ÁO TÍM
Mặc áo tím mỗi chiều tôi xuống phố
Thiên hạ nhìn và tôi được ngợi khen
Anh một thời vẫn là khách chưa quen
Trông ánh mắt một trời riêng tôi biết.
Màu tím là màu tự tình tinh khiết
Làm rộn ràng những bước khách đi xa
Phố đông người nhưng ta vẫn là ta
Nhìn nắng nhạt trên đường hè phố nhỏ.
Hoàng hôn xuống cho trăng vàng hé lộ
Bàn tay nào vội kiếm một bàn tay?
Gió hững hờ khẻ lùa tóc ai bay?
Trăng tháng hạ lung linh trên đầu phố ...
Tháng 06/2015 Ngu uyên
************************************
Nhân đọc bài Áo Tím của Ngu Uyên, xin đốt lò hương cũ:
Nhân đọc bài Áo Tím của Ngu Uyên, xin đốt lò hương cũ:
KHI VẮNG ANH
vkp đạm phương
***
“Vắng anh… chớ mặc áo màu xanh, tím
Vì ai cũng yêu màu tím màu xanh
Phút yếu lòng, thôi hết của riêng anh…”
( Thơ Đức Ngọc , Luật Khoa 1965 )
*
Khi vắng anh…em nào đâu dám mặc
Màu áo thơ ngây, tím lịm hồn ai
Sợ lời mật ngọt làm tim đập sai
Lạc nhịp cung đàn, phải đành lỗi hẹn!
*
Khi vắng anh…Em nào đâu dám diện
Áo màu thiên thanh của tuổi mộng mơ
Giảng đường vắng tanh, em đứng thẫn thờ
Chờ ngưới áo trắng chinh nhân thủy thủ…
*
Dành riêng cho anh hai màu chưa đủ
Màu áo trinh nguyên ấp ủ tình ta
Sóng dâng cao, hoa biển đẹp mặn mà
Gió đưa mây trắng quyện hòa hơi thở…
*
Ba màu yêu còn in trong tim vỡ
Luật khoa Saigon 1966
Vkp đạm phương
*******************************************
Dã Tràng
"Dã Tràng xe cát biển Đông"
Em ngồi xe sợi chỉ hồng mỏng manh.
Cánh bằng bặt dấu trời xanh,
Tơ đà đứt đoạn, mộng lành còn vương.
Nửa theo chéo áo người thương,
Nửa còn vướng víu vấn vương trong lòng.
Vói tay kéo nửa sợi hồng,
Tơ bay cùng gió, hoài công tháng ngày.
Tơ hồng, đành chịu buông tay,
Đêm về hiu hắt, niềm tây lạnh lùng!
vhp.Hải Vân
****************************
- Cang Nguyen Bài thơ của Hải Vân, được đăng tiếp cạnh bài thơ của Đ. Phương làm cho nhiều người chú ý. Tôi cũng tò mò muốn bàn ngang tán dọc khi đọc bài thơ nầy. Ở đây tôi không so sánh cái hay cái đẹp về bài của mỗi người rồi đánh giá hơn kém mà chỉ phân tích một vài khía cạnh nghệ thuật và ý nghĩa của bài thơ HV mà thôi.
- Nhìn chung thì cả hai bài đều hay như nhau nhưng về cách diễn tả tình cảm thì hoàn toàn khác nhau. Hải Vân trong bài nầy cũng như một số bài khác đều tỏ ra điêu luyện trong cách diễn tả và sử dụng ngôn ngữ thi ca, mà nổi bậc nhất là dùng phép ẩn dụ, một biện pháp tu từ không thể thiếu trong nhệ thuật sáng tác được nâng lên một bậc. Tôi đã đọc khá nhiều thơ của HV trước khi kết bạn thơ với thi hữu K Phụng , HV, NT, HX... và đã có lần tôi nói với K Phụng là HV đáng là bậc đàn chị trong phép ẩn dụ. HV dùng phép ẩn dụ trong từ ngữ và cả trong ý nghĩa của câu nữa. Ngay câu đầu tiên "Dã tràng xe cát biển đông" các bạn thấy ngay từ ngữ "dã tràng" là một ẩn dụ, ngoài nghĩa thông thường của loài bò sát, nó còn hàm nghĩa người con gái, nhân vật tác giả, trong bài thơ. Còn về ý nghĩa thì sao? Dã tràng xe cát biển đông về ý nghĩa lại chỉ sự theo đuổi tình yệu với một người con trai. Xin lấy một ví dụ nhỏ ở câu đầu để chứng minh cho thấy HV đã sử dụng rất nhiều ẩn dụ trong bài nầy, đọc kỹ sẽ thấy, còn nhiều nữa toi không muốn kể hết ra đây. Một đặc điểm khác cần lưu ý là tác giả diễn tả tình cảm thật kín đáo, tế nhị, đọc thơ HV phải dừng lại nghiền ngẫm mới hiểu hết ý nghĩa của câu văn, mới thấy bài thơ hay. Câu thứ nhì "Em ngồi xe sợi chỉ hồng mong manh," Từ ngữ sợi chỉ hồng cũng là ẩn dụ. Từ ngữ "mong manh" cho ta thấy mối tình nầy dễ tan dễ vỡ, HV đã nhìn thấy trước nhưng sao cứ phải làm công việc xe chỉ làm chi? Đâu có gì khó hiểu, tình cảm đâu thể dùng lý trí để giải thích như luận lý toán học. Xin thông cảm cho "tình yêu," hai chữ thật đáng yêu!!! Xe chỉ hồng bằng sợi tơ mong manh thì chỉ đứt là điều không tránh khỏi. Tội nghiệp cho tác giả và cũng có thể cho chính bản thân của mỗi người trong chúng ta nũa, không chừng. Vì ai không qua một lần yêu tha thiết trong đời (lời bản nhạc gì đó quên tên rồi). Dây tơ đã đứt nhưng tình thì chưa. Bi ai, nhức nhối là chỗ nầy: càng giận càng trách thì càng nhớ càng thương nên dây tơ dù đứt mà tình còn vương.
- Đọc tiếp: Nửa theo chéo áo người thương, còn một nửa thì chôn chặt trong lòng! Sao nghe tội nghiệp lẫn cay đắng! Tác giả còn e dè, nửa dây tơ đã đứt (ý nói tình yêu tan vở) hồn em vẫn đeo đẳng bên chàng, bám vào "chéo áo" người thương, tôi thắc mắc sao không bám vào túi áo cho nó lãng mạn một chút? Khi tình yêu không còn níu kéo được nữa, nàng đanh chia tay trong nỗi đau không nói nên lời, không biết cùng ai tâm sự để rồi đêm đêm nhỏ giọt lệ khóc thầm bên gối chiếc.
Tôi viết vài lời nhận xét chứ không chủ ý bình một bài thơ có phương pháp và đầy đủ.
Một vài bàn luận dựa vào văn bản bài thơ còn mối tình bất diệt nầy có thật hay do hư cấu thì chỉ có tác giả biết mà thôi. NC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét