Một Góc Đời Quên Nắng
(Truyện
thật ngắn)
Chương Một
Ba mươi tháng tư năm một chín bảy năm
Miền Nam sụp đổ
Bắc quân lơ láo ngơ ngác tiến vào đường phố Sài Gòn.
Chương Hai
Một chút hơn hai năm sau
Cuối đông lạnh như cắt
Một ngày giữa tháng chạp
Trong một đêm tối trời
Trước căn nhà cây nhỏ và ọp ẹp, nằm cuối con phố buồn thiu.
Chiếc xe jeep Nga Sô ngừng lại, đậu sát bên đường. Tên cán bộ cộng sản
trung niên, gương mặt xương xẩu cùng một người con gái đẹp nhỏ người đi vào.
Đèn trong nhà tắt.
Bên ngoài, mưa chợt về như bụi phấn.
Chừng một giờ sau, tên cán bộ đi ra. Chiếc xe jeep chạy vụt đi.
Trong nhà có tiếng khóc kéo dài và ấm ức.
Chương Ba
Sáng sớm
Mùng Một Tết.
Người con gái lên tới trại tập trung sau một đêm dài trên chuyến xe
lửa già nua, chật ních người từ Sài Gòn.
Người con gái chậm rãi đặt túi cam, hai bao nhỏ cá khô, chục miếng mứt xoài và
mấy cái bánh tét vàng úa lá gói lên tờ giấy ni-lông rách nát, đầy bụi trên mặt
đất lồi lõm, trong một góc vắng, giữa rừng già lạnh buốt của vùng Tam Biên.
Trời vừa có chút nắng.
Người tù, một thời là sĩ quan của quân đội VNCH, ốm gầy rã mệt, lẳng
lặng nhìn, gượng cười. Người con gái không một lời, mặc cho nước mắt tuôn dài
xuống hai má hóp của khuôn mặt xanh xao.
Ở một phía xa xa, tên công an mặt xám xịt lạnh như tiền, lạnh lùng
nhìn không rời nửa mắt.
Chương Bốn
Buổi chiều.
Mưa như trút nước.
Hết Tết.
Cũng trong căn nhà cây nhỏ, người con gái tự hủy mình. Gió thổi vào
mang theo dăm ba cánh hoa mai vàng cuối mùa, lấp không trọn gương mặt nhỏ nhắn
tím bầm.
Cánh cửa sổ chưa khép như thường ngày.
Chương Năm
Đêm gió lớn.
Một cơn bão nhẹ vừa đi qua.
Ở một góc nào đó trong trại tập trung, người tù ngồi một mình, mơ một ngày được tha, trở lại nhà xưa, hôn
người vợ dấu yêu tội tình, cái hôn dài bất tận của thiên thu trời đất.
Thuyên
Huy
Để
tặng chuyện tình của một người bạn có tên ĐQT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét