nói
Của người năm xưa trả lại cho em
Ấm nồng, mặn ngọt, biển sóng êm đềm
Khi tàu ra khơi, bến bờ im vắng?
*
Có phải đôi ta nghĩa tình sâu nặng
Tạo hóa sẵn dành từ thuở lai sinh
Hình bóng từ nay khắc đậm tim mình
Vì cuối đường đời không cùng chung bước?!
                                Saigon  29/4/2014

Tình Thầy Trò - Đoàn Minh Lợi

KHÔNG CÓ NGÀY 20 THÁNG 11
 TÌNH THẦY TRÒ VẪN QUÁ ĐẸP
Có những ngôi trường xuất hiện trên cõi đời này như ngôi sao băng lóe trên bầu trời giây lát để rồi tắt lịm, để lại nhiều hoài niệm bâng khuâng cho lứa học trò mới lớn trong thời buổi tao loạn đầy biến động. Tôi muốn nói về trường trung học Nguyễn Phúc Chu, tỉnh Bình Tuy, cùng thầy Hoàng Đằng và thầy Dương Đình Trọng.  

Mùa hè năm 1972, Quảng Trị quê hương tôi trở thành một chiến trường khốc liệt. Tôi cùng gia đình tản cư phiêu bạt vào nam. Tạm cư ở Non Nước – Đà Nẵng hai năm. Hè 1974, cả nhà tôi vào nam định cư ở quận Đông Hà, tỉnh Bình Tuy (nay thuộc xã Tân Hà, huyện Hàm Tân, tỉnh Bình Thuận). Tháng 10 năm đó, trường Trung Học Nguyễn Phúc Chu được thành lập, với tám lớp trung học đệ I cấp, ba lớp đệ II cấp. Tôi học lớp 10 ban B, hiệu trưởng là thầy Hoàng Đằng, chú tôi - thầy Đoàn Đức làm giám học.
Trường mới thành lập nên chưa đủ giáo viên, nên có mời thầy Dương Đình Trọng thỉnh giảng dạy lớp tôi môn Pháp văn. Giáo viên môn Việt văn cũng thiếu nên thầy Hoàng Đằng đảm nhiệm.


Tôi nhớ giờ Việt văn đầu tiên, thầy Đằng đọc cho chúng tôi chép nguyên văn bằng tiếng Hán Việt bài Đạo đức kinh của Lão Tử, “Đạo, khả đạo, vô thường đạo. Danh, khả danh, vô thường danh….” Giờ thứ hai thầy giảng say mê cái đạo trời mênh mông, to lớn, vô thủy, vô chung, không tên, không tuổi . “ Không tên ấy là khởi nguồn của trời đất, có tên ấy là mẹ của muôn vật”... Thầy say mê nói, hai tay chắp sau lưng đi lên đi xuống nói, còn đám học sinh lớp 10 B chúng tôi mơ mơ hồ hồ với cái đạo đầy trừu tượng mà không thể nắm bắt được. Một anh bạn cuối lớp nhét trái mận vào tay thầy đang ngoặc ở sau lưng, thầy vô thức cầm lấy và tiếp tục nói về cái đạo trời lồng lộng. Mười lăm phút sau thầy mới biết trong tay mình có trái mận của …. Lão Tử. Thầy nhẹ nhàng đặt nó lên bàn thầy giáo và tiếp tục hành trình về cái… Đạo. Tối hôm đó tôi học thuộc bài mà chẳng biết đạo là gì. Nhưng nhờ thầy mà hai, ba mươi năm sau tôi biết chút chút về tư tưởng của một triết gia lỗi lạc Đông phương.

Thầy Trọng có phong cách khác hẳn thầy Đằng. Thầy dạy cuốn hút, quan sát lớp rất kĩ. Ăn nói lưu loát và đặt vấn đề lôi cuốn học sinh. Thầy dạy Pháp văn nhưng hình như kiến thức của cả các môn khác thầy am hiểu rất sâu. Biết tôi học khá môn Anh văn thầy hay đố tôi về cách dùng giới từ. Các bài tập khó Anh văn ngoại khóa về giới từ của thầy tôi chỉ làm được chừng 50%. Thầy từng đi lính, là sĩ quan biệt phái nên thầy kể chuyện đời lính rất hay.

Năm 1975 là năm đầy biến động. Với người này thì đây là sự giải phóng đất nước, với người ý thức hệ khác thì đó là thời kì loạn lạc. Trường Trung Học Nguyễn Phúc Chu không tồn tại, và các thầy đi cải tạo rất nhiều, trong đó có thầy Đằng, thầy Trọng và cả chú tôi - thầy Đoàn Đức.
Sau khi đi cải tạo ra, thầy Trọng rất yếu. Có lần tôi theo chú Đức lên thăm thầy, thầy da vàng và rất ốm. Thỉnh thoảng tôi đi rẫy và gặp thầy. Ốm yếu nhưng vẫn đi rẫy để mưu sinh. Cả xã Tân Hà đều như vậy, đó là thời kì 1975 - 1980. Tuy ốm nhưng phong cách và trí tuệ thầy vẫn anh minh. Phong cách trí thức vẫn toát ra theo bước chân lên rẫy của chú tôi và thầy.

Rồi tôi vào đại học, tôi đi bộ đội tuốt tận Campuchia. Khi tôi trở lại Tân Hà thì trường xưa trở thành trường cấp 1. Thầy cô, bàn bè mỗi người mỗi phương viễn xứ. Lớp 10B và tuổi hoa niên của tôi không còn dấu tích, nó hư vô, nó vô vi như học thuyết của Lão Tử mà thầy Đằng dạy. Rất nhiều lần tôi đi qua nền cũ trường xưa mà ngậm ngùi. Các trường tôi từng học như Trung học Nguyễn Hoàng - Quảng Trị, Trung học Bình Tuy đều có hội ái hữu, có hội cựu học sinh, có blog, có trang web, có trang mạng intrenet liên thông. Còn trường Nguyễn Phúc Chu của chúng tôi như ngội sao băng xẹt qua bầu trời niên thiếu và bay vào cõi mênh mông của kí ức. Bay mãi , không về...

Bỗng một ngày đẹp trời, tôi nhận được 5; 6 cái email của các sư huynh cựu học sinh trường Nguyễn Hoàng gửi đến. Email gửi bài viết của thầy Đằng viết về thầy Trọng "CHUYỆN ĐỜI THẦY TÔI". Ôi cái hư vô rỗng không mà chứa đầy tất cả, cái bát rỗng không mà chứa đựng đầy kỉ niệm. Triết lí vô vi của Lão Tử qua lời giảng thầy Đằng đúng là bất tử. Tôi bồi hồi nhớ về thầy cô, bạn bè, trường xưa cảnh cũ, những rung động đầu đời. Đạo nghĩa thầy trò thật đẹp. Chuyện thầy Đằng chăm sóc thầy Trọng trong trại cải tạo được sự ngưỡng mộ của nhiều người. Tôi không thấy điều nào đẹp hơn như vậy. Tôi phát hiện ra điều tôi cần viết hoa ở đây: KHÔNG CÓ NGÀY 20 THÁNG 11 TÌNH THẦY TRÒ VẪN QUÁ ĐẸP RỒI. 

           Thị xã Lagi, đêm 19 tháng 11 năm 2013
                        Đoàn Minh Lợi

(Nguồn La Thụy blog)




Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Ba Chín Năm Hồ Hỡi - Ngu Quang

Ba Chín Năm Hồ Hỡi

Ôi! Đã chán lắm rồi
Những điệp khúc ca ngợi
Nào phấn đấu đi lên
Mà đất nước tã tơi!

Dân ta đang chới với
Trước xã hôi trong mơ
Bao giờ đặt chân tới
Một thiên đàng xa mờ?

Ôi  hồ hỡi!  Hỡi Hồ!
Dẫn đất nước đi mô?
Lên thiên đàng không thấy
Thấy địa ngục hư vô.


Ba chín năm rồi đó
Dân ta vẫn nghèo đói
Có nói cũng không được
Định hướng bịt lại rồi.

Ba chín năm đổi đời
Đổi đâu ta không tháy
Chỉ thấy trẻ mồ côi
Nổi trôi giữa cuộc đời!


Ngu Quang




Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

Bài xướng: Kỷ Niệm Còn Đây - Minh Tâm & Bài họa (Lão Gàn, M X Thanh, Ngu Uyên, Khôi Nguyên & Bá Yên)



Tiểu Đệ xin gởi bài thơ mời Qúy Huynh xem, nếu Qúy Huynh có cảm hứng, xin mời cũng họa vui khi nhàn rỗi, và Tiểu Đệ xin kính chúc Qúy huynh và Gia Đình luôn nhiều sức khỏe 
         Bài Xướng        
Kỷ Niệm Còn Đây

Văng vẳng ai khơi trỗi khúc cầm
Nghe dường lặng lẽ bước vào tâm
Tay đàn réo rắt hòa cung bổng
Ý nhạc du dương quyện nốt trầm
Nhạt nhẽo tơ chùng sai điệu hát
Bàng hoàng phím lệch lạc câu ngâm
Canh dài thổn thức cùng trăng lạnh
Kỷ niệm còn đây khắc khoải thầm.
            19/4/2914
           Minh Tâm

          ***********

Bài họa 1
Kỷ Niệm Còn Đây

Ngồi ngây. Bờ ruộng. Em đưa cầm.
Anh đẩy bàn tay vào tận tâm.
Run rẩy khựng mồm nên giọng lịu.
Bồn chồn líu lưỡi khiến âm trầm.
Lửa yêu nhen nhúm qua lời hát.
Sóng cảm dậy tràn giữa điệu ngâm.
Mãi mãi bên nhau, tình giữ ngọt.
Đêm khuya. Môi sát. Cứ thì thầm ...
               Lão Gàn
            22/4/2014
      ****************
Bài họa 2

Hội nhập đồng ca tấu khúc cầm,
Vui thay nhạc đệm tiếng băng tâm.
Đàn ngân trống vỗ gây hào hứng,
Giao hưởng nghe hay trỗi bổng trầm.
Sớm tối siêng năng nên kết quả,
Đêm ngày luyện giọng hát ca ngâm.
Trình bày nghệ thuật trong đời sống,
"Kỷ niệm còn đây"  lệ rớt thầm.... !
       Mai Xuân Thanh
        21 April  2014
           **********
             Bài họa 3

             Đêm xuống sương rơi vọng khúc cầm
             Lạnh lùng buồn lén bước vào tâm
             Ai đàn thế sự reo cung bổng
             Mình hát yêu thương lạc nốt trầm
             Văng vẳng Sơn Hà lên tiếng hát
             Để mình độc thoại mấy câu ngâm
             Nhớ thương vây nửa vầng trăng lạnh
             Kỷ niệm còn đây giấu lệ thầm...
                           Ngu Uyên
                         24/04/2014 
                        **********
Bài họa 4
             Họa
Chính đó vang lên một khúc cầm
Âm thanh réo rắt nhập vào tâm.
Hai tay rải phím theo cung bổng,
Mười ngón dắt âm vượt nốt trầm.
Thánh thót hợp ca ru điệu hát,
  Du dương đơn giọng cất lời ngâm.
Pháo tay tán thưởng rền mưa đổ
Kỷ niệm hân hoan khó giữ thầm.
                Khôi Nguyên
                                        
                   *********
Bài họa 5

Bên Em
Bên nhau e ấp mượn tay cầm
Hương nồng nhè nhẹ thấm vào tâm
Tim ai thổn thức nghe giọng lịu
Tiếng người khe khẻ xướng âm trầm
Khơi dậy yêu thương qua giọng hát
Xúc cảm dâng trào giữa điệu ngâm
Ta nguyện giữ cho tình mãi ngọt
Đêm đêm không dứt tiếng thì thầm…
            Bá Yên
         (28/4/2014)










Tháng Tư Về - Ngu Quang

       Tháng Tư Về

Tháng Tư buổi sáng lại trở về
Ta vẫn ngồi đây với cà phê.
Cà phê Sài Gòn không hề thiếu
Chỉ thiếu bạn bè ngồi đôi lê.

Tháng Tư buổi sáng lại trở về
Mới đó ngỡ như mới bửa tê.
Cái thời trai trẻ còn đâu nữa
Sao vẫn còn đau rứa bạn hề.

Ta đưa cà phê lên môi uống
Nhưng thiếu bạn hiền uống với ai?
Nhìn gương soi mặt ta gầy ốm
Mới đó mà gần bốn mươi năm!

Tìm đâu ra nữa thời trai trẻ
Ôi! Đánh mất đi nửa cuộc đời!
Ta già người cũng không trẻ nữa
Sao vẫn còn đau tháng Tư về!

      Ngu Quang 

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Mùa Thu Thứ Ba - Maiuyen.plt

                       Mùa Thu Thứ Ba
              Trời vào Thu – Đêm nghe tiếng gió rì rào,
              Và tiếng ếch kêu trong lòng ao ngập nước.
              Con nhớ mẹ - Từ những mùa lao lý năm qua;
              Thư gởi mẹ : Cầu xin mẹ thấu cho,
              Lòng kiên định không bao giờ thay đổi.
              Tàn mùa Xuân – Khi quân thù mở lối:
              Xua gót trường chinh như vó ngựa hoang.
              Trên khu vườn dân tộc:
              Đã ba mùa Xuân không xanh màu lộc biếc,
              Trong sỏi đá cằn, chúng dẫm nát cả mầm non.
              Cúi đầu con xin mẹ bớt u buồn,
              Con nhẫn nại đợi ngày mai thay đổi.
              Hôm nay mùa Thu buồn lại tới,
              Con xa nhà xa mẹ thân yêu.
              Thưở ấu thơ con nhớ lại năm nào:
              Mẹ đón con những buổi tan trường – Mưa gió.
              Tuổi mười lăm tâm hồn con bỏ ngỏ:
               Đón tình thương đầy ắp của mẹ cha.
               Rồi một dạo con phải xa nhà,
               Khi thân trai trước mùa chinh chiến! 
               Đối mặt quân thù – Giữa hai chiến tuyến;

               Con luôn luôn giử một lập trường:
               Chống Bắc quân dày xéo quê hương!
               Cùng anh em chung trong màu áo.
               Vận nước lầm than vì ai chỉ đạo?
               Nữa triệu quân tan rã – Đau thương.
               Xác đồng đội vùi lấp chiến trường.
               Hồn dũng sĩ đêm dài trong gió.

               Ôi tiếc thương những đàn anh buổi đó!
               Thà chết vinh hơn sống nhục –Chiêu hàng.
               Sinh vi Tướng – Tử hiên ngang!
               Sử Việt viết những trang -  Bằng máu.
               Đảng vong nô một phường nói láo!
               Xóa hận thù đoàn kết toàn dân.
               Chiêu bài cải tạo lừa gạt tàn quân.
               Lời tuyên bố : mười lăm ngày – Dối trá!            
               Rừng Kà Tum qua bao mùa thay lá,
               Đếm thời gian trên mái tóc hai màu.
               Ngày trở về: Vô vọng nhìn nhau!
               Đêm xót ruột thiếu “mùi rau quân tử.”
               Tìm tự do – Đã bao lần bỏ dở.
               Qua một lần muôn thưở không quên.
               Chim trong lồng nhìn ánh bình minh.
               Hồi tưởng lại bầu trời xanh nuối tiếc.
               Đã bao lần nhìn rừng xanh lá biếc.
               Hẹn bạn tù chờ đợi một ngày đi.
               Dù Trường sơn, dù dại dương chẳng ngại gì!
               Xem trở ngại chẳng qua lằn ranh hư ngụy.
               Vì tự do đã cho con hào khí,
               Lửa kiêu hùng nuôi chí sục sôi.
               Máu trong tim con viết nên lời,
               Xin mẹ tha thứ, nếu một mai – Chữ hiếu…
               Con không tròn – Khi mẹ trăm năm!
               Hình ảnh mẹ luôn đậm trong tim.
               Sẽ không phai khi tim con còn máu đỏ.
                                     Maiuyen.plt