Tiểu Thu
Tối nay, trong số e-mail vừa gởi tới cho trang nhà đồng huơng, Sinh nhận được một bài thơ khiến chàng ngạc nhiên không ít. Tựa đề chỉ một chữ "Anh..." đơn giản. Tên tác giả là "Hoa Tim".
......................................................
Đọc anh, tôi có lại giấc mơ hồng
Tuổi khờ dại của thời còn con gái
......................................................
Bụi thời gian phủ kín nét thơ ngây
Sỏi đá mới lấp đầy gương mặt cũ
Trang lòng anh nếu còn khe "hộc tủ"
Cho hồn tôi khép nép đứng cuối hàng...
Thì ra nàng vẫn còn nhớ đến ta. Bỗng dưng Sinh cảm thấy bùi ngùi, xót xa lẫn mặc cảm đã từng có lỗi với nàng. Người con gái dịu hiền, xinh đẹp một thời đã yêu chàng say đắm. Sinh làm sao quên được những bức thư nồng nàn, thiết tha từng lời, từng câu với chữ ký mềm mại và mang đầy ý nghĩa "Hoa Tim" nàng đã gởi cho Sinh.
Là một người lính phong sương, sau những ngày dài hành quân gian khổ, nay Dakto, mai BenHet, DakBek...giữa súng đạn mịt mù và tử thần luôn rình rập, những ngày về thành phố, sự có mặt của Hoa Tim khiến Sinh cảm thấy cuộc đời vẫn còn rất đáng yêu.
Dĩ vãng hiện về khiến Sinh thấy bức rức. Chàng đứng lên đi pha cho mình tách cà phê. Đàng nào thì cũng mất ngủ. Tối nay những bóng hình của ngày xưa thân ái sẽ lần lượt hiện về trong tâm trí. Sinh thừa biết, nhớ đến Hoa Tim, chàng không thể quên được những hình bóng khác. Những "cố nhân" từng mang đến cho chàng nhiều hạnh phúc cũng như khổ lụy. Dù trải qua những ly tan, mất mát ...hình bóng họ vẫn còn đó, y nguyên trong tim chàng. Như thuở ban đầu.
Trái tim mười tám còn xanh tươi của chàng lần đầu tiên đập lỗi nhịp vì một người con gái tên Hồng. Con gái cao nguyên cô nào cũng đẹp, cũng môi thắm má đào. Tóc thề xõa ngang vai óng ả. Phải nói là Hồng có một nét đẹp đài các, cao sang. Thân hình dong dỏng, mảnh mai, mềm như một cành liễu rũ. Khuôn mặt trái soan trắng ngần với núm đồng tiền lúm sâu trên má đầy duyên dáng. Biết bao lần Sinh đã ước ao được đặt nụ hôn lên đó, nhưng những lời thì thầm của chàng chỉ nhận được cái véo, cái nhìn đầy trách móc của Hồng. Nụ cười, ánh mắt của nàng đã khiến bao chàng trai trẻ ngất ngây, nhưng nàng chỉ dành riêng cho Sinh. Với một người yêu như thế, chàng còn ước mơ gì nữa? Sinh nghĩ chàng là người hạnh phúc nhất trên đời.
Con đường nhà nàng rợp bóng mát giữa hai hàng cau. Sinh yêu quá những thân cau thanh mảnh, thẳng đuột với tàu lá mong manh, đẹp như những bàn tay thiếu nữ nuột nà. Họ đã từng sóng vai đi trên con đường tình từ nhà thờ gỗ Phương Nghĩa, thẳng đến hang đá Đức Mẹ và những lời thề non hẹn biển đầy chân tình đã được trao nhau tại nơi này. Họ cũng từng tay trong tay ngắm hoàng hôn phố núi. Những buổi hoàng hôn kỳ diệu đẹp như mơ.
Rồi một ngày, Sinh quyết định xếp bút nghiên để vào trường Bộ Binh Thủ Đức và sau đó được qua Mỹ học OCS. Chàng yên tâm ra đi vì tin tưởng tưởng tuyệt đối vào tình yêu của hai người. Mỗi tuần một lá thư. Những lá thư chuyên chở bao lời nhớ thương nồng cháy. Sinh đọc đi đọc lại hàng chục lần không biết chán. Những bức thư như liều thần dược giúp chàng chịu đựng tất cả những gian khổ trong thời gian thụ huấn ở quân trường... Nhưng rồi, những cánh thư xanh thưa dần và dứt hẳn. Sinh hoang mang, khổ sở. Nhưng cuối cùng câu trả lời từ quê nhà, qua một người bạn cũng đến: Hồng đã lên xe hoa! Chàng bàng hoàng, đau đớn trước tin vui của người yêu...cũ. Bao nhiêu ước mơ đã tan thành mây khói. Tê điếng trong nỗi đau mất người yêu, Sinh dửng dưng với tất cả. Mọi thứ đều không còn quan trọng trong mắt chàng. Tình yêu đầu đời đã khép lại ở tuổi hai mươi. Trở về chốn cũ, Sinh âm thầm đếm bước dưới hàng cau, những chứng nhân thầm lặng của mối tình đã mất:
Thơ thẩn một mình dưới hàng cau
Cau xưa vẫn khắn khít cùng trầu
Nhớ em, anh nhắn thầm trong gió
Tim không ai cấu sao nhói đau!
Bây giờ chúng giống như hai hàng nến thắp, tiễn đưa mối tình đầu của chàng vào quên lãng. Nhưng giờ phút này, dù đã quá nửa cuộc đời, vấn lại tận cùng trong sâu thẳm, chàng thấy bóng hình Hồng vẫn còn đó, ngạo nghễ với thời gian. Hồng ơi!
Phải đâu anh chẳng khát thèm
Để dành trái cấm cho đêm đổi đời
Mộng lòng thác lũ cuốn trôi
Hoa đưa ong bướm vào đời trước anh!
Sinh tự hỏi làm thế nào Nàng có thể đang tâm gạt bỏ hết những kỷ niệm của một thời thanh mai trúc mã? Làm thế nào Nàng có thể quên được cái thuở bị cơn bệnh dập vùi, Sinh đã bón cho Nàng từng muỗng cháo trắng, cho đến khi lành bệnh? Rồi còn chiếc áo. Chiếc áo lót thấm đậm hương tình nàng đã gởi trao và chàng đã giữ gìn như một bảo vật? Nhưng mọi sự đã qua, có níu kéo cũng bằng thừa. Chỉ trách nàng đã không hiểu lòng ta. Đã đánh giá sai tình yêu của ta dành cho nàng.
Cuối cùng anh đã hiểu
Vì sao em bỏ anh
Em không muốn anh chịu
Thiệt thòi chữ trung trinh
Em ngại ngùng như thế
Vì chưa hiểu tình anh
Vạn vật vô nguyên thể
Làm sao có nguyên trinh?
Hồi hương, Sinh được đổi về làm việc tại quê nhà. Là con chiên ngoan đạo, chàng không bao giờ bỏ lễ ngày Chúa Nhật. Hoa Tim cũng thế. Hai người thường gặp mặt ở nhà thờ Tân Hương. Thỉnh thoảng trao đổi những câu chào hỏi lịch sự. Thế thôi. Người con gái đẹp nhất ở tuổi đôi tám. Với mái tóc dài mượt như nhung và thân hình cân đối tuyệt vời, làn da nâu hồng ấm áp, Hoa Tim là đối tượng cho nhiều chàng theo đuổi. Nhưng trái tim nàng chỉ rung động trước chàng lính trận đẹp trai, hào hoa, nhuốm một chút phong sương tên Sinh. Phần chàng, vết thương lòng còn quá sâu đậm nên không hề để ý. Cho đến một hôm, cơn mưa tháng sáu đã là nhịp cầu nối hai người lại với nhau. Đúng là:
Tháng sáu trời mưa, trời mưa không dứt
Trời không mưa anh cũng lậy trời mưa
Anh lậy trời mưa phong kín đường về...
Nhờ cơn mưa hạ giữ chân mà họ có thì giờ trao đổi với nhau dăm ba câu chuyện. Chàng chợt khám phá ra Hoa Tim rất xinh đẹp và dễ thương. Sinh quyết định lật trang sử buồn tên Hồng sang một bên. Nàng đã là dĩ vãng. Cuộc đời vốn ngắn ngủi. Hơn nữa, đời lính chiến biết đâu là tương lai. Chỉ cần một viên đạn vô tình là người lính trận gục ngã dễ như chơi. Chết mà còn chưa hay mình đã chết! Sao có thể phí phạm thời gian cho một cuộc tình không trọn vẹn? Hơn nữa, đâu phải ta là người tình phụ?
Cơn mưa vừa dứt hạt, Sinh ngỏ ý muốn đưa Hoa Tim về nhà. Nàng e lệ nhận lời. Tuy ba mẹ rất khó tính, nhưng nàng bất chấp. Cơ hội khó có thể đến lần thứ hai. Con đường từ nhà thờ Tân Hương về nhà nàng ngoài phố khá xa. Cả hai sóng bước dưới hàng phượng vĩ trên con đường Phan Thanh Giản. Con đường đẹp và thơ mộng nhất tỉnh lỵ Kontum. Con đường có trường Nữ Trung Học Têrêsa quy tụ những nàng con gái đẹp nhất tỉnh. Mỗi lần tan trường, bao nhiêu cây si chực chờ trước cổng, để dõi mắt đắm đuối nhìn theo những tà áo dài trắng thướt tha, chiếc nón lá che không kín những khuôn mặt xinh đẹp, những ánh mắt long lanh giấu sau vành nón. Biết bao là tình!
Vài năm trước đây, Hoa Tim cũng là học trò trường này. Đường dài bao nhiêu rồi cũng phải tới. Huống hồ từ đường Phan Thanh Giản quẹo qua Lê Thánh Tôn, đi độ mươi phút là đến nhà nàng. Đưa người đẹp đến trước cửa, Sinh chào từ giã. Nàng nhìn theo với ánh mắt đong đầy lưu luyến. Chàng bước đi những bước nhẹ như thơ. Chàng vốn là người thơ.
Rồi những lần đón đưa tiếp diễn. Những hò hẹn khi Sinh từ chiến trường về. Cầu Dakbla, Phương Hòa, Paradise, làng Kon Hra, thác Yaly ... đều có in dấu chân của hai người tuổi trẻ. Có lần Hoa Tim đã nói với Sinh rằng trong các môn học, nàng kém nhất Anh văn và nhờ Sinh đến nhà kèm. Nàng biết Sinh giỏi tiếng Anh, vì đã từng đi du học Mỹ. Khó chối từ, Sinh đã đến nhà mỗi tuần một lần để kèm môn Anh văn cho Hoa Tim. Nhưng chàng khám phá ra cô nàng rất khá môn này, nếu không muốn nói là giỏi! Thì ra, khi yêu, các cô cũng biết dùng thủ đoạn để có thể gần gũi người yêu một cách danh chính ngôn thuận tại nhà. Khỏi phải hồi hộp, mắt la mày lét sợ ông bà bô bắt gặp trong những lần hẹn hò lén lút.
Sinh không khỏi mỉm cười khi nhớ lại cuộc hẹn lần đó. Bất chấp trời tối mịt mờ và cơn mưa lất phất, Sinh đến điểm hẹn tại gốc cây đa cổ thụ, không xa nhà Hoa Tim là mấy. Nơi đây có cái miếu thờ nên trông càng âm u, khiến ai cũng phải rùng mình, không dám bén mãng lại gần khi màn đêm buông xuống. Sinh đợi một hồi lâu thì thấy Mai, cô em gái của Hoa Tim lò dò đi tới. Cô nhỏ bảo chàng đi về, Hoa Tim không đến được vì Mai láu táu làm bật mí chuyện hẹn hò của cô chị, nên ông bà bô đã hạ lệnh "thiết quân luật" không cho ra khỏi nhà! Ông bà phải bảo vệ cô con gái rượu thật gắt gao. Vì có một sĩ quan cấp tá đang ngắm nghé Hoa Tim. Với tuổi đời chưa quá hai mươi, một bước lên chức bà Thiếu tá thật oai phong. Nhưng là ông bà bô không biết trái tim của con gái đã có người ngự trị. Chàng thua ông Thiếu tá về cấp bậc, nhưng chàng có tuổi trẻ và dáng dấp hào hoa.
Và quan trọng hơn hết chàng có một đồng minh lý tưởng: Mai, em gái của Hoa Tim. Mai còn nhỏ nhưng nhanh nhẹn và thông minh. Cô bé thương mến Sinh còn hơn cô chị, nên đã tình nguyện làm chim xanh liên lạc cho hai người. Dĩ nhiên Mai ước ao Sinh sẽ là anh rể của cô trong tương lai. Những buổi hẹn hò của hai người đều có bàn tay cô bé nhúng vào. Cô bé chăm chăm lo bảo vệ tình yêu của cô chị. Gặp Sinh nói chuyện với người con gái lạ nào là cô ta phải tìm cách xen vào và đặt những câu hỏi đầy vẻ ngây thơ...vô số tội: "Chị là em họ của anh Sinh hả? Anh ấy là anh rể tương lai của em đó". Có nghĩa là: Chị đừng hòng...léng phéng với anh Sinh! Đúng là bé hạt tiêu!
Sinh thường chở Hoa Tim bằng Honda qua làng Phương Hòa mua nhãn, mít. Đi Paradise ngắm trời mây, sông nước hữu tình. Phong cảnh nơi này thật hợp cho những kẻ yêu nhau. Giòng sông Dakbla chảy đến đây bỗng hiền hòa hẳn. Trôi lững lờ giữa những lũy tre xanh lả ngọn, đong đưa trong gió, xa xa là rặng núi xanh lam một màu. Toàn thể đẹp như tranh. Liều nhất là lần Sinh chở Hoa Tim đi chơi thác Yaly. Cả hai cũng đi bằng Honda. Trên con đường dài mấy chục cây số, Hoa Tim đã ôm chặt vòng eo và âu yếm ngả đầu vào vai người yêu, lòng lâng lâng một nỗi hạnh phúc khó tả.
Sinh biết Hoa Tim yêu chàng say đắm. Tuy rất muốn xóa bỏ hình bóng Hồng trong tâm khảm, nhưng "dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng". Trong giấc mơ, thỉnh thoảng Sinh vẫn thấy mình sóng bước cùng người cũ đi trên con đường tình của những ngày xưa thân ái. Giật mình tỉnh dậy, tim chàng vẫn còn đập những nhịp bồi hồi. Người ta bảo mối tình đầu bất diệt, quả không sai. Vì thế đối với Hoa Tim, tình cảm chàng chưa có gì rõ rệt. Chàng chỉ thấy mình rất thích Hoa Tim. Thích nghe những lời nói dịu dàng, ngọt ngào dễ thương của nàng. Nhưng hoàn toàn không có những rung động, những hồi hộp, những nhớ nhung...như ngày xưa với Hồng. Trái lại, Hoa Tim yêu là yêu, không hề tính toán. Đã có lần nàng trả lời thẳng câu hỏi của Sinh " Em biết yêu anh là khổ. Nhưng em khổ nhiều rồi, có khổ thêm cũng chẳng sao"! Miễn Hoa Tim được yêu chàng là cảm thấy hạnh phúc. Nàng không hề đòi hỏi được trả lại. Hoa Tim còn hồn nhiên bộc lộ tình yêu của mình không hề e ngại. Thỉnh thoảng một người bạn gặp Sinh, cười cười bảo chàng:
-Có em mày đi kiếm đó. Mới hỏi tao.
Và Sinh ngạc nhiên hỏi lại:
- Em tao? Em nào?
Người bạn ranh mãnh:
- Hoa Tim. Thì cô ấy hỏi "Anh có thấy anh Sinh của em ở đâu không?" hìhì
Nàng đã cặm cụi thêu chiếc áo gối tặng chàng. Học trò trường bà Sơ có khác. Đường kim mũi chỉ thật sắc sảo, màu sắc hài hòa. Đôi chim Loan Phượng đẹp lộng lẫy uốn mình vờn nhau với hai câu thơ:
Có em trong giấc mộng lành
Ru anh tiếng hát xuân xanh một đời.
Chắc hẳn nàng thầm ao ước sẽ cùng Sinh sống trọn một đời. Khi yêu ai mà chẳng mong cầu như thế nhỉ? Còn gì buồn hơn, khi lên xe hoa về nhà chồng với một tâm tư khắc khoải "...Đời một người con gái ước mơ đã nhiều, Trời cho không được mấy. Đến khi lấy chồng, chỉ còn mối tình ...mang theo!"... Tất cả tình yêu đầu đời nàng đã dành trọn cho Sinh, vì chàng mà nàng đã từ chối lời cầu hôn của viên Thiếu tá trước sự thất vọng của gia đình.
Khi định cư ở Florida, một buổi chiều ngồi ngắm hoàng hôn bảng lảng, mặt trời đã chìm xuống mặt biển, chỉ còn những tia nắng cuối lóe lên rực rỡ từ phía chân trời. Nhớ đến Hoa Tim, tức cảnh sinh tình, Sinh đã làm một bài thơ. Bài thơ về chiếc gối để tạ tấm chân tình sâu nặng của nàng đã dành cho mình:
Không biết em yêu từ bao giờ
Thêu trên mặt gối mấy vần thơ
Gói ghém tình em trong gối mộng
Trìu mến trao anh lúc đợi chờ
*
Thơ thêu trên gối là thơ mộng
Mộng tình trong gối là mộng mơ
Gối mộng giờ đã chìm theo mộng
Tình em chỉ còn lại trong mơ!
Có thể với thời gian, tình yêu của Sinh đối với Hoa Tim sẽ nảy nở. Môt ngày nào đó chàng sẽ thật lòng yêu người con gái dịu hiền này. Nếu, phải, nếu không có buổi chiều định mệnh đó. Sinh từ chiến trường Dak Seang về. Đầu óc còn đầy hình ảnh chết chóc, khói lửa ngụt trời. Cái chết thảm thương của cô nữ phóng viên người Á Rập xinh đẹp khiến Sinh bị sốc nặng. Chàng vừa tắm rửa thay quần áo thì có Quân đến rủ đi uống nước. Quân là bạn thân của Sinh. Anh chàng cũng trong tình trạng độc thân vui tính nên rất hợp nhau. Cả hai chở nhau đến dãy quán ở Hàng Keo. Những chiếc kios này chạy dài từ góc đường Trình Minh Thế tới cổng sân vận động, đầu đường Cường Để. Chúng quay mặt ra đường Lê Thánh Tôn và quay lưng vào sân vận động.
Ngồi trước ly đá chanh pha rhum (mà cô chủ quán tên Hương đã ưu ái thêm vào đặc biệt cho Sinh), với giọng buồn buồn chàng kể cho Quân nghe trận đánh ác liệt vừa qua:
..."Chiếc trực thăng thả toán Special Forces Mỹ, một cô phóng viên chiến trường người Á Rập và tao xuống tiền đồn Dak Seang vào buổi trưa. Mục đích là từ đây họ sẽ theo toán lính "Green Beret" Mỹ tìm xác Đại Úy X..., con trai của vị Tướng Tư lệnh Sư Đoàn 4 Không Kỵ Hoa Kỳ. Khi trực thăng vừa "take off" thì trại bị pháo kích. Tao ra dấu cho cô nhà báo Á rập lom khom chạy theo xuống hầm chỉ huy. Đại Úy Sảnh bảo tao: "Mầy còn chờ gì nữa mà hổng dẫn con ghệ nầy ra ngoài làm ăn. Tụi nó tràn dzô bây giờ đó". Tao vội vàng khều cô bé cùng chui vào một "hang chuột". Từ hầm chỉ huy này có giao thông hào thông ra các tuyến. Trên các giao thông hào được che bằng vĩ sắt lỗ "psp", bên trên vĩ sắt là bao cát. Ra đến tuyến phòng thủ cả hai gặp mấy chàng Mũ Xanh Mỹ đang sẵn sàng tác chiến. Khi nghe họ nói "Don't worry. Everything's under control" mặt cô bé phóng viên Á Rập tươi lên. Đôi mắt cô trong xanh và sâu thăm thẳm. Hai hàng mi dài cong vút. Môi đỏ thắm tự nhiên, bờ môi trễ xuống như mời gọi. Phải công nhận cô bé đẹp thật!"
Quân ngắt lời, cười:
- Đúng là...mày! Trong lúc dầu sôi lửa bỏng mà còn có thì giờ thấy con người ta... đẹp hấp dẫn!
- Bẩm tính trời sanh mà mày! Thấy thứ gì... đẹp là bộ óc nhạy cảm của tao "nhá đèn" báo hiệu liền tù tì! Thôi để tao kể tiếp:
..." Đúng như Đại úy Sảnh tiên đoán, pháo vừa dứt thì người ở đâu trào ra như kiến. Tiếng hô xung phong, tiếng kèn thúc quân, tiếng súng đủ loại từ ngoài bắn vào trại nổ liên hồi. Trong khi đó, quân trú phòng vẫn im lặng chờ. Rồi lệnh khai hỏa ban ra. Phía trong bắn trả dữ dội. Khẩu đại liên 30 trước mặt tao nhả đạn từng tràng, gầm lên như sư tử rống. Vỏ đạn văng tung tóe. Cô phóng viên Á Rập say sưa thu hình. Tao biết cô ta ghi được những hình ảnh đẹp từ khẩu đại liên đang nhả đạn xuyên qua rào kẽm gai ra tới ngoài. Nhưng tao lại có những hình ảnh đẹp hơn. Tao quay từ sau lưng một nữ phóng viên, qua khẩu đại liên đang gầm thét, xuyên nhiều lớp hàng rào kẽm gai ra xa...Khói lửa mịt mù, đạn pháo cày tung đất đá. Tao lia máy quay phim từ trái sang phải, "zoom" máy từ xa đến gần để săn mồi. Bỗng nhiên tao thấy mặt nàng chần vần trong ống kính. Nàng cười thỏa mãn vì đã "hù" được tao. Nàng ra dấu đổi chỗ. Tao tiến tới trước để nàng ra sau quay. Tao tựa máy lên bao cát, khom người xuống và tiếp tục quay. Một lúc sau, thời gian đã đủ cho nàng, tao quay lại định hỏi nàng OK chưa, thì hỡi ôi! Nàng đã buông máy, người bật ngửa về phía sau, mắt trợn trừng. Một viên đạn xuyên qua field jacket ngay giữa ngực, máu tuôn xối xả. Tao chạy lại bên anh lính Mỹ hét lớn: "Medic! Medic!" và chỉ tay về phía cô phóng viên. Một người xách thùng cấp cứu phóng lại đưa ngón tay sờ vào cổ, rồi đưa lên mũi nàng, đoạn quay lại nói với tao: "Sorry!". Sorry? Chỉ vậy thôi sao? Không còn gì để nói thêm sao? Tao vuốt mắt và nói thầm vào tai nàng: "I didn't ask your name. Sorry!"
Hai người lính y tá Việt Nam đem băng ca và thuốc men đến nhưng đã trễ! Tao giúp họ đặt nàng nằm trên băng ca và xếp hai bàn tay nàng lên bụng. Tao để máy ảnh và dụng cụ hành nghề của nàng lên băng ca với nàng. Tao nhìn mặt nàng lần cuối, trước khi tấm poncho phủ kín cuộc đời son trẻ quá ngắn ngủi của nàng. Họ khiêng thân xác và sự nghiệp của nàng vào hầm chỉ huy. Tao nói lời cuối "Rest in peace!"
Trận chiến vẫn tiêp diễn thật ác liệt. Phi pháo yểm trợ và quân trú phòng bắn không tiếc đạn. Hỏa châu soi sáng suốt đêm. Nhìn những chiếc dù trái sáng, Tao nhớ đến bản nhạc "Những Đóm Mắt Hỏa Châu" và nhớ đến cặp mắt to trong xanh sâu thẳm tình tứ của nữ phóng viên Á Rập đã khép lại chiều nay!
Kể xong, Sinh bưng ly nước uống một hơi, như muốn dằn cơn giận đang nổi dậy:
- Mày có thấy cuộc đời thật vô lý không Quân? Một người con gái trẻ đẹp, tràn đầy nhựa sống như thế. Vài giờ trước còn hân hoan leo lên chiếc trực thăng cùng với tao ra chiến trường, không mảy may ngờ rằng đó là chuyến đi cuối cùng của đời nàng. Chỉ một viên đạn nhỏ bé mà có uy lực cướp đi một cuộc sống. Nàng như một đóa hoa vừa hé nở đã tan tác trong cơn bão tố. Chỉ nghĩ đến sự đau đớn của ba mẹ nàng khi hay tin là tao cảm thấy nhói trong tim!
- Sao hôm nay mày lạ vậy? Từ bi bất ngờ? Quân không giấu được sự ngạc nhiên.
Sinh lắc đầu, mắt nhìn xa vắng:
- Tại mày không chứng kiến tận mắt nên không thể hiểu được tâm trạng của tao! Hai bên bắn giết nhau tơi bời hoa lá. Càng giết địch quân càng nhiều càng tốt. Hai bên đều chết như rạ. Phía Bắc quân có những đứa trẻ thật trẻ. Mặt búng ra sữa. Mày không thấy là tàn nhẫn sao? Tụi chóp bu ngoài đó ăn gì mà ác thế hở mày?
Quân chép miệng:
- Ừ, thì chiến tranh nào mà không có chết chóc? Biết là phi lý nhưng con người muôn đời vẫn tìm tất cả lý do để tạo ra chiến tranh...
Quân đang nói bỗng thấy Sinh nhìn đăm đăm sang bên kia đường, mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Quân đưa mắt nhìn theo. Từ trong tiệm tạp hóa, một thiếu nữ mặc quần tây màu xanh đậm, áo trắng, tóc ngắn ngang vai đang đi ra. Cô bé gầy, cao vừa phải, khuôn mặt không có gì đặc biệt, nhưng tỏa ra một sức thu hút khiến Sinh không thể rời mắt. Nàng đang cười với ai đó trong tiệm và mang luôn nụ cười ra ngoài. Nụ cười khiến khuôn mặt nàng rạng rỡ. Cô bé không đẹp nhưng xinh và có nét thơ ngây như một thiên thần. Bỗng dưng Sinh tự nhủ "thiên thần của ta đây", dù chưa biết tên tuổi của cô bé. Nàng lên chiếc xe đạp dựng trước tiệm đạp đi mất hút mà Sinh còn ngẩn ngơ. Quân nhìn bạn lắc đầu, linh cảm có một sự thay đổi nào đó trong tâm trí thằng bạn thân.
Thế rồi, những lúc không đi làm phóng sự chiến trường, nơi xảy ra những trận đánh khốc liệt, Sinh lại ra quán cô Hương ngồi đồng, chờ bóng dáng thiên thần xuất hiện. Tuy hết sức kín đáo, nhưng cô chủ quán tinh ý cũng khám phá ra bí mật này. Một hôm cô ởm ờ hỏi:
- Sao ông quan, rượu trong ly đá chanh ngon không?
Sinh thật thà gật đầu và cô chủ tên Hương cười lém lỉnh:
- Tại rượu được nấu bằng gạo ngon mà lị. Có muốn Hương giúp không?
Sinh lắc đầu. Không hiểu sao Sinh có linh cảm người con gái đó không bao giờ thuộc về chàng. Có lần ngồi canh cô bé đi học về. Nàng vẫn đi ngang quán cô Hương. Sinh làm như vô tình từ trong quán đi ra, giả vờ rớt xâu chìa khóa trước mặt nàng. Chàng cúi xuống lượm, ngẩng lên nhìn cô bé. Bốn mắt nhìn nhau, nhưng Sinh chỉ đọc được sự ngạc nhiên, e ngại và thoáng chút thẹn thùng trong đôi mắt nâu. Thế thôi. Nhưng không hiểu có một động lực gì khiến đôi chân chàng vẫn đưa đến quán cô Hương những khi rãnh rỗi, ngồi đó và chờ cô bé đi học về. Chỉ để nhìn nàng. Sinh cũng không thể hiểu nổi mình. Cô bé không đẹp lộng lẫy như Hồng, không hấp dẫn như Hoa Tim. Vậy sao chàng từ chối tình yêu say đắm của Hoa Tim để ra ngồi đây, uống bia và chờ nhìn thấy cô bé, dù chỉ trong chốc lát?
Sinh không còn hò hẹn với Hoa Tim nữa khiến nàng rất đau khổ. Sau cùng Hoa Tim cũng biết lý do và đã đổ rất nhiều nước mắt. Dù rất trân quý mối tình của nàng dành cho, Sinh biết làm sao hơn? Chàng không thể tiếp tục dối lòng, cũng như dối Hoa Tim. Nàng là một người con gái thuần khiết. Đã an ủi chàng trong những ngày đen tối nhất để chàng có thể quên dần hình bóng của người xưa. Có lần Sinh đang ngồi trong quán, Hoa Tim đi vào. Nàng bình thản kéo ghế ngồi cạnh Sinh, vẫn tươi cười như làm không hề biết chàng ngồi đây để làm gì? Riêng Sinh thì cảm thấy rất ái ngại và mặc cảm có lỗi với Hoa Tim. Dù chưa bao giờ nàng lên tiếng đòi hỏi bất cứ điều gì nơi chàng. Chính điểm này càng làm cho Sinh không thoải mái! Chàng nợ nàng nhiều quá. Nhưng yêu hoặc không yêu. Chàng thừa biết không đời nào Hoa Tim chấp nhận lòng thương hại của chàng. Thôi thì đành làm kẻ vô tình. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua. Như chàng. Mối tình đầu mãnh liệt, ngất ngây...những khổ đau trùng trùng rồi cũng lắng dịu, tuy không bao giờ phai mờ trong tâm khảm. Chàng cũng mong Hoa Tim hiểu và tha lỗi cho chàng.
Rồi một ngày từ chiến trường về, Sinh ra ngồi quán cô Hương như thường lệ. Sau khi mang cho chàng chai bia, Hương ngập ngừng:
- "Người ta" đi rồi...
- Hả? Ai? Sinh thảng thốt hỏi.
- Thì người mà ông quan chờ đợi đó...
- Sao Hương biết? Sinh còn nghi ngờ.
- Hôm kia Hương thấy cô ấy trên xe với chiếc va ly to tướng. Nghe đâu về Sài Gòn.
- Ô! Chàng chỉ nói được có thế, rồi im lặng uống bia. Buổi tối hôm đó, Sinh trở về trên đôi chân không còn vững vàng:
Dãy phố "Hàng Keo" đèn thiếu sáng
Sao trời buồn rơi rụng lang thang
Một gã si tình say túy lúy
Khua gót giày xiêu vẹo đường hoang
Hè phố về khuya thưa vắng quá
Người rời xa thành phố hồi nào
Gã tương tư bị người đốn ngã
Say men tình rồi thân lao đao!
Từ đó Sinh từ giả luôn dãy phố Hàng Keo. Thiên thần đã chắp cánh bay xa...thật xa...Chàng biết con người không thể nói lý lẽ với cuộc đời. Những nhát đòn do cuộc đời giáng xuống, chỉ đành cắn răng hứng chịu mà thôi. Đừng hỏi tại sao, vì không bao giờ có câu trả lời. Chỉ có điều, tự trong thâm tâm, Sinh cảm thấy còn nợ Hoa Tim, người con gái một thời đã yêu chàng tha thiết, hôm nay vừa gửi đến chàng những giòng thơ còn đượm một nỗi u hoài của một tình yêu không trọn vẹn. Sinh nợ Hoa Tim một lời xin lỗi chân thành.
Ngàn lời xin lỗi "Hoa Tim"
Vạn lần tạ tội tình em lỡ làng
Làm sao trở lại địa đàng
Khi anh là gã lang thang giữa đời!
Xin lỗi em, Hoa Tim!
TIỂU THU
(Viết thay cho một người)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét