Thứ Tư, 22 tháng 1, 2025

Góc Đường Thi : TƯ QUY, KÝ XUÂN của Vương Bột (Đỗ Chiêu Đức)

 Góc Đường Thi : 

             TƯ QUY, KÝ XUÂN của Vương Bột                                                    
               

       Vương Bột 王 勃 (650-676), tự là Tử An 子 安, người đất Giáng Châu, Long Môn (tỉnh Sơn Tây ngày nay) Ông là người đứng đầu trong Sơ Đường Tứ Kiệt 初 唐 四 傑, xuất thân là con nhà gia thế của đất bắc, tuổi trẻ tài cao, nên khi đoạt khôi nguyên kỳ thi đối sách của triều đình thì được Bái Vương Lý Hiền vời vào phủ để thị độc (đứng hầu để chỉ điểm cho thái tử học hành, như là một teacher assistant) rất được tin dùng. Nhưng vì làm bài "Hịch Anh Vương Kê 檄 英 王 雞" để trách đùa con gà chọi của Anh Vương, cũng là một thái tử con của vua Cao Tông, khi hai anh em cùng chọi gà chơi với nhau. Vua Cao Tông nổi giận, cho là Vương Bột ỷ tài làm lếu, châm biếm và đụng chạm đến người của hoàng tộc, nên sai trục xuất ra khỏi phủ. Bột thất chí buồn tình, bèn đi chu du nhiều nơi ở phương nam. Khi đến đất Thục, lại nhằm lúc năm hết Xuân về, vốn dĩ muốn mượn cảnh trí thiên nhiên hùng vĩ của núi sông đất Thục để tiêu sầu, nhưng lòng quê nhớ về đất bắc vẫn canh cánh khôn nguôi nên mới làm bài thơ "Tư Quy 思 歸"(bài thơ nầy còn có tựa là Sơn Trung 山 中) tràn ngập đầy hình ảnh lá vàng của buổi tàn Thu đầu Đông như dưới đây :

                 長 江 悲 已 滯,      Trường Giang bi dĩ trệ,
                 萬 里 念 將 歸。     Vạn lý niệm tương quy. 
                 況 屬 高 風 晚,      Huống thuộc cao phong vãn, 
                 山 山 紅 葉 飛。     Sơn sơn hồng diệp phi.
                           王 勃                           Vương Bột 
    Có nghĩa :
                      Trường Giang sầu nước lửng,
                      Muôn dặm muốn về ngang.
                      Núi cao ngăn quê cũ ,
                      Non non rụng lá vàng !   
             
                  

     Hai câu cuối của bài thơ còn có một dị bản là :

     Huống PHỤC cao SƠN VIỄN,       況 復 高 山 遠,  
      Sơn sơn HOÀNG diệp phi.           山 山 黃 葉 飛。

   * HUỐNG THUỘC hay HUỐNG PHỤC gì đều có nghĩa là: Hơn nữa, Vả lại...
   * CAO PHONG VÃN : là Gió thu trên cao thổi vi vút vào buổi chiều tối, còn ...
   * CAO SƠN VIỄN : là Núi cao chập chùng xa xăm diệu dợi.
   * HỒNG DIỆP hay HOÀNG DIỆP gì cũng đều là lá mùa Thu, và cũng đều nên thơ cả! Có điều, người Việt ta thì hay dùng "Lá Vàng" để chỉ mùa Thu, còn người Hoa thì hay dùng "Lá Đỏ", vì họ có nhiều rừng phong đỏ thắm lúc Thu về, còn ta thì lại có :

                   Lá VÀNG trước gió sẻ đưa vèo ! ...

  ... hoặc thi vị hơn như Tản Đà:

                    Trận gió thu phong cuốn lá VÀNG,
                    Lá bay hàng xóm lá bay sang....

Lại diễn Nôm:                    
                 Trường Giang nước đọng lòng sầu,
                 Xa nhà muôn dặm mấy thâu muốn về.
                 Núi cao ngăn cách làng quê,
                 Ngàn non lá đổ tái tê lòng sầu !                  
                 
                   

      Nhưng thiết tha da diết nhất là bài thơ "Ký Xuân 羈 春" để bày  tỏ nỗi lòng nhớ về đất bắc như sau đây :  

       羈 春              KÝ XUÂN                                                   
    客 心 千 里 倦,     Khách tâm thiên lý quyện,
    春 事 一 朝 歸.     Xuân sự nhất triêu quy.
    還 傷 北 園 里,     Hoàn thương bắc viên lý,
    重 見 落 花 飛.     Trùng kiến lạc hoa phi.
                王 勃                         Vương Bột
     
                         

* CHÚ THÍCH :
   - Ký Xuân 羈 春 : KÝ là Ở lại, giữ lại, nên KÝ XUÂN có nghĩa là "Xuân đến mà vẫn phải ở lại nơi đất khách".
   - Quyện 倦 : là  Mỏi mệt, buồn chán.
   - Xuân Sự 春 事 : là Chuyện mùa Xuân. Ý chỉ Cảnh sắc chung quanh khi Xuân về.

* NGHĨA BÀI THƠ :
                             XUÂN Ở NƠI XA
      Trên bước đường ngàn dặm, lòng người khách tha hương đã mỏi mê chán ngán rồi. Trước mắt lại thấy cảnh trí của mùa Xuân ập về nên lòng lại càng muốn về ngay quê nhà. Cảnh quê xưa ở phương bắc còn để lại nhiều thương cảm ở trong lòng, không biết đến bao giờ mới thấy lại được cảnh hoa rụng bay lả tả ở quê nhà đây.

* DIỄN NÔM :
                      
                 XUÂN TRÊN ĐẤT KHÁCH
              
                      

               Ngàn dặm lòng quê mòn mỏi,
               Xuân về một sớm nhớ thay,
               Đất bắc quê xưa trông ngóng,
               Bao giờ thấy lại hoa bay ?!    
      Lục bát :
               Mỏi mòn ngàn dặm lòng quê,
               Xuân về một sớm tái tê nhớ nhà.
               Thương về đất bắc quê xa,
               Bao giờ thấy lại la đà hoa bay !

      Hoa rụng khi hoa đã tàn, Xuân đã hết, cũng như tuổi trẻ rồi sẽ già đi, rồi sẽ giả từ cuộc sống nầy như hoa rơi rụng vậy, nhưng sẽ nhìn hoa rơi rụng ở đâu? Ý của Vương Bột là muốn được nhìn hoa rơi rụng ở quê nhà, thâm ý của thi nhân là muốn được già được chết ở quê hương hơn là bỏ thây nơi xứ lạ.

      Trông người lại ngẫm đến ta !...
                                                                             
                                                                  杜 紹 德
                                                                Đỗ Chiêu Đức








Không có nhận xét nào: