Thứ Tư, 10 tháng 12, 2014

Nhớ Xưa - Mailoc


Cùng Bạn ,
Người ta thường bảo , người về già hay cứ nhớ , nhắc hoài chuyện cũ . Thật không sai chút nào đối với tôi .Vẫn biết chúng ta nên sống vui  từng phút từng giây trong hiện tại , vì hiện tại ( present )  cũng là món quà ( present) của Thượng Đế .Nhưng  hiện tại có thật không ? vì tíc tắc đã là quá khứ rồi .Thôi thì hãy để mỗi người một quan niệm sống , riêng tôi quá  khứ vẫn là ý nghĩa của cuộc đời .
Xin gởi đến Bạn một  cảm tác về một kỷ niệm nhỏ ngày xưa của tôi , nhỏ lắm nhưng đầy ý nghĩa , tôi thật khó quên . Chúc an vui . Cám ơn 
Thân kính 
Mailoc



                  NHỚ  XƯA                  
          Nhớ mãi ngày xưa ấy,
          Tiễn chân mỗi lần đi.
          Bên sông gà sáng gáy,
          Hai cha con thầm thì.
Ngày xưa ấy, xa xăm sao mãi nhớ,
Mỗi lần đi có việc ở SàiGòn,
Ba Má tôi sắp đặt mấy ngày tròn,
Quà các thứ, cháu con luôn đầy đủ.
Bao nhiêu món ôi chao!  Trông lủ-khủ,
Mắm cá trèn, đu đủ mới trộn xong,
Những trái xoài xanh vỏ đỏ bên trong,
Khô cá sặc không ai mà không thích.
Những quầy chuối mập tròn, ôi chình chịch!
Vịt với gà, dây rịt cũng kỹ càng.
Mỗi món quà chan chứa cả tấm lòng,
Tình cha mẹ muôn đời vầng trăng tỏ.

                   *  *  * 
Trời còn sớm, sương mai còn ướt cỏ,
Tiếng côn trùng ri rỉ khúc nhạc êm,
Tiếng ho-hen trong xóm xé màn đêm.
Lối đi nhỏ, cỏ sương hoen giày vớ.
Ra đường lớn, bên kia sông, phố chợ,
Chiếc xe lôi hăm hở rướn lên cầu,
Cha con tôi lủng lng chiếc đèn dầu
Bến xe đậu, đầu người đà lố nhố.
Mì hủ tiếu thơm lừng nơi đầu phố, 
Tiệm chú Xừng đông nghẹt khách chờ xe
Máy ra-dô đâu đó tiếng rè rè,
Khói thuốc lá the the trong gió sớm.
Gió tháng chạp se se như mơn trớn,
Mùi cà phê lởn vởn mũi ngây ngây.
Tài xế ngồi nhả khói điếu cầm tay,
Lơ lúi húi trên mui hàng từng đống.
Xe chật ních, kẻ đi người lóng ngóng,
Những dặn dò, nhắn gởi giọng thân thương
Đôi vợ chồng, người vợ lính lệ vương
Cảnh ly biệt, lòng bỗng dưng xao xuyến.
Xe sắp chạy, trong phút giây đưa tiễn
Ôm hôn Ba, quyến luyến mỗi lần xa
Tôi thương thương ánh mắt đượm hiền hòa,
Qua khúc quẹo, Ba tôi còn đứng ngó.
Làn sương mỏng, ánh dương đà lấp ló,
Nơi phiá đông mây đã ửng hồng-hồng,
Thành phố buồn lặng-lẽ giữa trời trong.
Qua cầu đúc, ruộng đồng dài hun hút.
Phà Cao Lãnh khói sông mờ nghi ngút,
Mỗi lần qua, lòng cảm xúc  bồi hồi.
Thả hồn theo mấy đám lục bình trôi.
Quê hương đó trong tôi, ôi! Nhung nhớ!!! 
.
              Mailoc
        10-14-10
( Kỷ-niệm Caolãnh 1960 - 1970, những lần tiễn đưa )
                   


Không có nhận xét nào: