Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

Tết Đi Rồi - Quang Yến


     TẾT  ĐI  RỒI

Hôm nay Tết đã đi rồi
Bỏ Xuân ở lại 
Đơn côi một mình .
Sao mà Tết quá vô tình !
Tết đã quên hết 
Bóng hình của Xuân .

Tết đi Xuân mãi bâng khuâng!
Hồng, Lan, Cúc, Thọ 
Trào dâng nỗi buồn!
Đào, Mai hoa muốn rụng luôn
Tết về vui vẻ 
Thôi buồn mần chi !!!

Ừ thôi! Tết cứ đi đi
Xuân còn ở lại 
Trách chi Tết mà!
Bốn mùa rồi sẻ đi qua
Sang năm trở lại 
Đậm đà tình Xuân !!!

      Quang Yến

Ở Một Phía Sau Lưng Ngày Tháng Cũ - Thuyên Huy

   

   Ở Một Phía Sau Lưng Ngày Tháng Cũ


    Mưa Sài Gòn không nhiều bao nhiêu, miền Tây lại ngập lụt, nhất là khu Long An, Định Tường, Kiến Phong, Mộc Hóa. Qua ngã ba Rạch Miểu không xa về Long An, từ ngõ vào Thủ Thừa, nước dâng cao tràn ra tới ngoài quốc lộ 4, con đường đá lởm chởm vào chợ Thủ Thừa, ghe chèo ghe máy thay xe chở người ra vô. Đứng trên cầu Đúc Long An, khách đón tàu đò về Bến Đá, Kiến Tường có thể xuống tàu, không cần phải đi tới bến dưới chợ. Dãy nhà ven sông, mực nước cao tới nóc, dân sống hai bên bờ, dựng sàn trên nóc ăn ở một cách bình thường, dùng xuồng ba lá chèo lên chèo xuống, từ nhà sau tới nhà trước thản nhiên nhàn hạ. Luân, Hồng và chú ba Hảo bỏ ý định đi Bến Đá, trở lại Sài Gòn khi vừa tới ngã ba Rạch Miểu, xe đò Miền Tây sắp hàng dài chờ lượt mình, vì chỉ còn nửa bên đường chạy được. Họ rẽ vào quán cháo lòng Tư Đố, kêu vài tô dằn bụng trước khi về, mưa rớt từng chập rời rạc, trời Phú Lâm chưa thấy nắng.
Tới đầu đường Hậu Giang, chú ba Hảo ghé qua nhà người quen, gần trường trung học Đồng Nai, Luân và Hồng chạy ra chợ Thái Bình tìm Hiếu, phụ nó chút đỉnh. Vừa tới nơi, Luân hơi ngạc nhiên, thấy Liên đang chờ. Luân ngồi xuống bên cạnh, Hồng chào Liên rồi bỏ vào bàn trong kêu cà phê. Liên lo lắng ra mặt nhìn Luân  
- Anh Luân nhớ Ly, con nhỏ con của bà dì Liên không ?
Luân gật đầu, Liên nói tiếp :
- Nó nghe lời mấy ông, mấy bà trong trường sao đó, tình nguyện đi Thanh Niên Xung Phong, lao động kinh nghiệm một năm, trở về sẽ được kết nạp Đoàn Đảng gì đó, mới hy vọng có tương lai, vì lý lịch gốc con cái nhà lính ngụy... Ly là con bé mà Luân hay chọc mắc cở hoài, mỗi khi theo Liên và Khánh Tường cùng đi chơi, trước năm 75, khi bọn họ sắp hết năm thứ hai sư phạm.  Luân nóng lòng ngắt lời Liên :
- Chuyện gì xảy ra ?
Liên có vẻ ngập ngừng :
- Nó đang ở trong tổng đoàn của chị Hiên đó, bị thằng đoàn trưởng, dân tập kết, làm khó dễ đòi chuyển con nhỏ lên khu kinh tế mới Bù Gia Mập. Nó về khóc bù lu bù loa với bà dì, làm gia đình Liên điên đầu theo. Liên ngừng ngang đó nhìn Luân.
Hiểu ý Liên, Luân cười thoải mái :
- Bây giờ muốn anh nói giùm một tiếng chớ gì ?
Liên ấp úng :
- Liên có hỏi ý chị Hương, Liên ngại quá khi phải làm anh khó xử, nhưng Liên hết cách rồi, nhờ anh nói giùm chị Hiên, để Ly được ở lại gần nhà.   
Liên làm Luân khó xử thật, nhưng cái khó xử của Luân, so có thấm vào đâu với những tình cảm chân thành, gói ghém cho nhau mà Liên cũng như chị Hương và nhiều người quen khác nữa, đã giúp anh can đảm sống. Luân đồng ý không đắn đo, hẹn đến tìm Hiên.
    Sáng thứ bảy, Liên lấy xe honda đón Luân đến nhà Hiên trên đường Phan Kế Bính, anh bộ đội gác trước cửa cho biết Hiên không có nhà. Nghe tiếng lào xào, anh Tuân, chồng Hiên bước ra, chào Luân nói, Hiên đã đi kiểm tra trên khu Lê Minh Xuân lúc sáng sớm. Luân tấp xe vào lề đường viện Hoá Đạo, mua thêm xăng, quyết định đi Lê Minh Xuân, vì đường lên đó không xa.
Luân phải ngừng xe vài lần, hỏi thăm hai ba căn nhà trên đường mới tìm ra được doanh trại của đoàn thanh niên xung phong Lê Minh Xuân, nằm bên kia đầu cầu xi măng mới xây. Anh đoàn viên trẻ gác văn phòng vào trong không lâu, Hiên đẩy cửa bước ra, gật đầu chào Liên. Luân bỏ Liên ngồi đó, đi cạnh Hiên dọc theo con đường xi măng trước dãy nhà. Nắng buổi sáng lên ngập cả sân, phảng phất mùi bùn từ mấy con kinh ngang dọc mới đào khó ngửi. Đi cạnh Hiên, cả hai đều im lặng, một lúc lâu Luân mới mở đầu câu chuyện.
Luân nhìn Hiên chầm chậm :
- Anh đến nhờ Hiên giúp giùm cho một người quen, việc này có lẽ không khó lắm, anh không biết là nói ở đây có tiện cho Hiên không?
Hiên dừng lại chờ Luân cười thật tươi :
- Ngày xưa, Hiên đã hứa cho anh cả cuộc đời, Hiên không do dự, thì bây giờ giúp anh một việc nhỏ, dù cho đó là việc gì, Hiên không hứa được với anh sao ?
Đôi ba anh chị đoàn viên đi ngang, đưa tay chào Hiên theo kiểu quân đội, Hiên e thẹn nhìn Luân, đáp lễ họ. Luân chưa kịp tiếp lời, Hiên nói nhỏ trên đường quay lại văn phòng, mặc dù không có ai quanh đây :
- Chiều mai, Hiên ở nhà chờ anh, nếu được nhờ anh mời cả chị Hương, chị Liên, mình đi ăn cơm chiều một bữa  cho vui, rồi cho Hiên biết muốn Hiên giúp chuyện gì luôn.
Đến cửa, Hiên chào Liên lần nữa, rồi nhắc Luân :
- Anh Luân nhớ đến, Hiên chờ.
Luân và Liên đẩy xe honda ra cổng, Hiên đứng nhìn theo chưa chịu vào văn phòng. Hình như cơn sóng ngậm ngùi xưa, đang xô giạt mấy viên đá cuội đời, sát lại nhau bất chợt trong lòng Luân đâu đây.
Chiều chủ nhật, Luân, chị Hương và Liên tới nhà Hiên, như đã hẹn. Hiên lăng xăng mừng rỡ đón, chồng Hiên ra Hà Nội họp từ trưa hôm qua, nhà không còn ai, anh bộ đội được phép nghỉ gác vài ngày. Liên e ngại đứng ngoài, chờ chị Hương đi vòng quanh sân, cỏ xanh và nhiều hoa băng-xê tím. Hiên cũng nhìn theo, chị Hương buột miệng :
- Nhà Hiên đẹp quá !
Hiên khẻ lắc đầu :
- Nhà của người ta, chớ đâu phải của mình, chị Hương!
    Chị Hương có lẽ lỡ lời nên cười xòa, không nói thêm gì. Ba người vào phòng khách ngồi chờ, tấm hình Hồ Chí Minh mặt mày rạng rỡ treo trên cao, chính giữa tường làm lòng Luân đau nhói. Hiên vội vã khóa cửa, bốn người kéo nhau đến một quán cơm bình dân trên đường Đinh Công Tráng. Hiên ăn uống nói cười vui vẻ với chị Hương và Liên, tưởng chừng như lâu lắm rồi, chưa có được lần nào. Luân cố làm vui theo, Hiên tiếc nuối nhắc lại chuyện xưa một lúc, Liên nóng lòng đưa mắt, nhìn lén Luân nói thầm. Gần xong bữa cơm, Luân bắt đầu bàn với Hiên việc của Ly, rắc rối mà cô nàng đang gặp. Hiên chăm chú nghe, rồi nhìn Luân ngọt ngào hỏi  
- Anh muốn Hiên làm gì cho cô Ly đây, ở lại đoàn thì đâu có gì khó... hay là !
Hiên ngừng một chút, không đợi Hiên tiếp lời, Luân nói liền theo :
- Anh nghĩ, tùy Hiên lo giùm, Ly ở lại đoàn, gần nhà là tốt lắm rồi.
Hiên đứng dậy giành trả tiền bữa ăn với chị Hương :
- Thôi để Hiên tính lại xem cách nào tốt nhất, Hiên sẽ giải quyết nay mai, không để anh chờ đâu.
Liên buột miệng :
- Cám ơn chị Hiên nhiều.
    Đêm xuống, đường phố bắt đầu đông người lại qua, Sài gòn vắng mưa mấy ngày nay, oi ả trong cái nắng đầu mùa hạ. Luân đưa Hiên về, Liên chở chị Hương rẽ ở đầu Lê văn Duyệt. Đến nhà, Hiên nhìn Luân ngập ngừng, buồn thiu không nói, Luân đành ở nán lại, dù gì chăng nữa, mình vẫn còn vương vấn đâu đây chút nghĩa chút tình. Hiên lúng túng thu mình trên cái ghế xa-lông bọc da, đối diện Luân trong phòng khách, ngó ra đường, ngậm ngùi như lần gặp Luân trong quán lá trên khu Xuân Thới Thượng. Hiên kể chuyện đời mình, cái cuộc sống buông xuôi tưởng một đời lặng yên không ngờ vụt bừng lên như cơn bão lốc, từ ngày gặp lại Luân. Hiên cho Luân xem tấm hình chụp chung, có Hân, có anh Hùng, Toàn, Tài trong bữa tiệc Tất Niên năm đệ nhất, trước cổng trường, giờ đã phai màu mà Hiên cố giữ như là một báu vật đời, đếm ngày tháng đi qua trong hy vọng.  Luân nghe cũng chạnh lòng, Hiên buồn buồn :
- Không hiểu ngày xưa, chưa biết gì, tại sao Hiên thích bài Hai sắc hoa Ti-gôn của TTKH.
- Thơ là thơ, đời là đời, anh nghĩ Hiên cứ coi như định mạng an bày, có đớn đau, có thương tiếc cũng đã muộn màng rồi, thôi thì hãy vui, quên đi mà sống.
- Hiên xin đọc lại đoạn thơ, đời Hiên bây giờ gói trọn theo từng chữ một  "Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời, ái ân lạnh nhạt của chồng tôi, mà từng thu chết từng thu chết, vẫn dấu trong tim một bóng người."  Hiên vừa đọc vừa ấm ức khóc.
Luân yếu lòng, cầm lấy tay Hiên vỗ về an ủi, Hiên ôm chầm lấy Luân tức tưởi gọi tên :
- Hiên làm sao đây, Hiên phải làm sao đây, anh Luân ơi ?
Luân vuốt đôi sợi tóc ướt mềm nước mắt, buông dài trên mặt Hiên, lặng câm, nghe môi mình chợt mặn, hình như anh đã khóc. Kể cho Hiên nghe những nhọc nhằn của đời mình để thấy không ai buồn hơn ai, từ cái thất vọng tột cùng khi không thấy tên, trên bảng kết quả Tú Tài Hai, cái câm nín bỏ đi như trốn chạy khỏi Tây Ninh, cái lăn lóc nuôi thân với hai bàn tay trắng đến cái chán chường trên đường di tản về Nam, cái rã rời đạp xe xích lô dưới mưa tơi tả. Nỗi vui hớn hở của Hiên, khi nghe thầy Ngôn gọi tên Luân, lên lãnh phần thưởng lớp nhất trường làng, không khác gì niềm vui khó tả của Luân, khi anh Hưng báo tin Hiên được thả, sau mấy ngày bị giam tại Tổng Nha Cảnh Sát Đô Thành.  Luân cố quên Hiên, sau ngày Hiên bỏ đi, nhưng vẫn cầu mong nơi mà Hiên ở còn một chút mặt trời. Hiên lấy khăn lau nước mắt, gượng cười. Luân đứng lên nhìn mông lung ra đường, đêm ngoài kia vắng ngắt, tiếng chuông nửa đêm của nhà thờ Đức Bà tan tác trong gió lạnh. Luân hôn vội lên tóc Hiên ra về, một lần và một lần thôi, bóng Hiên chìm sâu trong mắt Luân như bóng chim khuất dần trên đỉnh cao, ngàn trùng xa cách.

Thuyên Huy

(Từ truyện “Nơi Hạnh Phúc Bắt Đầu”)







Hoa Kẽm Gai - nvs.Vũ Thụy


   
   HOA KẼM GAI

Em đi trả hết ơn trời
Anh về đòi lại nợ đời cưu mang
Nghe qua có vẻ ngang tàng
Nghĩ lại là chuyện phũ phàng hôm nay
Đúng sai cái đó còn tùy
Nếp nhăn trán tủi khắc ghi mấy đường
Tuổi nào in đậm vết thương
Tuổi nào trăn trở lớp trường bỏ hoang
Tuổi nào nhìn thấy thiên đàng
Qua đêm sụp đổ ngỡ ngàng bơ vơ
Có chuyện dù chỉ trong mơ
Cũng không thấy được chữ ngờ đáng thương
Thắng bại là chuyện bình thường
Mất em thần thoại hoang đường vụt qua
Có cần hát lại bài ca
Tình mình chẳng khác tiếng ma thì thào
Tại em hồi đó thích sao
Anh hái không được mơ cao quá tầm
Âu là cũng một lỗi lầm
Nhớ nhau chi nữa cho thèm khát mong
Nhà em còn ở bến sông
Hay là em đã theo chồng về đâu
Nhánh sông còn nước đủ sâu
Nhờ em giặt sạch áo sầu giùm anh
Nhẹ tay vắt áo bại tình
Đừng phơi áo trận trên cành hoa mai
Khéo tay uốn đóa kẽm gai
Cắm vào vỏ đạn cho con cái nhìn
May ra chúng hiểu được mình
Trần tình ủy khúc lặng thinh đổi đời

                  nvs.Vũ Thụy
                (TX.26-02-2015)



Phơi Áo Tình Xuân - Trầm Vân



Phơi Áo Tình Xuân


Bước hồng đưa gót Xuân về
Em nghiêng vành nón tay che nụ cười
Ngập ngừng giọt nắng hồng rơi
Tóc bay biết có chia đôi sợi huyền?

Xuân về phơi áo lụa mềm
Em phơi nhan sắc, phơi duyên má đào
Tiếng chim chuyền hót xôn xao
Gặp nhau trao vội câu chào hỏi thương

Ngàn hoa ngào ngạt hương thơm
Ngọt ngào sao sánh ngọt đường lời em
Nụ cười xao xuyến con tim
Tình khi muốn trốn lại tìm về nhau

Mùa xuân đón gió qua cầu
Sóng thương uốn lượn xanh màu áo xanh
Dây leo quấn tới ngọn cành
Tình leo dốc đá mong manh sương chiều

Nhớ thương buông lỏng tay chèo
Mùa xuân mơ ngủ trôi theo dáng người
Nổi chìm một giấc mơ thôi
Tình gần, không nợ, duyên vời vợi xa

             Trầm Vân



Một Mảnh Trời Xa 12 .PPS /Nhac và Lời: Huỳnh Trọng Tâm / Tiếng hát: Uyên Vy

Một Mảnh Trời Xa 12
Nhạc và Lời:  Huỳnh Trọng Tâm
Tiếng hát:  Uyên Vy


Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

Vàng Màu Hoa Cúc - Diệu Trí

Căn Nhà Bên Kia Sông - Thuyên Huy & Tìm Em Ở Đâu - Nguyễn Cang

(Tranh Xuân Lộc)

Căn Nhà Bên Kia Sông

Để nhớ  người có căn nhà màu lá úa bên kia sông bến đò chợ Cẫm Giang – Tây  Ninh tên Quyên

Tôi đứng bên này sông ngó theo
Chuông tan trường giục chuyến đò nghèo
Chiều buông thay nắng vương trên áo
Em nón nghiêng bờ vai tóc yêu

Cụm Sứ cuối mùa xếp lá thưa
Nhà em hờ cổng khép tiếng mưa
Tôi thèm con sóng về bên đó
Bên đó giờ này em ngủ chưa

Rồi cứ những chiều ra bến sông
Nhìn theo hoa Sứ rụng xuôi dòng
Tôi yêu khung cửa màu lá úa
Ai ngồi đọc sách muộn bên song

Mang mối tình thầm tôi bỏ đi
Tha phương đời chưa có lần về
Trắng đêm thức với dòng sông lạ
Nghe sóng xa bờ vọng cố tri

 “Công hầu khanh tướng” tay trống không
Tôi tìm về lại nơi bến sông
Căn nhà quen cũ không còn đó
Có lẽ giờ em đã theo chồng

Tôi hỏi người chèo đò năm xưa
Giặc tràn về xóm một đêm mưa
Hoa Sứ nhà ai tan tác rụng
Em chết trời chưa kịp thay mùa

Mộ em nằm đó giữa trời tang
Bia đề chưa kín trọn đôi hàng
Ngậm ngùi chôn ẩn tình từ đó
Từ đó một đời tôi lang thang.

Thuyên Huy

**************************************
   TÌM EM Ở ĐÂU  
    Nguyễn Cang
(Để nhớ cô học trò bé nhỏ T. Xuân, Trung Học Cái Bè thời chinh chiến trước 75... em để lại bao luyến tiếc cho giáo sư trường và các sĩ quan trẻ QLVNCH).

Chiều hành quân, đơn vị qua sông
Dòng nước buồn thiu ngập cánh đồng
Quán nhỏ bên kia cầu sắt cũ
Thẫn thờ tôi đứng mỏi mòn trông

Trường em gần chợ, bến đò đưa
Thấp thoáng lầu cao dưới bóng dừa
Tan học em về vui hớn hở
Tôi chờ em suốt buổi trời  mưa!

Rồi chiều thứ bảy thấy bâng khuâng
Muốn đến thăm em nữa một lần
Thương nhớ làm sao hình dáng ấy
Nghìn năm em đẹp nét thiên thần

Biến cố bảy lăm khóc ngậm ngùi
Tôi lui quân, bỏ tuyến về xuôi
Sóng xô thuyền vỡ đành ly biệt
Chẳng biết trần gian em có vui?

Mang mối tình si tôi bỏ đi
Tha hương lưu lạc có hơn gì?
Thương người ở lại sương khuya lạnh
Kỷ niệm bên trời tôi vẫn ghi

Chiều nay thuyền đỗ bến sông xưa
Tôi đứng bên cầu lúc giữa trưa
Quán nhỏ tìm đâu tên để gọi?
Mất em rồi giọt nắng đong đưa

Em về đâu lối nào tìm thấy?
Phượng tím trường yêu còn ở đây
Sông Cái Bè rì rào sóng vỗ
Em đi rồi sao mắt tôi cay?

Ngập ngừng chân bước qua cầu sắt
Chốn cũ từ đây hết đợi chờ
Trường lớp còn in màu áo trắng
Trọn đời nhớ mãi dáng em thơ.
           Nguyễn Cang




Hương Hoa Xuân ở Huế - Như Phương

  
 Hương Hoa Xuân ở Huế

 Ngoài trời kia tuyết nhẹ bay bay
 Nghe như ký ức bỗng dâng đầy,
 Quê cũ đó, ngày Xuân yên tĩnh,
 Mai, đào nở trong gió hây hây.

 Mùi hoa bưởi đâu đây dịu dàng,
 Đất còn mùi ẩm, ngày Xuân sang
 Cầu Kho,Tây Lộc, xanh vạt cải
 Nguyệt Biều, Long Thọ đầy cúc vàng.

 Bãi Dâu, Ô Hồ huệ trắng vườn
 Nam Phổ, Chợ Mai cau trổ buồng,
 Cồn Hến, Giả Viên gieo bắp mới
 Vân Dương, Phú Xuân thơm nếp hương.

 Bước đến Tịnh Tâm nhìn hồ xanh,
 Lá sen non, sương phủ long lanh
 Trong Thành nội, khế "dành"hoa tím,
 Hoa ngọc lan, mê mãi ngày xanh.

 Me ngọt, đổ về chợ Đông Ba,
 Gừng non, từng gánh trên rẫy xa,
 Thơm chín trái mùa, một vài trái
 Đơm trên quả bồng, đẹp thật là!

 Giải đất hẹp, chắn bởi Trường Sơn,
 Cố Đô thanh lịch thuở vàng son,
 Hương sắc cũ, ngàn hoa nội cỏ,
 Thắm ngát tình quê, mãi sắt son.

             Như Phương
             Tết Ất Mùi



Suy Tư - Phượng Ngày Xưa



      Suy Tư
Phượng ngày xưa
                   ***
Xuân thắm mặn mà
Hạ buồn cách xa
Thu về lá rụng tàn hoa
Đông sang lạnh lẽo thiết tha mộng tình
*

Cát tràn bãi vắng
Vàng chìm suối sâu
Nước mang bao nỗi hận sầu
Trút ra biển cả bạc đầu sóng xô
*
Tình bỏ ra đi
Tiền có ích gì?
Không mua nổi khối tình si
Lợi danh đánh đổi được gì hởi ai?
*
Quá khứ úa màu
Hiện tại lao đao
Tương lai chờ ở kiếp sau
Vì chưng chẳng thấy ngõ vào tình yêu!
*
Hối tiếc muộn màng
Còn đây trái ngang
Ai xui duyên nợ  dở dang?
Trăm năm chẳng trọn đá vàng thủy chung!
           Saigon  1/2/2015
                    pnx

Bên Trời Xuân Nhớ - Trầm Vân

 
Bên Trời Xuân Nhớ

Xuân lại về ngồi nhớ xứ xa
Chắc xuân bên ấy nhớ quê nhà ?
Giao thừa tiếng pháo xưa vang dội
Bừng nở hoa lòng tiếng hát ca

Ngẩn ngơ ngồi nhớ lúc chia ly
Lần cuối ôm nhau đôi bóng ghì
Khăn tay lau lệ mòn đôi má
Lau hết làm sao lệ ướt mi

Biền biệt phương trời nhạn bặt tin
Thuyền nhỏ phong ba sóng nổi chìm
Cơn đau hấp hối hồn anh rụng
Xứ xa em có đến bình yên ?

Rồi một chiều vui nhận lá thư
Xứ người em đến gió sương mờ
Tình người mở cửa vòng tay đón
Lồng lộng lòng anh ngọn gió thơ

Quê nhà đỏ mắt mõi mòn trông
Xa mặt tình sao giữ được lòng
Theo chồng em bước cài hoa đỏ
Hương xưa, quên lãng, rớt bên song

Đất trời bỗng sập dưới chân anh
Đông lạnh tình run áo mỏng manh
Đã mấy mươi xuân đàn lỗi nhịp
Hoa thôi mà mượt cỏ thôi xanh

Gửi tặng riêng em một bó hoa
Chúc xuân hạnh phúc mộng an hòa
Sáng ngồi ngơ ngác bên thềm nắng
Mồng một nào hay Xuân đã qua

 Trầm Vân



Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

Con Mọi Nhỏ - nvs.Vũ Thụy


   
CON MỌI NHỎ

Trong khoảnh khắc nào đó
Yuan quên con Mọi nhỏ
Làng Kon Hra nghèo khổ
Từng dạy Yuan đóng khố
Chưa "mắc cở mẹ cha"
Chỉ biết nướng con gà
Bắt con cua con cá
Biết đuổi chim đuổi quạ
Đừng phá rẫy phá nương
Thương Yuan thì cũng thương
"Bắt cái nước" thì ngượng
"Tắm cái nước" trần truồng
Hai đứa sát bên nhau
Thì cũng có sao đâu
Yuan chưa bao giờ xạo
Không hề dám chơi bạo
Chơi bạo lấy tiếng ngu
Chôn nghĩa địa "kà tu"
Con ma bắt bỏ tù
Ông Cha phạt nhổ cỏ
Bà Xơ bắt quỳ lâu
"Giang" biểu mình nguyện cầu
Nhiều ăn năn sám hối
Nhỏ Mọi đâu có tội
Tại thằng Yuan không hà
Rủ đi hái chà là
Yuan mang theo cái ná
Gặp một con "hua" già
Yuan vạch lá giương cung
Con hua trốn vô rừng
Con Mọi nhỏ giận run
Thằng Yuan nhảy cà tưng
Con nhỏ Mọi phải cười
Phạt Yuan làm đười ươi
Mở mắt nhìn mặt trời
Mặt trời ngủ mới thôi
Tưởng đâu tình luôn hồng
Như mây chiều bến sông
Ngọt như sáp mật ong
Một chút đắng cũng không
Thế rồi Yuan bỏ đi
Không nói một lời gì
Con Mọi nhiều suy nghĩ
Chẳng biết mình lỗi chi
Ngày đêm Mọi ngóng trông
Chỉ thấy Yuan trong mộng
Yuan về nữa hay không
Con Mọi "bắt cái chồng"
Đẻ ra hai cái con
Chẳng biết vuông hay tròn
Không đứa nào giống Yuan
Nhưng dễ thương vô cùng
Chừng nào Yuan về lại
Đừng dắt theo con trai
Lũ gái Mọi khờ dại
Sẽ nhớ Yuan con hoài

       nvs.Vũ Thụy
     (TX.24-02-2015)



Dạo Khúc Hoan Ca & Ngày Xuân Thứ Hai- Hoàng Diệu Tri

DẠO KHÚC HOAN CA
              Tg HPNKVD

Xuân sang mồng một Tết thăm nhà,
Mở máy tính xem thư bạn xa.
Đã bấy lâu nay trên mặt phẳng,
Hiện bao sự thể đượm tinh hoa.

Thời-không thu lại muôn ngàn cõi,
Tuệ trí từ tâm rạng cửa già.
Keo kết ngọc châu ngời ánh sáng,
Chuyển cung trầm dạo khúc hoan ca.

 Hoàng Diệu Tri 
7 giờ sáng 01-01-Ất Mùi  19-02-2015

**************************************