Anh và Bóng Nắng/ Thơ Gió Biển/ Lời bình Ngân Triều
ANH VÀ BÓNG NẮNG
ANH VÀ BÓNG NẮNG
Mỗi lần hẹn như lần đầu tiên
Quên ưu tư quên hết muộn phiền
Khi em thấy anh và bóng nắng
Mắt đượm tình đón nụ cười duyên
Giọt nắng vàng rơi trên tóc em
Tay anh che từng sợi nhung mềm
Cùng ánh mắt một trời xao xuyến
Dìu em trong mùa xuân dịu êm
Giọt nắng vàng rơi lên mắt ai
Em ngập ngừng nép vào bờ vai
Tim xao động run từng nhịp đập
Anh vội vàng siết chặt vòng tay
Đâu chỉ là bóng nắng ban trưa
Dấu yêu ơi! nhớ mấy cho vừa
Sương sáng gió chiều cùng sánh bước
Để ưu sầu thao thức đêm mưa
Khi em về vắng nụ cười duyên
Anh có nhớ nhung có muộn phiền
Em nhớ bóng anh và bóng nắng
Môi hôn nồng ấm lần đầu tiên
Gió Biển
09-04-2014
Tình yêu càng say đắm, thăng hoa khi đôi lứa yêu nhau, dành cho nhau những lần hò hẹn. BHT đã kể cho chúng ta về một cuộc hò hẹn tuyệt vời (của nhân vật trữ tình hay của ai?). Một điển hình về tình yêu đôi lứa!
*Bốn câu đầu:
Lần nào cũng vậy, khi đến gặp em, anh đều tươi cười hiền diu, dễ thương "nụ cười duyên". Điều đó đã làm cho em quên tất cả những ưu phiền " Quên ưu tư quên hết muộn phiền",khi anh đến với em "Khi em thấy anh và bóng nắng"trong nắng ấm hẹn hò.
Đáp lại nụ cười hiền dịu, vẫn thủy chung (trước sau) như "lần đầu tiên" gặp nhau, em chỉ cho anh một dòng sông đắm đuối (Mắt em là một dòng sông...)
Nhân vật nữ quả là tinh tế:
Mỗi lần hẹn như lần đầu tiên
Quên ưu tư quên hết muộn phiền
Khi em thấy anh và bóng nắng
Mắt đượm tình đón nụ cười duyên
*Khổ thơ thứ hai:
Những cảm giác lâng lâng thương yêu trong lần gặp nhau:
-Những cử chỉ yêu thương "Tay anh che từng sợi nhung mềm"/ Tả tóc gợi hình và cảm giác, thật tuyệt và ánh mắt nữa!/ Ánh mắt của anh như "đắm đuối", "Cùng ánh mắt một trời xao xuyến" như chiếc thuyền tình của anh đã đắm trong mắt em, trên dòng sông em (Mắt em là một dòng sông/ Thuyền anh bơi lặn trong dòng mắt em/ Ca dao).
- Để rồi em nghe như một trời xuân diu êm, "rất đậm hương và rộn tiếng chim/ trong tâm hồn là một vườn hoa lá/T H" ngất ngây/ Dìu em trong mùa xuân dịu êm. Xin được ráp lại 4 câu thơ đã bình:
Giọt nắng vàng rơi trên tóc em
Tay anh che từng sợi nhung mềm
Cùng ánh mắt một trời xao xuyến
Dìu em trong mùa xuân dịu êm
*Bốn câu đầu:
Lần nào cũng vậy, khi đến gặp em, anh đều tươi cười hiền diu, dễ thương "nụ cười duyên". Điều đó đã làm cho em quên tất cả những ưu phiền " Quên ưu tư quên hết muộn phiền",khi anh đến với em "Khi em thấy anh và bóng nắng"trong nắng ấm hẹn hò.
Đáp lại nụ cười hiền dịu, vẫn thủy chung (trước sau) như "lần đầu tiên" gặp nhau, em chỉ cho anh một dòng sông đắm đuối (Mắt em là một dòng sông...)
Nhân vật nữ quả là tinh tế:
Mỗi lần hẹn như lần đầu tiên
Quên ưu tư quên hết muộn phiền
Khi em thấy anh và bóng nắng
Mắt đượm tình đón nụ cười duyên
*Khổ thơ thứ hai:
Những cảm giác lâng lâng thương yêu trong lần gặp nhau:
-Những cử chỉ yêu thương "Tay anh che từng sợi nhung mềm"/ Tả tóc gợi hình và cảm giác, thật tuyệt và ánh mắt nữa!/ Ánh mắt của anh như "đắm đuối", "Cùng ánh mắt một trời xao xuyến" như chiếc thuyền tình của anh đã đắm trong mắt em, trên dòng sông em (Mắt em là một dòng sông/ Thuyền anh bơi lặn trong dòng mắt em/ Ca dao).
- Để rồi em nghe như một trời xuân diu êm, "rất đậm hương và rộn tiếng chim/ trong tâm hồn là một vườn hoa lá/T H" ngất ngây/ Dìu em trong mùa xuân dịu êm. Xin được ráp lại 4 câu thơ đã bình:
Giọt nắng vàng rơi trên tóc em
Tay anh che từng sợi nhung mềm
Cùng ánh mắt một trời xao xuyến
Dìu em trong mùa xuân dịu êm
* Khổ thơ thứ ba:
Những cử chỉ âu yếm yêu thương cận cảnh. Của anh, của em, của cho và nhận...không bao giờ đủ.
Giọt nắng vàng rơi lên mắt ai
Em ngập ngừng nép vào bờ vai
Tim xao động run từng nhịp đập
Anh vội vàng siết chặt vòng tay
-"Giọt nắng vàng rơi lên mắt ai"/ Chắc là của em rồi! Giọt nước mắt của hạnh phúc ấm lòng của người con gái. Trời sinh người con gái hay buồn, hay khóc "nữ nhi thường tình", cũng như khi cảm động trong hạnh phúc...cũng khóc. Và khóc mừng trước mắt người thương...thì rất hay, rất xinh, càng làm cho người thương xao xuyến/ trong yêu thương.
Giọt nắng vàng rơi lên mắt ai
Em ngập ngừng nép vào bờ vai
Tim xao động run từng nhịp đập
Anh vội vàng siết chặt vòng tay
-"Giọt nắng vàng rơi lên mắt ai"/ Chắc là của em rồi! Giọt nước mắt của hạnh phúc ấm lòng của người con gái. Trời sinh người con gái hay buồn, hay khóc "nữ nhi thường tình", cũng như khi cảm động trong hạnh phúc...cũng khóc. Và khóc mừng trước mắt người thương...thì rất hay, rất xinh, càng làm cho người thương xao xuyến/ trong yêu thương.
(Giọt nước mắt lăn trên đôi má, phản chiếu ánh nắng, lấp lánh như "giọt nắng vàng"/ Rơi từ đâu?/rơi trên mắt ai?/ Mắt ai là của ai?/Mắt ai (là em) chứ còn ai nữa/ Phiếm chỉ đại từ "ai",khéo dùng, rất khái quát.
Tương tự Giọt nắng vàng rơi trên tóc em, là ánh nắng phản chiếu lên chiếc kẹp tóc có đính những hạt thủy tinh, nữ sinh thường cài trên mái tóc).
-Xin minh họa tiếng ai rất gợi tả vừa nói ở trên.
Ngày xưa"cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy. Có một gia đình mới hình thành.Chồng cày, vợ đem cơm trưa ra ruộng để 2 người cùng ăn. Thấy chồng đang hăng say tát nước, thẹn ko biết gọi chồng thế nào... nàng gọi chồng:
...Ai ơi! Đến mà xơi cơm!
Anh chồng phì cười, sao nàng ko gọi là anh hay là gì nhỉ mà gọi là "ai". Sẽ có cách:
...Ai đi chợ vậy?
...Dạ thức ăn sẵn có!
...Em ra đây với ai?
...Dạ một mình!
Rất nhiều câu hỏi để buộc nàng xưng hô "em/anh" với mình nhưng câu nào , nàng cũng khéo léo, thoát ra. Khao khát một tiếng em, cuối cùng anh chồng nghĩ ra một câu gài thế:
...Cơm ai thổi?
Người vợ lên giọng tình tứ:
...Ai thổi chứ còn ai vào đây!
Chàng cười xòa đồng tình khen vợ:
...Cơm ai thổi, có ai và ai cùng xơi...sao nghe ngon thế!
-Mặt khác, câu thơ minh họa về giọt nắng vàng rơi lên mắt em, Giọt nắng vàng rơi trên tóc em của tác giả rất bay bổng, mượt mà, gợi tả.
Ngày xưa"cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy. Có một gia đình mới hình thành.Chồng cày, vợ đem cơm trưa ra ruộng để 2 người cùng ăn. Thấy chồng đang hăng say tát nước, thẹn ko biết gọi chồng thế nào... nàng gọi chồng:
...Ai ơi! Đến mà xơi cơm!
Anh chồng phì cười, sao nàng ko gọi là anh hay là gì nhỉ mà gọi là "ai". Sẽ có cách:
...Ai đi chợ vậy?
...Dạ thức ăn sẵn có!
...Em ra đây với ai?
...Dạ một mình!
Rất nhiều câu hỏi để buộc nàng xưng hô "em/anh" với mình nhưng câu nào , nàng cũng khéo léo, thoát ra. Khao khát một tiếng em, cuối cùng anh chồng nghĩ ra một câu gài thế:
...Cơm ai thổi?
Người vợ lên giọng tình tứ:
...Ai thổi chứ còn ai vào đây!
Chàng cười xòa đồng tình khen vợ:
...Cơm ai thổi, có ai và ai cùng xơi...sao nghe ngon thế!
-Mặt khác, câu thơ minh họa về giọt nắng vàng rơi lên mắt em, Giọt nắng vàng rơi trên tóc em của tác giả rất bay bổng, mượt mà, gợi tả.
-Những ngôn từ được chọn loc rất khéo : Giọt nắng vàng, ngập ngừng, nép, tim xao động, run, vội vàng, siết chặt vòng tay... có cừơng độ rung động, rất tự nhiên.
*Khổ thơ thứ tư:
Đâu chỉ là bóng nắng ban trưa
Dấu yêu ơi! nhớ mấy cho vừa
Sương sáng gió chiều cùng sánh bước
Để ưu sầu thao thức đêm mưa
Tâm trạng trong hồi tưởng.
Những lần hẹn hó, không phải chì có như vậy mà ...còn biết bao lần em và anh gặp nhau. Biết bao là kỷ niệm! Biết bao là ân tình! "Sương sáng gió chiều cùng sánh bước".Giờ đây, cuộc tình đôi ta, chỉ còn là sầu nhớ vấn vương không dứt/ Chắc là có biến cố thương đau! Chắc là có cuộc "bể dâu"?!
Thật tôi cũng ngậm ngùi cho cuộc tình đó. Bể dâu mà! Cái lớn lao như non như núi, mênh mông như sông như biển, không thể còn nguyên vẹn,trước tang thương, huống chi con người và tình yeu! Miễn là lòng mình không thay đổi, vẫn giữ những gì để nhớ, để quên:
Dẫu rằng sông cạn đá mòn,
Con tằm đến thác...cũng còn vương tơ.
ĐTTT, Nguyễn Du, câu 1975-1976)
Đâu chỉ là bóng nắng ban trưa
Dấu yêu ơi! nhớ mấy cho vừa
Sương sáng gió chiều cùng sánh bước
Để ưu sầu thao thức đêm mưa
Tâm trạng trong hồi tưởng.
Những lần hẹn hó, không phải chì có như vậy mà ...còn biết bao lần em và anh gặp nhau. Biết bao là kỷ niệm! Biết bao là ân tình! "Sương sáng gió chiều cùng sánh bước".Giờ đây, cuộc tình đôi ta, chỉ còn là sầu nhớ vấn vương không dứt/ Chắc là có biến cố thương đau! Chắc là có cuộc "bể dâu"?!
Thật tôi cũng ngậm ngùi cho cuộc tình đó. Bể dâu mà! Cái lớn lao như non như núi, mênh mông như sông như biển, không thể còn nguyên vẹn,trước tang thương, huống chi con người và tình yeu! Miễn là lòng mình không thay đổi, vẫn giữ những gì để nhớ, để quên:
Dẫu rằng sông cạn đá mòn,
Con tằm đến thác...cũng còn vương tơ.
ĐTTT, Nguyễn Du, câu 1975-1976)
*Hay là ca từ "Còn chút gì để nhớ" của Vũ Hữu Định/ Phổ nhạc Phạm Duy :
Phố núi cao phố núi đầy sương
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong
Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nào lòng vẫn bâng khuâng
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
Phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương
Em Pleiku má đỏ môi hồng
Ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên tóc em ướt và mắt em ướt
Nên em mềm như mây chiều trong
Phố núi cao phố núi trời gần
Phố xá không xa nên phố tình thân
Đi dăm phút đã về chốn cũ
Một buổi chiều nào lòng vẫn bâng khuâng
Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên
*Khổ thơ cuối:
Khi em về vắng nụ cười duyên
Anh có nhớ nhung có muộn phiền
Em nhớ bóng anh và bóng nắng
Môi hôn nồng ấm lần đầu tiên
-Ngày em trở về quê xưa, Khi em về ,gặp lại anh, nhưng phải chăng bể dâu và sòng đời đã phôi pha tất cả. Anh như không còn giữ được nụ cười hiền dịu, dễ thương ngày nào, nụ cười duyên,như buổi ban đầu quen thuộc trong những lúc hẹn hò, khi ta gặp lại nhau. Cố nhân ơi! Lòng anh ra sao? Có phải lòng anh như nắng sớm mưa chiều một thoáng, hay vẫn còn trĩu nặng thương nhớ buồn đau?Anh có nhớ nhung có muộn phiền.
-Riêng lòng em, Làm sao em quên được hình bóng anh và nụ hôn nồng ấm đầu tiên trong ánh nắng, ngày xưa. ( Bóng trăng trắng ngà, có cây da to.../ bóng trăng= ánh trăng/ Ở đây, bóng nắng= ánh nắng). Tình yêu đầu tiên là một mối tình thiên thu:
Mon âme a son secret, ma vie a son mystère,
Un amour éternel en un moment conçu :
(Bài thơ Sonnet ( Đoản thi), của nhà thơ Pháp Aléxis Félix Arvers 1806-1850)
Dịch là:
Lòng ta chôn một mối tình,
Tình trong giây phút mà thành thiên thu
Nhông nhớ tên người dịch
-Cho dẫu biến cố lịch sử đã làm cho tình ta ngăn cách, chia xa/ Cho dẫu giờ đây "mỗi cây,mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", hai lối mộng, hai phương nhớ nhưng mối tình đầu đời sao nồng ấm, thiết tha...Em vẫn yêu thương và không bao giờ quên anh:
Nợ tình chưa trả cho ai,
Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan.
ĐTTT,Nguyễn Du, câu 709-710
(Đó không phải chỉ là tâm trạng của Kiều trong tình yêu đầu đời, mà nó là một tiếng lòng khái quát của tất cả chúng ta)
Xin cảm ơn nhà thơ Gió Biển, đã cho chúng ta thưởng thức một bài thơ tình rất tuyệt vời, có những điểm sáng lấp lánh ngôn từ , có những trau chuốt cách điệu trong nội dung và hình thức nghệ thuật. Xin chúc sức khỏe và hy vọng được thưởng thức những những sáng tác mới.
Thân mến, Ngân Triều.
Khi em về vắng nụ cười duyên
Anh có nhớ nhung có muộn phiền
Em nhớ bóng anh và bóng nắng
Môi hôn nồng ấm lần đầu tiên
-Ngày em trở về quê xưa, Khi em về ,gặp lại anh, nhưng phải chăng bể dâu và sòng đời đã phôi pha tất cả. Anh như không còn giữ được nụ cười hiền dịu, dễ thương ngày nào, nụ cười duyên,như buổi ban đầu quen thuộc trong những lúc hẹn hò, khi ta gặp lại nhau. Cố nhân ơi! Lòng anh ra sao? Có phải lòng anh như nắng sớm mưa chiều một thoáng, hay vẫn còn trĩu nặng thương nhớ buồn đau?Anh có nhớ nhung có muộn phiền.
-Riêng lòng em, Làm sao em quên được hình bóng anh và nụ hôn nồng ấm đầu tiên trong ánh nắng, ngày xưa. ( Bóng trăng trắng ngà, có cây da to.../ bóng trăng= ánh trăng/ Ở đây, bóng nắng= ánh nắng). Tình yêu đầu tiên là một mối tình thiên thu:
Mon âme a son secret, ma vie a son mystère,
Un amour éternel en un moment conçu :
(Bài thơ Sonnet ( Đoản thi), của nhà thơ Pháp Aléxis Félix Arvers 1806-1850)
Dịch là:
Lòng ta chôn một mối tình,
Tình trong giây phút mà thành thiên thu
Nhông nhớ tên người dịch
-Cho dẫu biến cố lịch sử đã làm cho tình ta ngăn cách, chia xa/ Cho dẫu giờ đây "mỗi cây,mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh", hai lối mộng, hai phương nhớ nhưng mối tình đầu đời sao nồng ấm, thiết tha...Em vẫn yêu thương và không bao giờ quên anh:
Nợ tình chưa trả cho ai,
Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan.
ĐTTT,Nguyễn Du, câu 709-710
(Đó không phải chỉ là tâm trạng của Kiều trong tình yêu đầu đời, mà nó là một tiếng lòng khái quát của tất cả chúng ta)
Xin cảm ơn nhà thơ Gió Biển, đã cho chúng ta thưởng thức một bài thơ tình rất tuyệt vời, có những điểm sáng lấp lánh ngôn từ , có những trau chuốt cách điệu trong nội dung và hình thức nghệ thuật. Xin chúc sức khỏe và hy vọng được thưởng thức những những sáng tác mới.
Thân mến, Ngân Triều.
(Trích blog của Ngân Triều)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét